CÁC PHƯƠNG THẾ LỰC
Trong đêm, Nguyễn Khắc Tuân đang ngồi trong đại trướng, lão nghĩ đến con trai lão, con trai của lão, người được lão kỳ vọng sẽ nối nghiệp mình, lão đã tin tưởng để nó ở lại kinh thành, vậy mà triều đình lại để cho đầu con lão treo ở cổng thành, mối căm hận này, lão không sao nhịn được, Đúng lúc này, một viên thân binh báo lại:
“Đại soái, thám báo có tình báo khẩn cấp đưa tới."
Lão ngẩn ra. lập tức lệnh nói: “Để bọn họ vào đây!"
Lát sau. mấy viên thám báo đi vào đại trướng, nửa quỳ thi lễ, quan quân dẫn đầu nói: “Bẩm báo đại soái. Cao Bình có tình báo mới nhất."
“Nói!"
“Phia Mạ đã bị Quan Xuân Bá chiếm lĩnh."
“Nhanh như vậy!"
Nguyễn Khắc Tuân chấn động, hắn quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, ‘chúng đi đến đó bằng đường nào, tại sao lại vậy được?
Hắn bỗng xoay người đi gấp về trướng bên - nơi đặt sa bàn. cúi đầu nhìn kỹ, hắn đã hiểu ra. Bọn chúng chắc hẳn đã không tiếc bỏ bớt trang bị khí giới cho nhẹ, dùng một tốc độ nhanh nhất vượt đèo Mã Phục.
Hắn chắp tay ở trong đại trướng đi đi lại lại, làm sao đây? Quan Xuân Bá đã nhanh chân chiếm lấy tiên cơ, bọn họ đi nữa. là địch là bạn còn không biết, cho dù là bạn. địa thế có lợi cùng với lương thực đều bị họ lấy rồi, quân của hắn sẽ nằm vào thế bị động.
Nguyễn Khắc Tuân ở trong đại trướng đi được vài vòng, lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ, nghĩ đến một sách lược của mấy hôm trước, , không phải vừa lúc có thể khởi động lại sách lược này sao?
Nguyễn Khắc Tuân lại quay người về lại trước sa bàn. ánh mắt dán sát vào một con đường phía tây trên sa bàn, lúc này, hắn nghĩ đến một chiến thuật nổi tiếng: “mình tu sạn đạo, ám độ Trần Thương."
Ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm chiếu xuống sông . tháng năm, chính là mùa nước nổi, mặt sông rộng lớn, sóng nước lăn tăn. giống hệt những những tấm tơ lụa vừa cắt xong, đầy vẻ lấp lánh, một chiếc cầu gỗ mới xây bắc ngang qua sông Đáy, kéo gần lại khoảng cách giữa hai bờ sông.
Lúc này, một đội kỵ binh ngàn người xuất hiện từ phía bắc thảo nguyên, bọn họ dọc theo sông Đáy nhanh chóng chạy tới. Đây là một đội kỵ binh Tuyên Quang mặc giáp màu đen. đại tướng cầm đầu có khuôn mặt đen gầy, dáng người cao lớn, hắn tựa hồ nghe thấy được cái gì đó, liền từ từ dừng lại, quan sát tình hình chung quanh, một đôi mắt híp lại chỉ còn hở một khe mắt nhỏ ấy lại có vẻ tàn khốc tựa như lang sói.
Vị tướng lĩnh Tuyên Quang này chính là Ma Ngọc Ba, hắn phụng mệnh lệnh của Nông Quốc Thư dẫn quân vượt sông Phó Đáy tiến vào Bắc Cạn Lúc này bọn họ cách đích không xa, xa xa một đội kỵ binh chạy như bay mà đến. là một đội xích hầu, lát sau, một tên cầm đầu đứng lên nói:
“ Tham kiến Ma tướng quân”
“Không cần khách khí, Nông đại tướng quân ở nơi nào?"
“Đại tướng quân ở trong đại doanh , mời Ma tướng quân."
“Ta biết rồi, các ngươi hãy đi đi!"
Đám người thi lễ xong. đều chạy đi, qua cầu gỗ rồi chạy thẳng về hướng tây, Ma Ngọc Ba nhìn bọn họ đi xa, thúc giục chiến mã chạy về hướng Đại Doanh của Nông Quốc Thư, hơn ngàn tùy tùng đồng loạt đều thét to, đi theo hắn cũng tăng mã tốc lên.
Ba vạn quan Tuyên Quang đêm qua đã đến được đích trong vòng 5 ngày, bọn họ ngày đêm không ngừng, vỏn vẹn đi hết hơn 1000 dặm. hành quân với cường độ cao khiến cho cả đại quân đều mệt đến nỗi không chịu nổi. Lúc này trời vừa sáng, trong đại doanh vẫn yên lặng như tờ, chỉ có binh lính tuần tra ở quân doanh phụ cận tuần tra. Nông Quốc Thư đã sớm thức dậy rồi, tối hôm qua tình báo từ Cao Bình liên tục không ngừng gửi tới cơ hồ khiến cho hắn một đêm không ngủ, nhất là rất nhiều cánh quân cũng xuất binh Cao Bình, điều đó làm cho hắn không ngờ tới.
Trong lều lớn, Nông Quốc Thư đứng ở trước sa bàn suy xét bước sách lược tiếp theo, sách lược Cao Bình bọn họ đã định xong rồi, tạm thời lấy việc quan sát là chính, chờ đợi thời cơ, hiện tại việc quan trọng là làm sao phân chia lợi ích sau khi Trịnh Tông sụp đổ
Tình huống hiện tại chính là loạn thế, quân đội nào vào thành trước quân đội đó sẽ có lợi nhất.
Hiện tại điều khiến cho Nông Quốc Thư có chút khó xử chính là: Mình đi khỏi Tuyên Quang liệu Nam Đại Việt có nhân cơ hội hay không? Nếu phải giữ lại, thế tất phải phân tán binh lực của hắn. làm cho hắn khó có thể tập trung lực lượng làm việc, mà nếu không giữ, thì cơ hội này lại có một chút đáng tiếc.
Lúc này, một tên quân sư đứng ở bên cạnh nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ kiến nghị giành lấy tiến đến Cao Bình trước, Trịnh Tông sụp đổ đã là việc tất yếu, như vậy, thuộc hạ đề nghị hãy giành lấy những châu huyện có dân cư đông đúc, giáp với chúng ta để làm căn cơ cho tương lai mà chúng ta cần mộ binh."
Nông Quốc Thư gật gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý, kỳ thật chúng ta cũng không cần phải giành lấy hoàn toàn, chỉ cần chiếm lĩnh Chợ đồn là được , như vậy cánh cửa lớn phía tây bắc của toàn bộ vùng Cao Bình đã được mở ra rồi. “
“Ý tưởng của vài năm trước của Đại tướng quân, hiện tại xem ra hoàn toàn có thể thực thi. nếu Đại tướng quân đã suy xét xong cả rồi, thuộc hạ đề nghị nắm chắc thời cơ thực hiện, không nên kéo dài."
“Ta biết, ta sẽ tức khắc phái binh!" Nông Quốc Thư cuối cùng đã hạ quyết tâm. hắn lập tức hạ ngay mấy mệnh lệnh, mệnh một tên tướng quân dẫn một vạn quân đi đến Bằng Lũng, lại mệnh một tên khác dẫn năm nghìn quân đi đến Lang Châu, chiếm cứ con đường huyết mạch
Lúc này, một gã thân binh ở ngoài trướng bẩm báo: “Đại tướng quân. Ma Ngọc Ba tướng quân tới rồi."
Nông Quốc Thư lập tức vui vẻ nói: “Mau mời hắn vào đây!"
Lát sau, Ma Ngọc Ba bước nhanh đi đến. quì một gối thi lễ nói: “Mạt tướng Ma Ngọc Ba. tham kiến Đại tướng quân!"
Nông Quốc Thư vội vàng đỡ hắn dậy, cười nói:
“Vốn hẳn phải là ta đến. an ủi các tướng sĩ. thật sự là quân vụ quá bận rộn. ta một khắc cũng không thể xén ra được mà đến đó."
“Ty chức hiểu được, thế cục triều đình hỗn loạn. Đại tướng quân phải lo lắng cho đại cục, hẳn phải do ty chức đến báo cáo công tác với Đại tướng quân mới đúng."
Nông Quốc Thư cười xòa. liền vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Lại đây! Ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện."
Hai người ngồi xuống. Hoàng quân sư cũng ở một bên ngồi xuống. Ma Ngọc Ba khẽ gật đầu với hắn. xem như đã chào hắn. cảm đám cùng châu đầu trước bản đồ, vạch tới vạch lui.
…..
Từ Ninh Sóc. Hứa Giang dẫn quân vào kinh, mới vài ngày thôi, trên con đường thương lộ của đến Cao Bình đã tràn ngập binh lính, trên quan đạo bèn xuất hiện ngựa chiến, chiến xa đủ loại cả, Nhưng hôm nay có một đội nạn dân rất kỳ lạ, lại toàn là nam nhi, ai nấy đều lưng hùm vai gấu
Đám người đó không ngờ đi thẳng đến doanh trại của Hứa Giang hành tung của bọn hắn lại có chút quỷ dị. nhìn thế nào cũng không thấy giống dân chạy nạn. Bọn họ vượt qua vạch cảnh giới màu trắng vô cùng bắt mắt. tiến vào phạm vi hai trăm bước, không đợi bọn hắn tới gần. một mũi tên lệnh rít gió mà đến. cắm vào mặt đất phía trước mặt của bọn họ, lập tức có một đội kỵ binh tuần tra lao ra trước cánh cửa doanh, hô to: “Đứng lại!"
Bọn họ vượt qua giới tuyến cảnh cáo màu trắng, tất nhiên phải chịu sự kiểm tra. nếu hơi có chút hoài nghi. sẽ gặp lập tức bị cho rằng là thám tử mà bắt lại. Một đội kỵ binh gồm ba trăm người lao tới nhanh như điện chớp, vây quanh lấy bọn họ, nỏ tiễn nhắm ngay bọn họ, hiệu úy cầm đầu quát: “Các ngươi là ai?"
Lúc này, trong đội đi ra một người trẻ tuổi, chắp tay nói: “Ta là lão bằng hữu của Đại tướng quân các người, đặc biệt đến bái phỏng ngài."
Hiệu úy nhìn chàng trai trẻ tuổi từ trên xuống dưới một cái, thấy hắn tuy rằng ăn mặc theo kiểu của nạn dân, nhưng khí chất cao quý, dung mạo tuấn nhã. không giống như là một tên dân đen bình thường, khẩu khí bèn dịu đi một chút, nói:
“Bọn ta gác ca này, ngươi có gì làm tin."
‘Hãy cầm lấy."
tên cầm đầu lại nói”
“ Đưa cho đại tướng quân các ngươi, hắn sẽ hiểu”
………………
Hứa Giang quả thật không ngờ Thân tín của Lê Hiển Tông lại đến bái phỏng mình lúc này. Hắn biết Hoạn quan Lê Phúc này là tâm phúc của Lê Hiển Tông. Vậy Lê Phúc lúc này đến liệu sẽ mang tin tức gì của Hoàng thượng theo đây?
Hứa Giang ngắm lệnh bài chốc lát bèn gật gật đầu nói: “Dẫn hắn vào gặp ta!"
Chẳng mấy chốc thân binh đã dẫn Lê Phúc đi vào đại trướng. Lê Phúc vừa vào đã khom người thi lễ: “Lê Phúc tham kiến Hứa tướng quân”
Hứa Giang mỉm cười khoát tay nói: “ Công công khách khí, Nào, mời ngồi! Mời ngồi!"
Lê Phúc thấy thái độ hắn bình thản mà không khỏi thổn thức, hắn vừa ngồi xuống thì Hứa Giang đã cho thân binh mang trà lên cho hắn. cười nói: “Công Công từ Cao Bình đến đó ư?"
Lê Phúc giật mình phảng phất như bí mật của mình đã bị Hứa Giang nhìn thấu, mắt hắn thoáng lộ vẻ hoảng hốt, xong hắn lại vội nói: “Đại tướng quân nói quả chẳng sai, ta chính là từ Cao Bình đến."
Hoang mang trong mắt Lê Phúc hoàn toàn không thoát được mắt của Hứa Giang. Hắn cũng chẳng truy cứu mà chỉ cười cười: “. không biết là do cục diện quá loạn, ngài đến đây để trốn nạn ư? Hay ……?"
Lê Phúc cười khan một tiếng. “Đều không phải. kỳ thực ta chỉ là một người trung gian. chịu sự nhờ vả của người khác đến giao dịch với đại tướng quân."
“Chịu sự nhờ vả... của ai?" Hứa Giang dò hỏi đến cùng.
“Điều này.. .đại tướng quân chắc phải biết là ai chứ?"
“Không! Ta không biết."
Trầm mặc một lúc, Lê Phúc chỉ thở dài khẽ nói: “Là Hoàng thượng."
“Cái gì?"
Hứa Giang giật mình, mắt hắn như sắp rớt ra, “ngươi nói cái gì,? Ta không nghe lầm chứ? Sao lại có thể như thế?"
Lúc này, Lê Phúc chỉ muốn lên bóp chết Hứa Giang, sao tên này lại có thể không biết được? Hay hắn chỉ giả vờ hồ đồ. Lê Phúc cố nén giận nói: “Đại tướng quân không phải kinh ngạc, lời ta nói đều là thực, quả thực là hoàng thượng lệnh cho ta đến tìm ngươi."
Vừa nói. Lê Phúc lại rút một kim bài ra đưa cho Hứa Giang: “Đây là kim bài, chắc đại tướng quân vẫn còn nhớ?"
Hứa Giang nhận qua kim bài, hắn đưa tay chà sát một hồi thở dài nói: “Đương nhiên."
Hắn hồi tưởng một hồi lại hỏi: “không có thư từ gì giao cho ta sao?"
Lê Phúc vẫn lo Hứa Giang không trở mặt, nhưng giờ thấy hắn cuối cùng đã chịu thừa nhận, tinh thần của Lê Phúc cũng phấn chấn hẳn. vội nói: “Có một số lời không thể dùng giấy mực viết lại. người đã lệnh cho ta mang lời đến cho đại tướng quân,nếu như đại tướng quân có lời gì cần chuyển cũng đừng viết lên giấy, cứ nói để ta chuyển lời. Như thế song phương cũng không phải có áp lực gì."
“Đúng là chu đáo nhỉ! Được thôi, ngươi nói, ta nghe."
Lê Phúc vừa định mở miệng, nhưng hắn lại nhìn nhìn vài tên thân binh bên cạnh, ấp úng không nói câu gì. Hứa Giang bèn cười nói: “Họ đều là tâm phúc của ta. cứ tự nhiên."
“Là thế này, hi vọng đại tướng quân có thể toàn lực ủng hộ người."
“ủng hộ hắn?"
Hứa Giang lại giả bộ ngạc nhiên, mãi một hồi không phán ứng được, rồi hắn mới từ từ đáp
“Ý Công công là Hoàng Thượng muốn xử trí Đoan vương?"