Chương 101: Khắc

Với công lực của Vương Tiểu Thạch, đương nhiên cho dù không dùng đao, hắn cũng có thể dùng nội lực khắc ra chữ.

Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn, rất nguyện ý cũng rất thành ý dùng thanh đao xinh xắn trên tay để khắc.

Khắc chữ hắn muốn viết.

Khắc lời trong lòng hắn.

Bởi vì đó là đao của Ôn Nhu.

Đồng thời hắn cũng không muốn làm trái ý Ôn Nhu, không muốn khiến nàng khó chịu dù chỉ một chút.

Cho nên hắn nhẹ nhàng dùng mũi đao gọt vỏ cây, giống như sợ làm đau thân cây. Hai người khắc làm cho thân cây vang lên tiếng loạt xoạt, hoa lá rơi xuống không ít, ngay cả ve sầu cũng ngừng tiếng hát, nhưng bọn họ giống như không cảm giác được. Cho đến khi Ôn Nhu khắc xong, lùi ra, hắn cũng biểu thị khắc xong, lùi lại mấy bước, mỉm cười thưởng thức công phu trên mũi đao của mình.

Sau đó bọn họ hiểu ngầm cười, mang theo tâm tình chợt kinh chợt hỉ, một người chắp tay sau lưng, một người nhón mũi chân đi xem chữ đối phương khắc cho mình.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt trong khách sạn, từng người bọn họ nhìn thấy bốn chữ giống như ước định từ kiếp trước.

Ôn Nhu nhỏ giọng khẽ đọc:

- Không xa không quên.

Sau đó nàng “xì” một tiếng, bật cười, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của mình phát lạnh.

Vương Tiểu Thạch đợi nàng đọc xong, mới tụng:

- Không phân không rời.

Hai người bất giác cùng nhau ngâm nga:

- Không phân không rời, không xa không quên.

Ôn Nhu dường như cao hứng chuyện gì, chỉ nói:

- Ha! Ý tứ mà chúng ta viết đều giống nhau, đúng là không hẹn mà gặp. Coi như ngươi khắc có ý nghĩa, sẽ cho ngươi một thanh đao.

- Ngàn tạ vạn tạ!

Vương Tiểu Thạch cũng hứng chí nói:

- May mà đến lúc chuẩn bị gọt vỏ cây, ta vẫn quyết định dùng bốn chữ này.

Ôn Nhu nghe có mùi vị:

- Thế nào? Ngươi vốn định khắc chữ khác sao?

Vương Tiểu Thạch nói thẳng:

- Ta vốn định khắc bốn chữ “một đời một kiếp”.

Ôn Nhu suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy cũng rất có ý nghĩa, vì sao lại không khắc?

Vương Tiểu Thạch thẳng thắn nói:

- Sau đó hồi tâm suy nghĩ. Một đời một kiếp? Chỉ là một đời một kiếp? Đời sau kiếp sau thì sao? Chúng ta có duyên như vậy, nói không chừng đời trước kiếp trước chúng ta cũng ở cùng với nhau.

- Đừng ở dưới cây đào mận nói có duyên, sẽ nói bay mất đấy!

Ôn Nhu xuỵt một tiếng ngăn cản hắn, lại nói:

- Vậy tại sao ngươi không khắc ba đời ba kiếp?

Vương Tiểu Thạch thành thật nói:

- Khắc bảy đời bảy kiếp cũng được. Thế nhưng, cô có bằng lòng đời sau cũng ở với ta không? Có thể đời này đã sợ ta rồi không? Khắc rồi cũng không thể đổi. Nếu đổi cây sẽ đau, có lẽ còn tức giận.

Ôn Nhu thẹn thùng đấm hắn mấy cái:

- Tiểu Thạch Đầu, tên quỷ ngốc này, ngay cả khắc chữ cũng làm ma làm quỷ, cẩn thận ta không để ý tới ngươi nữa… ngươi đúng là không thật lòng.

Chợt nghe một giọng nói từ trên trời vang lên rõ ràng:

- Hắn không phải không thật lòng, cũng không phải thích làm ma làm quỷ. Thạch Đầu đại hiệp hắn chỉ thích trêu chọc nữ nhân cười vui, giống như hắn đối với ta vậy.

Chợt nghe câu này, còn tưởng rằng Nữ Oa thiên thần trong bầu trời tối om nói chuyện, sau đó còn sai lầm cho là tiên hoa, hoặc là thần cây.

Thực ra không phải, đó là người.

Nàng là người.

Nàng đương nhiên là người, hơn nữa còn là người quen.

“Người quen” của Vương Tiểu Thạch.

Thái Tuyền.

Váy áo của nàng còn dính một chút lá hoa cánh hoa, thần sắc của nàng mang một chút lười nhác, lười đến mức gần như hờ hững, lười cũng chỉ có hờ hững, không có sức để mà căm ghét.

Ngay cả lúc nàng gạt đi hoa lá trên áo quần, cũng là hờ hững.

Tư thái của nàng rất đẹp, một thoáng nhìn thấy, Ôn Nhu còn tưởng rằng nàng là Chu Tiểu Yêu.

Nhưng nàng không phải Tiểu Yêu, nàng là Thái Tuyền.

- Không phải ngươi vẫn luôn ở đây chờ ta sao?

Thái Tuyền nói:

- Đây là nơi ta và ngươi hội họp. Hiện giờ ta đã tới, thần sắc của ngươi sao lại buồn cười như vậy?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Cô đã đến rồi.

Trong lòng hắn lại sinh cảnh giác. Mình đang tình ý thân mật với Ôn Nhu, lại tin tưởng vào cơ quan mà Ôn Lục Trì bố trí ở đây, đến nỗi nhất thời không phát hiện giữa cây hoa kia mấy lần rung động, phát ra âm thanh khác thường, mà ve cũng đột nhiên không lên tiếng nữa. Nếu như Thái Tuyền là địch, vậy thì rất không ổn.

Giọng nói của Thái Tuyền lại có một loại cảm giác “thổi búng là rách”:

- Ta đến rồi.

- Cô đến sớm.

- Ta chỉ là để ngươi chờ ít hơn mấy ngày thôi.

Ôn Nhu nhìn sang trái, nhìn sang phải, cuối cùng không nhịn được hỏi:

- Cô ta là ai?

Vương Tiểu Thạch nhất thời không biết nên nói thế nào cho tốt. Thái Tuyền lại hé miệng cười nói:

- Ta gọi là Thái Tuyền.

Ôn Nhu hoài nghi nói:

- Cô là…

Thái Tuyền thần khí an nhàn nói:

- Ta biết cô là Ôn Nhu.

Ôn Nhu không nói chuyện với nàng, chỉ sắc giọng hỏi Vương Tiểu Thạch:

- Ngươi dẫn mọi người chúng ta lòng lòng vòng vòng đến đây, ở lại mấy ngày, là vì muốn chờ cô ta?

Vương Tiểu Thạch hồ đồ trả lời không được:

- Ta…

Ôn Nhu tức giận hỏi:

- Ta chỉ muốn biết, có phải vậy không?

Vương Tiểu Thạch nhất thời không trả lời được. Thái Tuyền lại “rút dao tương trợ”, trả lời thay hắn:

- Ta là một nữ nhân mà hắn không dám quên, hắn đương nhiên không thể không đợi ta.

Ôn Nhu giận đến nước mắt lưng tròng, quay đầu oán hận từng chữ từng chữ hỏi Vương Tiểu Thạch:

- Có, chuyện, này, hay, không?

Vương Tiểu Thạch đành phải đáp:

- Có… nhưng mà…

Ôn Nhu giận đến mức cười lên:

- Được, được, được! Ta và ngươi nói chuyện, khắc chữ, ngươi lại khổ tâm bố trí tìm người đến nghe, để người khác xem! Uổng công ta đối với ngươi…

Nàng giơ tay muốn tát Vương Tiểu Thạch một cái.

Vương Tiểu Thạch không tránh.

Hắn thà rằng trước tiên bị Ôn Nhu tát một cái, để cho nàng bớt giận.

Bởi vì hắn từng nhiều lần thất bại trên cảm tình, thậm chí là thảm bại tổn hại rất lớn, khiến cho hắn nhớ kỹ không quên, ám ảnh trong lòng. Cho nên một khi gặp phải nữ nhân tức giận với hắn, hắn liền mất đi sự nhạy bén linh hoạt, biết nghe lời phải thường ngày, mà chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mặc cho tình cảnh trở nên xấu đi. Hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, khẩn cầu đối phương tha thứ và bớt giận.

Đương nhiên, có lúc không có ngôn ngữ chính là ngôn ngữ tốt nhất, cho nên im lặng tốt hơn là lên tiếng; nhưng có lúc không có phản ứng chính là phản ứng kém nhất, giờ phút này chính là như vậy.

Ôn Nhu vốn định tát Vương Tiểu Thạch một cái để trút giận, nhưng thấy hắn lại nhắm mắt không né tránh, chợt nhớ tới lời Hà Tiểu Hà dạy nàng, ngược lại không đánh nữa, hoài nghi hỏi một câu:

- Trước kia ngươi từng bị nữ nhân tát sao?

Vương Tiểu Thạch thành thật cũng thật thà gật đầu.

Ôn Nhu chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bốc thẳng lên trời, bỗng nhiên giậm chân, nhìn sang Thái Tuyền như cười mà không cười giống như đang xem một vở kịch, chợt cười một tiếng.

Nụ cười này của nàng lại không hiện lên lúm đồng tiền, một chút lúm đồng tiền cũng không thấy.

Vương Tiểu Thạch thấy vậy, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Chợt nghe Ôn Nhu hung hãn liếc hắn một cái, hung hãn cười nói:

- Được! Vương anh hùng của chúng ta đã quen ăn tát của nữ nhân, tiểu nữ Ôn Nhu tuy mắt bị mù, cũng không muốn thêm vào một cái dấu tay này, đành phải hôn ngươi một cái, để cho ngươi giữ làm kỷ niệm.

Nói xong, lại ở trước mặt Thái Tuyền, hôn lên gò má Vương Tiểu Thạch một cái.

Lần này, không biết người hôn có tâm tình gì, nhưng người được hôn lại sợ hết hồn hết vía, cảm xúc lẫn lộn, so với nụ hôn kiều diễm phong quang vừa rồi hoàn toàn khác hẳn, một trời một vực.