Chương 920: Đạo Lý Của Vương An Thạch

Hàm Ngưu như sư tử truy đuổi đàn trâu.

Lý Đông Sở cá sấu hung hổ đuổi theo đàn trâu.

Lang Thản như báo đang thong thả dạo bước trên chiến trường toàn tư thi, giống như thú vương kiêu ngạo, đêm qua hắn có một đêm say máu không sao quên được.

- Kéo Lang Thản về cho ta. Vân Tranh nhỏ giọng ra lệnh:

Hầu Tử cưỡi ngựa lên chiến trường, đúng là kéo Lang Thản tới trước xe lâu của Vân Tranh.

- Đắc ý quên hết tất cả rồi sao, ngươi có biết khi ngươi thưởng thức chiến lợi phậm của mình có bao nhiêu huynh đệ nằm phía dưới đống người chết đó không? Vân Tranh chỉ nói một câu không trách móc quá mức, những người này giờ đều là đại tướng một phương, cần giữ thể diện: - Chuẩn bị vào thành đi.

Vinh diệu tiến thành đầu tiên tặng cho Lang Thản, hắn là người Vân Tranh bồi dưỡng thay thế mình.

- Không được! Lão phu vào trước. Vương An Thạch hồi lâu chưa nói đột nhiên hét lớn:

Vân Tranh nhíu mày, Lang Thản bóp chặt tay nhìn chằm chằm ông ta.

- Không phải là lão phu muốn tranh công đầu với tướng quân, chỉ muốn hoàn thành lời hứa với lão hữu thôi, chém giết dã kết thúc, chúng ta cần vỗ về. Vương An Thạch chắp tay xin lỗi Lang Thản:

Vân Tranh lạnh lùng nói: - Ta nhớ trước kia chính ông muốn dọn sạch thành Tây Kinh, để cho lưu dân cư ngụ cơ mà.

- Chém giết quá khốc liệt rồi! Vương An Thạch bình tĩnh nói: - Đại soái, không nên làm quá.

Vân Tranh nhìn thành Tây Kinh đằng xa, vỗ vai Lang Thản: - Công đầu vẫn là của ngươi. Nói xong dẫn đoàn tham mưu phụ tá xuống xe lâu, bắt đầu hạ lệnh trung quân tiến lên phía trước, chầm chậm áp sát thành Tây Kinh.

Hề Cốc Tán quỳ trên mặt tuyết băng giá, thất thần nhìn mặt trời mới mọc, tới khi Vương An Thạch trở về mới đưa ánh mắt dò hỏi.

- Vân soái đã đồng ý cho ta vào thành đầu tiên.

Hề Cốc Tán cúi đầu, thống khổ nói: - Vậy tức là ba mươi vạn quân đã bị tiêu diệt?

- Không thoát đi rất nhiều, Vân soái ngay cả một nửa cũng không giữ lại nổi, có điều những người đó bụng rỗng chạy chẳng được bao lâu đâu.

Hề Cốc Tán nắm chặt tay: - Lão phu nên làm gì?

Vương An Thạch ngồi xuống bên cạnh ông ta: - Nói với tất cả những người trong thành buông vũ khí đầu hàng.

- Ông đảm bảo nữ quyến của ta sẽ không thương tổn chứ?

Vương An Thạch gật đầu: - Minh Đạo huynh, ta đã từng hứa như thế, giờ khẳng định lại lần nữa, huynh yên tâm đi.

- Tất cả phụ nữ trẻ nhỏ trong thành không phải là thê thiếp thì là con cái của ta, bọn họ là già quyết của ta, toàn bộ bọn họ, ông có thể dẫn họ rời đi không? Ta nói là tất cả.

- Có thể! Vương An Thạch khẳng định:

Hề Cốc Tán bấy giờ mới đứng dậy: - Vậy chúng ta vào thành thôi.

Vương An Thạch sai người mang chiến mã tới, dìu Hề Cốc Tán lên ngựa, dẫn thân binh bản bộ vượt qua trùng trùng bao vây của quân Tống, đi lên tuyến đầu chiến trận.

Bọn họ muốn vào thành thì phải kiên nhẫn chờ đợi dân phu nước Tống chuyển thi thể cản đường, hơn một vạn thân binh của Tiêu Đả Hổ toàn bộ chiến tử ở cổng phía đông, bọn họ không muốn trốn thoát, chỉ muốn báo thù cho chủ soái.

Trên bình nguyên bao la, rất nhiều dân phu cầm kiếm đi lục soát chiến trường, chỉ cần thấy quân địch chưa chết là cho thêm một kiếm, bọn họ vốn hèn nhát, nhưng đại soái nói rồi, vũ khí áo giáp thì bắt buộc phải nộp lên, không nói là những thứ tài vật khác xử lý ra sao, vì thế bọn họ vô cùng nhiệt tình với công việc.

Số tài vật trên thi thể làm bọn họ hoa mắt, không nói tới tiền đồng Đại Tống, châu báu cũng không ít, vậy là khi gia quyến của mình tới, có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Binh khí áo giáp được chất thành từng đống, còn thi thể người Liêu đưa lên những chiếc gỗ, vận chuyển tới hố lớn đằng xa chôn.

Mang hi vọng tràn trề về tương lai tươi sáng, hơn hai vạn dân phu dọn dẹp chiến trường cực nhanh, khi đến trưa trước cổng phía đông chỉ còn vết máu đen, ngay cả cỗ thi thể người hay ngựa đều không thấy.

Khi Vương An Thạch và Hề Cốc Tán tới cổng thành, chỉ thấy thưa thớt vài lá cần vẫn bay lất phất trong gió lạnh, nhưng không thấy bất kỳ thủ quân nào, đám quạ đen thích ăn thịt thối thì tụ tập ở trên tường, mắt săm soi xung quanh, chực chờ cơ hội.

Nhìn xuyên cổng thành trống không chẳng có bóng người, rác rưởi theo gió quay cuồng khắp nơi.

Vân Tranh bố trí năm trăm giáp sĩ bảo vệ an toàn cho Vương An Thạch, không đợi ông ta, thám báo tinh nhuệ của Lang Thản đã vào thành lùng sục trước.

Hề Cốc Tán kéo thẳng cương, vượt qua Vương An Thạch, đám học sinh theo bên cạnh gào khóc: - Ra hết đi, chiến sự kết thúc rồi, thái sư đón mọi người về nhà.

Lang Thản mắt lóe hàn quang nhìn Vương An Thạch đợi giải thích.

- Vương sư không giết phụ nữ trẻ nhỏ, chỉ thú binh mới làm thế. Vương An Thạch trả lời Lang Thản một câu đã là nể mặt Vân Tranh rồi, nếu không ông ta chẳng thèm giải thích:

- Quyết định này phải do đại soái đưa ra, ông vượt quyền rồi đấy. Lang Thản đanh mặt, hắn chẳng quan tâm tới đám phụ nữ trẻ nhỏ, nhưng không chấp nhận quyền uy của đại soái bị tổn thất.

- Ta kính trọng phụ mẫu ta cũng như kính trọng bậc phụ mẫu của mọi người; ta yêu thương nhi nữ ta cũng như yêu thương nhi nữ của mọi người. Lang tướng quân xuất thân là sĩ tử hẳn chưa quên lời dạy đó của Mạnh Tử, ngài có muốn đồ sát những phụ nữ trẻ nhỏ kia không?

Lang Thản nhìn theo phía Vương An Thạch chỉ, thấy vô số phụ nhân y phục hoa lệ nhưng rách rưới dẫn già trẻ từ trong những căn nhà đổ nát đi ra, kinh hoàng nhìn đám võ sĩ khí giáp sáng loáng, nếu không có đám người Hề Cốc Tán an ủi, bọn họ rất có khả năng gào khóc bỏ chạy tán loạn.

Những người này hẳn là gia quyến quý tộc người Liêu, nhìn cách ăn mặc của bọn họ là nhận ra được, Tây Kinh kỳ thực là tòa binh thành, năm năm trước Da Luật Hồng Cơ đã lệnh cho bách tính rời đi, lấy đây làm tiền tuyến chống quân Tống và Tây Hạ, gần như không có bách tính, chỉ có gia quyến của quân sĩ và một số thương cổ làm ăn với quân đội cư ngụ.

Nhìn đám phụ nữ trẻ nhỏ rúm ró, Lang Thản không biết phải nói gì, một số cố ý bôi tro than lên mặt, làm bản thân khai thối nồng nặc, có thể đoán ra đó là đều là những mỹ nhân, hoặc tự cho mình là mỹ nhân.

- Giết hay không là chuyện đại soái, không phải do ông định đoạt.

Vương An Thạch mỉm cười: - Tướng quân sai rồi, chuyện này chỉ có thể do lão phu định đoạt, Vân soái tốt nhất tránh các xa càng tốt.

- Thế nghĩa là sao?

- Mấy năm trước Lương tướng quân phá Đại Lý, vì triều đình lập công hiển hách, điều duy nhất không hay là giết mấy hóa thượng, có ai quan tâm những hòa thượng đó cầm vũ khí tấn công đại quân không? Không!

- Kết cục Vân soái phải giết một tử tù, đổi tên cho Lương tướng quân mới thoát tội, công lao lại bị phủ nhận hết.

- Lang tướng quân thử nghĩ mà xem, người Liêu vứt bỏ lại nhiều phụ nữ trẻ nhỏ như thế, nếu bọn họ có bề gì, những người ở kinh sư sẽ không cần biết Vân soái tốn bao nhiêu công sức, hi sinh bao nhiêu tướng sĩ mới chiếm được thành, mà chỉ chất vấn vì sao lại giết phụ nữ trẻ nhỏ.

- Lời người xói vàng, khi đó thanh danh đại soái của tướng quân sẽ rơi xuống đáy vực.

Lang Thản nghe mà nghiến răng ken két, cơ bắp toàn thân muốn căng nứt giáp, gầm gừ: - Đám hủ nho dám làm thế sao?

Vương An Thạch chỉ biết thở dài: - Đáng tiếc ở Đại Tống ta, những kẻ hủ nho như trong miệng tướng quân nói chiếm đa số, bọn họ chỉ biết dẫn câu trích từ trên kinh sách để đánh giá hành vi của Vân soái, dù triều đình có đàn áp, làm sao bịt được miệng người.

- Lão phu cũng hiểu, binh tốt phá thành rồi cần chỗ phát tiết sát khí, nhưng chuyện tới mức này, đừng nói Vân soái, Lang tướng quân e cũng không đành lòng hạ sát những người đáng thương này phải không?

- Lang tướng quân cũng là người đọc sách, chứ nếu là đám Lương Tập, Vân Vũ vào thành, khó nói được sẽ có chuyện gì xảy ra. Vân soái hạ lệnh ngài vào thành trước, đủ thấy tâm ý.