Chương 97: Ly biệt và chuẩn bị biệt ly

Cuối cùng cũng tới ngày Hoa Nương lên đường, hỏi Vân Tranh muốn Hầu Tử đi cùng giúp mình, sau đó nhờ một tiêu cục hộ tống, lúc này gió thu đã tiêu điều.

Ngũ Câu tới tiễn chân, nhưng không thấy Tiếu Lâm, Hoa Nương mặt ảm đạm, không dùng cách chào nhún mình của nữ nhân mà chắp tay từ biệt, sau đó nhận lấy túi thịt trâu khô cùng bánh trái do Tịch Nhục đưa cho.

Chia tay đôi khi đơn giản thế thôi, một câu trân trọng là đủ rồi, con đường phía trước chẳng biết được sẽ gặp ai, gặp chuyện gì, thế nên cứ đi tới đi.

Rừng lá rộng đã rụng lá, rừng lá kim vẫn xanh mướt một màu, chiếc lá to thà kiêu ngạo sống tận tình từ mùa xuân tới mùa thu rồi rụng xuống, chứ không như lá thông, vì sống thêm một mùa đông mà ủy khuất bản thân.

Hoa Nương cũng thế, nàng thích chốn phồn hoa, nàng không muốn làm vợ người bọc khân xanh trên đầu sống mai danh ẩn tính ở thôn nhỏ.

- Trường đình ngoại, cổ đạo biên Phương thảo bích liên thiên Vãn phong phù liễu địch thanh tàn Tịch dương sơn ngoại sơn Thiên chi nhai, địa chi giác Tri giao bán linh lạc Nhất hộc trọc tửu tận dư hoan Kim tiêu biệt mộng hàn. Vân Tranh nhìn đoàn xe đã đi xa, cất cao giọng hát:

Đó là bài ( Tống Biệt) của Nhất Hoàng đại sư, bài thơ diễn tả cảnh người ra đi khi bóng hoàng hôn dần dần lặn xuống sau rặng núi, nơi chân trời góc biển kia, người kia liệu có nhớ tới mình. Một bình rượu đơn sơ của kẻ trần thế đêm nay sẽ biệt ly bao ước mộng mà không biết ngày gặp lại.

Giọng Vân Tranh không hay nhưng đầy cảm xúc, thể hiện được bảy phần thần vận của bài thơ.

- Bài này không tệ, nếu cũng do hòa thượng viết thì tặng cho bần tăng đi, thi từ trong miệng ngươi thốt ra đều do hòa thượng viết, bần tăng biết, thiên hạ và hòa thượng đều là một, bần tăng lấy dùng tạm. Ngũ Câu mặt dày hơn thớt nói: - Gần đây thi đàn Thành Đô nói bần tăng lâu rồi không có tác phẩm hay, làm thi đàn ảm đạm.

- Đúng thế, bài thơ này đích xác của một vị cao tăng, Vân Tranh giọng buồn buồn: - Hòa thượng các ông còn nhiều tâm trạng hơn người trong hồng trần như ta, đoán chừng sau này còn nhiều hòa thượng làm thi tử nữa, của nhà Phật các ông cả, cứ lấy mà dùng.

Tiếp xúc với Ngũ Câu, Vân Tranh học được thế nào là nhân quả, trong học thuyết của ông ta, kỳ thực không có thần phật nào hết, nói ra có vẻ buồn cười, một vị hòa thượng suốt ngày tụng kinh niệm phật mà trong lòng không có Phật. Nhưng thực tế Vân Tranh lại cảm thấy Ngũ Câu mới là người giác ngộ nhất, Phật với ông ta không phải là vị ngồi đài sen có phép màu phổ độ chúng sinh, mà càng giống một vị hiền triết hơn, đây đúng là tư tưởng cực kỳ tiến bộ, nhưng dù sao dị loại vẫn là dị loại, chẳng trách với một thân thiền học lại chủ trì ở Bạch Vân thiền tự xa xôi hẻo lánh. Bây giờ nhờ lại bức tượng Di Lặc trong chùa có chút bóng dáng Ngũ Câu.

Ngũ Câu còn nói thiện là một tín niệm hơn là một loại hành vi, Vân Tranh ác ý suy ra, cùng lý đó ác cũng là tín niệm, không phải hành vi.

Cho nên Vân Tranh mạnh dạn suy luận tiếp, mang tín niệm thiện lương đi làm việc ác chắc chắn được tha thứ, dùng công thức toán học mà suy ra kết quả đó là hiển nhiên thôi.

Ngũ Câu nghe Vân Tranh "bóp méo" tư tưởng của mình chỉ biết trợn mắt há mồm, phất tay áo bỏ đi không thèm nói thêm lời nào với y nữa, đại khái cho rằng y hết thuốc chữa rồi.

Hoa Nương đi rồi, Vân Tranh nửa vui nửa buồn, có chút cảm giác nhẹ lòng, lúc ở bên Hoa Nương, Vân Tranh như quay về cái tuổi thiếu niên thuần khiết, mỗi lời nói, mỗi nụ cười của nàng đều làm y sinh ra đủ loại ảo tưởng, lúc này đây Hoa Nương đi xa mà dường như giọng nói như cuông ngân của nàng vẫn như theo gió đưa vào tai.

Vân Tranh cũng tỉnh táo, kể cả không có sự xuất hiện Tiếu Lâm, bọn họ sẽ không có kết quả, vì thế Hoa Nương đi rồi cũng tốt, y có thể tĩnh tâm lại.

Người thương cảm thực sự là Hàm Ngưu, hắn và Hầu Tử từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ chia tách.

Trở về trại không ngờ gặp cha con Lương lão gia, Vân Tranh chắp tay hỏi: - Không biết Lương lão gia ghé thăm hàn xá có việc gì?

Lương lão gia thở dài: - Đậu Sa huyện năm năm miễn giảm tiền lương, còn miễn trừ được mối lo đạo phỉ, thực sự đáng mừng, chỉ là hiền điệt và lão phu tổn thất lớn, thương đạo không còn, đầu tư tiền kỳ trôi theo dòng nước chảy về phía đông.

- Sao thế được, Hung Ưng bộ bị hai tộc Hắc Thủy Hoa Ma cướp bóc, liên quan gì tới thương cổ chúng ta? Vân Tranh tủm tỉm cười: - Cao nguyên bây giờ đã có tuyết rơi, các bộ tộc đều vì chuẩn bị vượt qua mùa đông mà bận rộn, đợi năm sau xuân ấm hoa nở, thương đội của chúng ta lại lên đường, làm gì có chuyện trôi theo dòng nước?

- Thật sao?

- Thật, Lương lão gia không nghe quan viên nói chuyện với nhau à, Hùng Ưng bộ vì cướp tài phú của Nguyên Sơn, kết quả bị kẻ khác đánh trộm sau lưng, Hùng Ưng vương chắc cũng bị người hai bộ tộc kia ám sát trên đường về, vãn bối thiết nghĩ chuyện không liên quan gì tới chúng ta cả, nên không ảnh hưởng gì hết. Vân Tranh pha trà, nói như không liên quan gì vậy: - Cho nên khai xuân năm sau Lại Bát sẽ tiếp tục tới đó giao dịch, chuyến đầu tiên là tặng miễn phí, hòa vốn là đủ, chuyến thứ hai mới khôi phục giá ban đầu.

Lương lão gia ngớ ra một lúc rồi vuốt râu cười, người ta không nhận, chuyện này cứ bí mật trong vòng tròn vài người bọn họ là tốt hơn cả, bỏ đi được một tâm sự: - Lão phu thấy sau này hiền điệt chắc chắn sẽ được xướng tên ở Đông Hoa môn rồi, cho dù bây giờ ngươi cũng đã có quan chức trên người, tòng bát phẩm phụng thừa lang ở tuổi 14, tiến vào sĩ lâm không thua kém ai cả.

- Đó là quan chức mua được, không đáng nói, vãn bối còn tưởng bị cho chức bật mã ôn chứ, ai ngờ là văn chức nhàn tản, xem ra vận may của vãn bối không tệ.

- Một trăm thớt chiến mã chân chính, đây là công huân xứng đáng, sao có thể nói là dùng tiền mua lấy, hai đằng khác nhau hoàn toàn. Lương lão gia xua tay: - Nghe nói thông cáo bổ nhiệm của triều đình đã tới, vì sao không mặc quan phục, thiếu niên mặc quan phục mới khí phái.

- Quan phục quá rộng, mặc vào cảm giác giống khỉ mặc áo người vậy, không mặc cho xong. Nói tới chuyện làm ăn, vãn bối sắp đi rồi, muốn đem ba phần phân ngạch của thương đội chia cho Lại Bát, tuy hắn chỉ là lưu dân, nhưng là người tiên phong, không có sự khổ công của hắn không có thương đạo này, vãn bối không muốn hắn thiệt thòi, Lương lão gia thấy sao?

Vân Tranh bàn tới chuyện làm ăn, Lương lão gia liền ngồi thẳng lên, thần thái nghiêm túc: - Lại Bát vào sinh ra tử, ăn sương nằm tuyết, xứng đáng được ba phần này, hiền điệt nói tiếp đi.

- Bảy phần còn lại của vãn bối, vì Lương gia sau này sẽ gánh nhiều nghĩa vụ hơn, nên ba thành thuộc về Lương gia, lão gia chớ chối từ, Vân Tranh làm vậy là muốn dựa vào Lương gia để giữ thương đạo này. Ba phần thuộc về Đậu Sa trại, vãn bối chỉ cần một phần đủ nuôi miệng ăn là được rồi.

Hiện giờ bọn họ độc quyền thương đạo này, lợi nhuận cực lớn, ý tưởng ban đầu hoàn toàn do Vân Tranh mà ra, vậy mà giờ đây y giải tán 9 phần tài sản mà mặt không đổi sắc, Lương lão gia đứng lên, chắp tay: - Vân hiền điện có lòng dạ này, Lương Cung bội phục.

Tiền kiếm được đã quá đủ cho bốn năm cầu học, vấn đề sinh kế trong trại cũng đã lo liệu ổn thỏa, có trát nhiễm, có thương đạo với Thổ Phồn, đủ cho hương dân trong trại không quá vất vả, đủ cho đám trẻ con tiếp tục theo đuổi học vấn. Còn Vân Tranh dự định ăn tết ở Đậu Sa trại xong, lúc thương đội lên đường tới thảo nguyên thì y cũng tới Thành Đô, bắt đầu hành trình khoa cử của mình.

….

HẾT