Chương 965: Nữ Tử Giống Thục Phi

Hầu Tử không hiểu Lam Lam tới quân doanh làm gì, Vân Tranh cũng không biết, Lam Lam còn sống đã đủ hoang đường rồi, chưa nói tới lên phương bắc.

Vân Tranh chưa bao giờ thấy đầu óc của mình không đủ dùng như thế, chẳng lẽ nàng tới đốc quân, ý nghĩ ngu xuẩn này vừa nảy ra, y xua đi ngay lập tức, cho dù Đại Tống hết người để dùng cũng không tới lượt nàng đốc quân.

Huống hồ trong lòng tất cả bách tính Đại Tống thì Lam Lam là một người chết rồi, công báo viết rất rõ ràng, Thục phi nương nương vì không đành lòng để bệ hạ ra đi cô độc, nên lựa chọn tuẫn táng. Viết rất rõ ràng, thiên hạ đều ca ngợi sự trinh liệt của nàng, như thế tức là trên đời này không còn người tên Thục phi nữa, giống như mẹ Triệu Trinh năm xưa, cũng biến mất kỳ diệu vậy.

Khi nhận được công báo, Vân Tranh đau lòng, y biết Thục phi không thể nào tuẫn táng vì hoàng đế, cho dù toàn thiên hạ có chết hết thì nàng cũng không bỏ hi vọng sống thêm dù chỉ một ngày, cho dù có phải ăn đá mà sống nàng cũng cắn răng kiên kiên trì tới cùng.

Nữ nhi đất Thục vô cùng kiên cường.

Trong mắt Vân Tranh, Lam Lam chết chỉ có một nguyên nhân, đó là âm mưu ám sát hoàng đế đã thất bại, Vân Tranh không rõ họ ra tay ra sao, nhưng Lam Lam chết là do đấu tranh chính trị thất bại, chứ không phải do nàng muốn tuẫn táng.

Nay nàng sống sờ sờ đi tới Đồng Đầu Quan! Gặp ma rồi, với tính cách âm độc của Triệu Trinh làm sao có thể cho nàng sống?

Vân Tranh còn không rõ con người Triệu Trinh hay sao, hắn không hề nhân hậu, hoàn toàn không, nhưng hắn biết mình biết người, trừ nhân hậu ra thì hắn không còn gì nên hắn phải nhân hậu, nhân hậu là thủ đoạn không phải là bản tính.

Cố gắng hết sức lấy bình tĩnh phân tích sự việc.

Trước tiên loại trừ khả năng Hầu Tử nhìn nhầm, đây là điều không thể, khi Lam Lam ở Vân gia, có thể nói nàng còn quen thuộc với Hầu Tử hơn mình, tên háo sắc đó làm chân sai vặt miễn phi cho Lam Lam hơn một năm, cũng làm gián điệp hai mang giúp Lục Khinh Doanh giám thị Lam Lam hơn một năm, không khác gì con chó nhỏ quanh quẩn bên Lam Lam, nhất định không thể nhầm.

Nếu vậy thì chỉ có thể nói là Lam Lam thực sự vẫn còn sống, nàng không đủ lực lượng để giả chết rồi trốn khỏi cung, thế thì Triệu Trinh đã tha chết cho nàng, trong mắt hắn, Lam Lam vẫn còn là nữ nhân giá trị lợi dụng, thậm chí vượt qua cả khoái ý báo thù.

Triệu Trinh muốn làm cái gì đây.

- Aaaaaaa.... Vân Tranh túm tóc mình hét lớn, y không đoán ra được dụng ý của Triệu Trinh, nhưng chắc chắn không thể hay ho gì.

Trần Lâm có lẽ gần đây mới biết Lam Lam còn sống, nếu không ông ta không thể tỏ ra trấn định như vậy trước mặt mình.

Đợi Trần Lâm trở về chân tướng sẽ rõ ràng.

Cung tiễn đáng sợ nhất là lúc giương lên mà chưa bắn, tai nạn khủng bố nhất là tích tắc trước khi nó giáng xuống, khi tên bắn ra, tai nạn phát sinh thì chẳng còn quá đáng sợ nữa.

Theo như cách nói của Vân Tranh, đầu rụng mẹ nó rồi còn sợ cái b... gì.

Dù sao cũng biết nguyên nhân bất an của mình rồi, Vân Tranh không quá lo lắng nữa, hay dở gì cũng là đại tướng quân nắm trong tay hai mươi vạn binh mã, đương nhiên không thể vì một chuyện không rõ ràng mà rối loạn, y rời soái trướng, tuần thị toàn quân như con hổ tuần thị lãnh địa, tuyên bố sự tồn tại của bản thân cũng như quyền lực tuyệt đối trong quân.

Công sự bên Dương hà đã xong, Văn Ngạn Bác là người rất có năng lực, dưới sự chỉ huy của ông ta, dân phu chia thành từng nhóm đóng cột gỗ xuống bùn, lắp ván gỗ lên, hình thành chiếc cầu vươn tới bờ đối diện.

Vân Tranh nghĩ tới vô số loại khả năng, cũng không nghĩ tới chuyện Triệu Trinh lại nhét Lam Lam cho mình, y còn nghĩ khả năng cao nhất Lam Lam được tiểu hoàng đế cầu khẩn, muốn mẫu thân thuyết phục Vân gia đi ra hải ngoại.

Nếu thế chẳng vấn đề gì, mình muốn đi lâu rồi.

Chỉ là Vân Tranh không muốn lén lút gặp Lam Lam, chuyện này giữ bí mật không có lợi gì hết, thế nên y tới tiền doanh gặp Văn Ngạn Bác, tỉnh bơ nói: - Thái hậu tới, tối nay sẽ đến quân doanh.

Văn Ngạn Bác đang chỉ huy công việc nghe thế giật mình, sau đó nghi hoặc nói: - Vân hầu có nhầm không, hoàng thái hậu sao tới đây được, người còn phải để tang cho tiên đế, vỗ về thần dân, tới đây không hợp với tổ chế.

Vân Tranh vỗ trán: - Ý ta không phải là hoàng thái hậu, mà là mẫu thân của bệ hạ.

- Linh tinh, Thục thái phi đã cùng bệ hạ ân giấc ở địa cung rồi, ngài thấy ma hả?

- Không biết nữa, dù sao thám báo tốt nhất của ta báo về chuyện này, Hầu Tử thời thiếu niên rất quen thuộc với Thục thái phi, hẳn là không sai. Mà Trần Lâm sáng nay vội vàng rời đại doanh, dẫn hơn nghìn thân vệ đi về phía tây, chúng chẳng nói cho ta biết là chuyện gì.

Văn Ngạn Bác người run lên một cái, mặt trắng bệch cắn răng nói từng chữ một: - Hầu Tử nhìn nhầm rồi.

Vân Tranh vẫn kín đáo quan sát Văn Ngạn Bác nãy giờ, xác định ông ta không biết gì, gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ có thể là Hầu Tử nhìn nhầm, thôi, đợi phụ nhân đó tới, Văn công cùng ta đi gặp xem.

Văn Ngạn Bác hết hồn, ông ta giảo hoạt như hồ ly, tuy chưa hiểu chuyện này ra sao nhưng biết chắc không nên dây vào, cố làm ra vẻ bình thường, cười gượng: - Lão phu không gặp đâu, gặp nữ nhân thế nào cũng có điều tiếng không tốt.

- Các ông đều có đường lui, nói không gặp là không gặp, ta là chủ soái trong quân, cho dù cúi đầu vào quần thì mông vẫn chổng lên.

Văn Ngạn Bác cười khan: - Vân hầu sao không mời Vương công đi cùng, ông ấy bản tính cương trực, vô úy, xưa nay không coi lễ pháp ra gì, ít nhất không giống lão phu xưa nay phong lưu quen rồi, chỉ cần gặp nữ quyến của người ta là ảnh hưởng không tốt tới khuê danh.

- Văn công thực sự không định gặp? Nữ nhân đó thực sự giống Thục thái phi đấy..

- Lão phu quân vụ bận rộn làm gì có thời gian, Vân hầu cứ tùy tiện là được, mai lão phu còn đi tới Đoạn Vân Lĩnh khảo sát thượng du Dương hà, tránh kẻ địch thừa cơ, giờ bận rồi không tiếp chuyện nữa...

Văn Ngạn Bác nói xong chắp tay qua loa rồi chạy như bị ma đuổi, lớn tiếng quát quân tư mã, bảo hắn lấy công sự đồ ra, sẽ thẩm hạch ngay trong đêm... Trông bộ dạng này ông ta không rảnh rồi.

Thế là Vân Tranh đi tìm Vương An Thạch.

- A! Vương công!

Vương An Thạch nghe thấy giọng hồ hởi của Vân Tranh thì ngẩng đầu lên, xác định không phải công vụ khẩn cấp, lấy bút chỉ ngoài cửa, ý tứ là đừng có làm phiền ông ta.

- Có một vị phu nhân trông giống Thục thái phi tối nay đến quân doanh, Vương công cùng ta đi xác định chút. Vân Tranh vào thẳng đề luôn:

Vương An Thạch không thèm ngẩng đầu, giọng nhạt nhẽo: - Lão phu không gặp phụ nhân, nhất là trước quân trận càng không gặp, Vân hầu nếu muốn long phụng tương tề một chút, lão phu coi như không nhìn thấy, nhưng đừng có lấy Thục thái phi ra thảo phạt, ấy là đại bất kính...

- Nhưng phụ nhân đó từ kinh sư đưa tới trông rất...

- Vậy thì chặt đầu trước ba quân! Đám người kinh sư đó điên rồi à, đại chiến đang vào giai đoạn khẩn yếu, lúc này lại phái phụ nhân tới làm loạn lòng quân, chặt đầu, lập tức chặt đầu.

Cứng họng rồi, với một tên thích chặt đầu mỹ nhân còn gì mà nói nữa, thế là Vân Tranh nhún vai rời đi, dừng ngựa trên đồi cao nhìn về phía tây.

Bước tiến của đại quân được chuẩn bị đâu vào đó, Lang Thản lập thủy trại giằng có với người Liêu, Triệu Phu dẫn kỵ binh tuần tra men bờ Dương hà, Khương Triết đang huấn luyện kỵ thuật binh sĩ, còn Lý Đông Sở mượn năm khẩu pháo thao luyện phối hợp giữa bộ binh và pháo binh.

Không có chỗ nào cần Vân Tranh lo lắng, ngoại trừ nữ nhân giống Thục phi đang tới quân doanh.