Chương 922: Lục Khinh Doanh Làm Mất Hứng

Biết rõ kết quả rồi, Triệu Trinh và Bàng Tịch như bỏ được tảng đá trong lòng, Trâu Đồng Minh chưa thở đều đã hỏi thay hoàng đế: - Giết địch bao nhiêu, tổn thất bao nhiêu?

Hàn Kỳ lấy ra một mảnh vải lụa: - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Đại tướng quân Vân Tranh ở trận Tây Kinh giết Bắc Viện đại vương Tiêu Đả Hổ, chém đầu mười vạn, dù người Liêu chạy thoát vào hoang nguyên, do không có lương thực, về được Trung Kinh đạo ắt chỉ một phần trăm.

Bàng Tịch kinh ngạc: - Làm sao có chiến tích trác tuyệt này?

Hàn Kỳ lắc đầu: - Hạ quan không biết, nhưng trên cấp báo có ấn của đại tướng quân, giám quân, chuyển vận sứ, không giả được.

Triệu Trinh thở phào một hơi, chỉ thấy lồng ngực khoan khoái vô cùng, chỉ có Trâu Đồng Minh từ cánh môi run run và hốc mắt đỏ hoe đó, đọc ra được --- Trẫm biết mà, trẫm biết mà!

Hoàng đế kiên trì muốn tổ chức đại tiệc đãi quần thần, đại xá thiên hạ, giảm miễn tiền Lương đất thục, miễn lao dịch phú thuế cho Đậu Sa trại mười năm.

Có điều giống như mọi khi, ý chỉ ân thưởng của hoàng đế sẽ bị giảm sút nhiều, trong đó điều giảm tiền lương cho phủ Thành Đô biến mất một cách thần kỳ trong văn thư, chỉ có Đậu Sa trại được miễn giảm.

Không chỉ hoàng hậu phụ trách thẩm hạch ý chỉ của hoàng đề không nhìn thấy, ngay cả Trâu Đồng Minh đảm nhận tai mắt hoàng đế cũng không phát hiện ra, cho nên ngự sử đài tất nhiên lờ đi.

Bề ngoài công phải thưởng, không thể quá lớn, lớn sinh kiêu, nhưng tâm tư u ám thì ai cũng hiểu, không muốn người đất Thục mang ơn Vân Tranh, bọn họ mất bao lâu mới có thể loại bỏ sức ảnh hưởng của Vân Tranh ở Thục.

Còn Vân Tranh hiện giờ, bất kể thưởng lớn thế nào cũng không hề gì.

Xử lý xong chuyện công thì tất nhiên là chung vui cùng thiên hạ, chuông rồng trống phượng vang lừng, cả nước mở hội.

Thế là người dân Đông Kinh còn đang luyến tiếc Nguyên Tiêu, đèn lồng còn chưa nỡ gỡ xuống, mừng rõ phát hiện ra, mình lại có lý do để tiếp tục lễ hội.

Chẳng có người dân nơi nào thích tụ tập thành đống chúc mừng những chuyện chả hiểu đâu vào đâu như Đông Kinh, được lên giường với đại gia hoa môn cũng dùng hoa thuyền nhỏ trải khắp sông ăn mừng, đội thuyền dài hai dặm, sau đó đốt đèn lưu ly, đến tối con sông như ngân hà, khi đèn tắt mặc người lấy đi, thế là có trò cười, có tên vô lại xuống nước ba ngày.

Tin tức Đại thắng Tây Kinh truyền khắp thành, ai cũng cho rằng đây là đại hỉ trăm năm khó gặp, ăn mừng là tất nhiên.

Nhưng chủ đạo lễ ăn mừng này là cơ cấu không ai ngờ - Nội thị giám.

Do thái giám chủ trì khánh điển dương cương nhất Đại Tống, điển lễ như vậy Lục Khinh Doanh không đi, cho dù Tào hoàng hậu phái ba nội thị tới mời, Lục Khinh Doanh vẫn không đi.

- Phu nhân ta đường đường nam tử hán, cùng thiếp thân sinh một nam một nữ, chuyện con trống đè mái làm thiếp thân sợ hãi, hùng phong của phu lang không chỉ thể hiện ở khuê phòng, nay chém đầu đại tướng địch, còn truyền ra đại mạc, mãnh hổ gầm, thiên hạ kinh.

- Nam nhi công tích vĩ đại, nên truyền tụng tứ hải giương uy cho quốc gia, cho dù không có ( vạn vũ) cũng phải có trí sĩ cầm kiếm kích ngâm ( dịch thủy), ấy vậy mà nay khắp thành toàn tiếng gà mái, nghe thôi khiến người ta sởn gai ốc, cái uy hào hùng chết yểu.

- Chẳng lẽ Đại Tống ta trừ phu lang thiếp thân không có nam nhi anh vũ, đại điển rực rỡ như vậy phái đám hoạn thiến tổ chức là sao?

- Nếu như không tìm ra được một bậc nam nhi hùng tráng, Vân Lục thị không ngại xung phong, trên người còn sót vài phần khí nam nhân của phu lang!

Lời này phát ra tức thì làm Đông Kinh xôn xao.

Tào hoàng hậu mặt lạnh như sắt.

Bàng Tịch che mặt mà chạy.

Âu Dương Tu đóng cửa không dám ra đường.

Chỉ có Hàn Kỳ cười lớn ba tiếng, ở nhà gõ trống tự kiếm niềm vui.

- Chua ngoa! Đanh đá! Không biết liêm sỉ!

Thục phi chính tai nghe thấy Tào hoàng hậu chửi Lục Khinh Doanh, trong lòng cao hứng lắm, nàng không ngờ Lục Khinh Doanh phản kích dữ dội, không nể mặt chút nào như thế.

Hoàng hậu thất thố, Thục phi cũng có chút thất thố, không ngờ Lục Khinh Doanh ngang nhiên trong lời nói ngầm nhận mình không chịu nổi hùng phong của trượng phu trên giường, chỉ một câu này làm toàn thân nàng khô nóng, mọi ảo tưởng trước kia biến thành tranh vẽ xuất hiện trước mắt.

- Tỷ tỷ cần gì phải giận, một ả thôn phụ nói lời vô lễ là chuyện thường, tỷ tỷ là bậc quốc mẫu, không cần để ý.

Lời của Thục phi không làm Tào hoàng hậu bình tĩnh, ngược lại khiến bà ta sinh nghi.

Lục Khinh Doanh bây giờ là siêu phẩm mệnh phụ, cho dù có xung đột với mình, chẳng qua bị trưởng bối trách mắng mà thôi, Vân gia không có trưởng bối, trách mắng Lục Khinh Doanh chỉ có Vân Tranh, dưới loại tình hình đó, nói trừng phạt gì cũng là trò cười.

Tào hoàng hậu chưa bao giờ lơi lỏng cảnh giác với Thục phi, lúc này bất kể nghe Thục phi nói gì cũng giống như trào phúng mình.

Muốn khiển trách Thục phi, nhưng nhìn thấy Triệu Húc ở bên cửa sổ buồn chán bẻ hoa ném ra ngoài, đó là mẫu đơn.

Tào hoàng hậu thích nhất là mẫu đơn, loại hoa này phú quý, lại không có mùi thơm mời ong gọi bướm, rất phù hợp với yêu cầu của hoàng gia với cung phi, Tào hoàng hậu yêu nó có khí của nhà trời, vì thế không tiếc công sức xây nhà ấm trong cung, chuyên môn trồng mẫu đơn vào mùa đông.

Lúc này không thể nổi giận với Thục phi, bất kể thế nào bà ta cũng phải để ý tới suy nghĩ của Triệu Húc.

Ba nghìn mảnh ruộng một mầm cây, đó chính là lời nói về thái tử Triệu Húc, nếu Triệu Húc là hoàng tử bình thường, Tào hoàng hậu chẳng bận tâm cái nhìn của nó.

Nhưng không ai ngờ Triệu Húc từ nhỏ sống giữa một đống phụ nhân, nhưng đã lộ ra tài hoa của mình, xử trí Hầu Chi Thản thể hiện sự lãnh khốc của đế vương.

Khi ai cũng nghĩ rằng toàn bộ Hầu gia đã tới Lĩnh Nam xa xôi, Tào hoàng hậu biết Triệu Duyên Niên đã xử tử toàn bộ Hầu gia ở Long Thủy, cách Đông Kinh có ba trăm dặm.

Các loại biểu hiện do dự của Tào hoàng hậu lọt hết vào mắt Thục phi, nàng cũng hiểu tình cảnh lúng túng hiện giờ của hoàng hậu.

Lục Khinh Doanh bây giờ là cái thùng thuốc nổ, không ai chạm vào được, chạm vào là chuyện tày trời, dù hoàng hậu hận thấu xương cũng đành nhịn.

Còn nàng, hiện giờ có thể kê cao gối ngủ kỹ với hoàng hậu, nếu chẳng phải lo hoàng đế bắt mình tuẫn táng, nàng đã không để hoàng hậu sống tới bây giờ.

Từ sau khi Triệu Húc xử trí Hầu Chi Thản, ngay cả Tào gia cũng bắt đầu có ý tiếp cận thái tử, ở Đại Tống, hậu tộc không đáng bận tâm, năm xưa Lưu hoàng hậu khí thế ra sao, nắm giữ triều chính mười bốn năm, gần như có thể xưng đế rồi, nhưng đợi Triệu Trinh đăng cơ, thế lực Lưu gia sụp đổ tan tành.

Nếu như Triệu Húc lập minh ước với Tào gia, Tào gia rất có khả năng từ bỏ sự ủng hộ với hoàng hậu, chuyển sang trung thành với thái tử.

Nhìn tình hình hiện tại, thực lực thái tử to lớn, từ Bàng Tịch tới tướng sĩ biên quân đều thừa nhận địa vị chính thống của Triệu Húc, nếu hôm nay hoàng đế về trời, đám thần tử lập tức đưa Triệu Húc lên kế vị, mà không chấp nhận hoàng hậu có bấn kỳ hành vi nhiếp chính nào.

Bữa tiệc quyền lợi này không có tên hoàng hậu nữa rồi.

Tào hoàng hậu mệt mỏi xua tay: - Ta mệt rồi, không chiêu đãi muội muội và thái tử nữa.

Triệu Húc sớm buồn chán từ lâu, đứng lên thi lễ: - Nếu thế hài nhi không quấy nhiễu nương nương nữa, nếu nương nương đã mệt, hài nhi thấy nên mời thái y tới xem mới được.

Tào hoàng hậu cười gượng tạ ơn, sau đó thất thần nhìn mẹ con Triệu Húc nói cười rời tẩm cung.

Tới tận lúc này Tào hoàng hậu mới nhận ra mình chẳng có cái gì, Lục Khinh Doanh có một trượng phu yêu thương tới tận xương tủy, Thục phi có đứa con phụ họa, còn nàng là nữ tử tôn quý nhất trên đời lại cô độc lẻ loi.

Nắm vào trong tay mới là của mình, giờ Tào hoàng hậu cảm thụ được tính chính xác của câu nói này, hoàng đế trượng phu chẳng qua là dã thú quyền lực, thân tộc của mình là hạng xu thời nịnh thế.

Mình mới chỉ chơi ác Vân Tranh một chút thôi, lập tức gặp kết cục người người rời bỏ.

HẾT!