Chương 918: Ác Danh!

- Lệnh Khương Triết toàn quân giới bị, lệnh sở bộ Lang Thản sẵn sàng chi viện.

- Lệnh Lương Tập ngừng nghỉ ngơi, lập tức tiến vào vị trí.

- Lệnh Hầu Đại Nghĩa chuẩn bị thiên sương xa, khi cần thiết tha cho tiền quân Tiêu Đả Hổ, chặn hậu quân.

- Lệnh sở bộ Ngô Kiệt cố thủ Huyện Đại Đồng, không được xuất kích.

- Lệnh Vân Vũ làm hậu quân cho Lý Đông Sở, thay phiên nhau truy đuổi, không cho Tiêu Đả Hổ nghỉ ngơi, toàn quân truy kích hai trăm dặm lập tức quay về, không được trì hoãn.

Vân Tranh liên tiếp đưa ra một loạt mệnh lệnh, Tô Tuân bên cạnh viết quân lệnh lia lịa, sau khi Vân Tranh và Trần Lâm kiểm tra đóng dấu lên, được thân binh cho vào ống da trâu, gắn si đưa tới các quân.

Trần Lâm cười phấn chấn: - Không ngờ chiến cục có tiến triển mới nhanh như thế, Tiêu Đả Hổ diệt vong ngay trước mắt, Vân hầu, chúc mừng chúc mừng.

- Ai cũng muốn làm tới mức tốt nhất, nhưng kết quả đường mình chọn có phải tốt nhất hay không chưa tới lúc chưa ai nói được.

Trần Lâm ân cần rót cho Vân Tranh một chén trà: - Chỉ là vì sao Đại tướng quân lại chỉ truy kích hai trăm dặm?

Tô Tuân đáp thay: - Trần công có điều chưa biết, hai trăm dặm là khả năng tiếp tế xa nhất của chúng ta, truy kích tới đó thì bất kể lương thực hay vũ khí trang bị đều đã tổn thất bảy tám phần, khi đó thiếu bổ xung, bị Tiêu Đả Hổ cắn trả rất nguy hiểm.

- Nhưng Tiêu Đả Hổ đã không còn lương thực nữa.

- Trong quân thiếu lương khác trong nhà thiếu lương, chủ tướng luôn tập trung lương thực cung cấp cho đội quân có sức chiến đấu nhất, nếu không chỉ là dê đợi thịt. Tiêu Đả Hổ kinh nghiệm trận mạc, sao không biết điều ấy, theo lão phu đoán, quân Liêu còn nguyên vẹn sức chiến đấu ít nhất phải một vạn, hơn nữa là kỵ binh tinh nhuệ nhất.

Hiểu rõ rồi Trần Lâm vô cùng cao hứng, không còn buồn ngủ chút nào, chuẩn bị đi xem Tiêu Đả Hổ định trốn thoát ra sao.

Mới qua canh ba, Tiêu Đả Hổ muốn rời đi phải đợi tới canh năm, hôm nay là ngày 17 tháng Giêng, đến canh bốn vẫn có trăng sáng, nên hắn phải đợi tới canh năm trời tối, khi đó uy lực vũ khí tầm xa của quân Tống giảm sút đáng kể.

Vân Tranh rất muốn diệt sạch quân Tiêu Đả Hổ, nhưng ở thời đại binh khí lạnh, phe nhân số ít hơn chỉ có làm được điều đó khi ở vị trí hiểm yếu, chứ không phải nơi bốn bề bằng phẳng như Tây Kinh.

Còn hơn một canh giờ nữa, Vân Tranh muốn tranh thủ ngủ thêm một chút, ngày mai, hoặc là cả ngày kia sẽ bận rộn, không có thời gian ngủ.

Hề Cốc Tán ăn no rồi liền bắt đầu uống rượu, từng chén từng chén một, người khác càng uống mặt càng đỏ thì ông ta càng uống mặt càng nhợt nhạt, lúc cao hứng uống rượu thì thi hứng tràn trề, lúc ưu sầu uống rượu, nó thành thuốc độc thủng ruột.

Vương An Thạch không đành lòng khuyên can, nâng chén bồi tiếp.

Chén say ta hát ta chơi, Thú vui say hát người đời được bao. Tháng ngày thấm thoát chóng sao, Hạt sương buổi sớm tụ vào lại tan Điều đâu cảm giận chứa chan Cái lo ngay ngáy không bàn cho xuôi Lo kia bao gỡ cho rồi Họa chẳng chỉ có con người Đỗ Khang Áo xanh tấc dạ bàng hoàng Ngậm ngùi lòng tớ ngổn ngang tơi bời Đoản Ca Hành - Tào Tháo - Thivien.net Hề Cốc Tán đột nhiên đá văng vò rượu trống, loạng choạng đứng dậy hát, được một nửa thì bật khóc thất thanh:

Lúc này dù có muôn lời ngàn ý cũng chẳng thế an ủi được trái tim lạnh giá của Hề Cốc Tán, lão phó vừa về báo cho Vương An Thạch, Vân Tranh đã giăng lưới chờ Tiêu Đả Hổ chui vào.

Vương An Thạch suy nghĩ rất lâu mới nói: - Minh Đạo huynh, kỳ thực Tiêu Đả Hổ chiến bại là an bài của vận mệnh.

- Vì sao? Vì tên nhãi Vân Tranh là danh tướng của Đại Tống, là khắc tinh của đại vương? Tám phần say, Hề Cốc Tán cất lời chế nhạo:

- Là vì sự chuẩn bị, trận đánh này đã được Vân soái an bài hơn năm năm trước, lần này bất kể ai tới cũng không tránh được thất bại. Vương An Thạch thở dài: - Phan Lương mà huynh nói là mật thám của Đại Tống, Vân soái an bài nhiều năm trước, chưa nói quân lương, Tây Kinh cũng có rất nhiều địa đạo để Vân soái dẫn quân tiến thành, huynh có biết không?

- Địa đạo bị hủy rồi, đại vương đã đào một rãnh sâu cắt ngang thành.

- Nếu Tiêu Đả Hổ đào sâu thêm sẽ còn phát hiện thêm địa đạo, hơn năm năm trước Vân soái trấn thủ Nhạn Môn Quan vốn có thể chiếm được Tây Kinh rồi, nhưng y không làm thế vì đã chọn Tây Kinh làm chiến trường cho bắc phạt sau này, muốn dụ quý quốc đưa quân đội tinh nhuệ tới để tiêu diệt, thiên thời địa lợi nhân hòa, Tiêu Đả Hổ không có thứ nào hết.

- Ra thế, ra thế... Hề Cốc Tán đặt chén rượu xuống mồm lẩm bẩm, tinh thần sa sút, đêm đã khuya, ông ta dù sao cũng già rồi, lại uống nhiều như thế, cái đầu bạc phơ cúi xuống, không ngừng gật gà gật gù, nhưng không muốn ngủ.

Vương An Thạch khoanh chân ngồi trên đống da, hơi khép mắt, thần trí phiêu đi tận đâu.

Hai người đều đang đợi thời khắc đó tới.

Ánh trăng nhu hòa chiếu lên rèm trướng đã dần biến mất, bóng đêm nặng như sắt thống trị cả bầu trời.

Hà Cốc Tán cúi đầu nhìn cốc trà trên bàn, nước trong cốc gợn sóng li ti, ông ta nói với Vương An Thạch ngồi yên tĩnh bên cạnh: - Bắt đầu rồi đấy.

Vương An Thạch ngồi thẳng dậy, xoa mặt vài cái cho tỉnh: - Đây sẽ là trận chiến lớn.

Hề Cốc Tán run run nhìn gợn sóng càng lúc càng rõ ràng: - Khi chiến hỏa đi xa, Giới Phủ có thể cùng lão phu vào thành một chuyến không, nếu như có người vào thành, lão phu mong rằng đó là Giới Phủ huynh.

Vương An Thạch hiểu ý ông ta, khó xử nói: - Minh Đạo huynh cần phải biết điều này, Vân hầu mới là người có tiếng nói chủ đạo ở đây, vả lại xưa nay trong chiến tranh, bất kể kẻ thắng lợi làm gì cũng là quyền lực đáng có!

- Chẳng lẽ gồm cả đốt phá gian dâm cướp bóc? Bọn họ chỉ là những người đáng thương, đừng để họ chịu khổ lần nữa, các ngươi nếu tự xưng là vương sư.

- Vân soái có nói, không phản kháng thì không giết.

Mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa rung trời, Hề Cốc Tán ngửa mặt cười dài, chòm râu trắng dựng lên, chỉ mặt Vương An Thạch: - Các ngươi dẫm đạp đất đai của bọn ta, giết nhân dân của bọn ta, cướp bóc tài phú của bọn ta, chẳng lẽ không cho phản kháng sao?

Vương An Thạch lắc đầu, nói kiên quyết: - Không được phản kháng, phản kháng là chết, hai điều chỉ được chọn một.

Hề Cốc Tán lắng nghe tiếng hò reo chém giết bên ngoài, chuyện xảy ra, ngược lại khiến ông ta dần yên tĩnh: - Từ góc độ mưu kế mà nói, lão phu nên kích động gia quyến binh sĩ trong thành phản kháng, đến khi các ngươi giết cả lão phu mới thôi, nhưng như thế thù hận sẽ kéo dài mãi mãi, các ngươi đời đời không thể sống yên, còn lão phu được đưa vào đền trung liệt, hưởng thụ hương hỏa muôn đời.

- Nhưng từ góc độ tình người mà nói, lão phu chỉ có thể khuyên nhủ những phụ nữ trẻ nhỏ đang sợ hãi kia, để họ tiếp nhận sỉ nhục, để bảo toàn tính mạng, làm thế lão phu sẽ bị chửi rủa muôn đời.

"Uỳnh!"

Tiếng gầm dữ dội của hỏa pháo vang lên, cho dù bọn họ cách trận địa pháo hai dặm, vẫn nghe thấy, đều giật mình.

Giọng Hề Cốc Tán trở nên khẩn thiết: - Giới phủ, lão phu cầu xin ông, chớ làm hại những phụ nữ trẻ nhỏ đó.

Ông già vừa rồi còn cứng như sắt, lúc này nước mắt đầm đìa, giang tay ôm chặt lấy Vương An Thạch cầu khẩn.

Vương An Thạch cắn răng nói: - Không phản kháng sẽ không bị giết.

Hề Cốc Tán nước mắt chảy dài: - Đại vương vì trọng thương mà chết rồi, đám quân tướng không có ước thúc quyết định toàn quân đột vây, điều duy nhất lão phu có thể làm là ngăn cản bọn chúng xua phụ nữ trẻ nhỏ đi trước làm lá chắn.

- Cái gì? Vương An Thạch đứng bật dậy: