Chương 913: Cuộc Chiến Dưới Tường Băng (2)

Quân Liêu rất đông, mỗi bước tiến của Điền Đại Hổ vô cùng gian nan, đại đao đã hỏng rồi, hắn dùng thanh lang nha bổng chẳng biết lấy của ai, lang nha bổng quơ tới đâu, quân Liêu kẻ nào kẻ đó đứt gân đoạn cốt.

Tiến thêm được trăm bước, Điền Đại Hổ phát hiện huynh đệ bên cạnh ngày một ít, người Liêu phía đối diện càng lúc càng đông, rống một tiếng, thuộc hạ như rắn bị dẫm phải đuôi, cuộn tròn lại, lần nữa quyết chiến dữ dội, các tiểu đội phối hợp công thủ ăn ý, trước trận hình chặt chẽ, quân Liêu như bị bánh xe nghiến qua, bỏ xác vô số..

- Không được lui, kẻ nào rời rời trận, giết không tha! Quân hầu người Liêu liên tục giết mấy sĩ tốt chùn chân không dám tiền lên.

Điền Đại Hổ đã chú ý tới tên quan quân người Liêu chỉ huy đội ngũ lâu rồi, nhưng vì hắn cách xa không giết được, nay hắn vì giết sĩ tốt mà tới gần, nắm bắn thời cơ vung lang nha bổng đánh tới.

Đội ngũ hình tròn chuyển thành mũi tên, Điền Đại Hổ làm đầu mũi tên, chớp mắt xuyên qua hơn mười quân Liêu cản đường.

Quan quân kia mới phát hiện mình lên hơi cao, nhưng hắn không thể lui, nếu không sĩ tốt chạy hết, giơ trường thương nghênh đón. Lang nha bổng quả thực rất thích hợp với người tầm vóc cao lớn như Điền Đại Hổ, từ trên đập xuống với khí thế Thái Sơn áp đỉnh không gì cản nổi, quan quân người Liêu tuy kịp đỡ, không đến nổi đánh nát đầu, nhưng lực xung kích quá mạnh làm hắn ngã xuống đất ngất xỉu.

Một quân Tống không bỏ lỡ thời cơ vung đao chặt đầu, một tay xách cái đầu đàm đìa máu, hét lên: - Tướng địch đã bay đầu.

Quân Tống xung quanh đồng thanh hô lớn, cổ mạnh mẽ sĩ khí những người khác, hùng hổ lao lên chém giết như điên, vì những năm qua Kinh Tây quân chưa từng thực sự chiến bại, từ trên xuống dưới tạo lên niềm tin mình là số một, nên bất kể đối diện với kẻ địch thế nào, bọn họ đều có niềm tin tất thắng.

Vân Tranh ở đài cao đằng xa nhìn thấy rất rõ một cánh quân đã đột phá xuyên trận địa bộ binh người Liêu, thậm chí khu vực đó người Liêu đã có dấu hiệu tan rã, y biết chuyện này rồi sẽ tới, quân Liêu thực chất đã kiệt quệ, lương thực thiếu thốn khiến chúng không có được thể trạng sung mãn, bề ngoài mạnh mẽ nhưng không duy trì được lâu, trong khi quân Tống ăn no ngủ kỹ càng đánh sẽ càng phát huy ưu thế, nhất là khi gặp phải trở ngại quân Liêu sẽ yếu thế ngay.

Đóa hoa nở rộ cuối cùng dần dần khô héo, khải giáp màu đen của quân Tống đang dần ép quân Liêu màu vàng lui về.

Giờ chỉ thiếu một đòn cuối cùng.

"Ù ù ù!"

Tù và lần nữa vang lên, mấy cánh cửa lớn trên tường băng ken két mở ra, âm thanh đó khiến Điền Đại Hổ rùng mình, vung lang nha bổng đánh lui hai quân Liêu, sau đó hạ lệnh thủ hạ mau chóng rút lui, hắn biết điều gì sắp diễn ra.

Lần trước kỵ binh trọng giáp ở trận Dã Hổ khẩu biểu hiện kém cỏi, đại soại rất không hài lòng, liền hạ lệnh tập trung toàn bộ kỵ binh trọng giáp từng quân lại, sai thợ rèn trong quân rèn xích sắt, đem ba mươi kỵ binh nối lại với nhau thành một đội, đồng thời giảm bớt trang bị không cần thiết, nay bọn họ có cái tên khác rất vang - Thiết liên hoàn!

Đội quân như thế tất nhiên là để phá trận, theo sau Thiết liên hoàn là khinh kỵ, dựa vào tốc độ tàn sát quân địch đã vỡ trận.

Quân Liêu đang bị quân Tống đánh lui liền hồi, đột nhiên quân Tống bỏ chạy lên ngọn đồi cao, định truy kích thì mặt đất rung chuyển.

Một đội kỵ binh cổ quái toàn thân thiết giáp từ doanh trại quân Tống đi ra, lúc đầu tốc độ rất chậm, rồi càng ngày càng ngay, hàng ngũ đều tăm tắp, cách hai mươi trượng lại có đội ngũ tương tự.

Mắt quân hầu người Liêu muốn lồi ra, hắn biết thứ kinh khủng gì đang tới, rống lên chỉ huy quân sĩ nhanh chóng kết đội ngũ thương thuẫn, nhưng không kịp nữa rồi, quân Liêu sĩ khí đã xuống, lực chấp hành không còn cao nữa, hàng ngũ lỏng lẻo không cản nổi quái thú bằng sắt.

Giữa các chiến mã dùng xích sắt nối liền, trên xích sắt quấn dây kẽm gai, vô số mũi nhọn lởm chởm hướng ra phía ngoài.

Một quân sĩ nước Liêu may mắn thoát được móng sắt thiết kỵ, nhưng bị xích như bụi gai lướt qua, đâm vào da thịt, bị xích sắt kéo lê trên mặt đất, chết cực thảm, tiếng thét của hắn làm đồng bọn bên cạnh rợn sống lưng.

- Thiết liên hoàn đột phá rồi! Bắn tên đi!

Vân Tranh nhìn thấy Thiết liên hoàn đã chui vào đội ngũ người Liêu, quấy nát quân trận, lạnh lùng hạ lệnh.

Hầu Tử vẫy cờ màu vàng nhạn trong tay, nỏ thủ quân Tống nấp sau tường băng lần nữa bắn nỏ chênh chếch lên cung, ù một tiếng, một đám mây đen xuất hiện, nhằm trận địa Thiết Liên hoàn phủ xuống.

Nỏ tiễn bắn lên người Thiết liên hoàn, bọn họ tựa hồ không cảm thụ được, nỏ tiễn trúng khải giáp rồi bất lực rơi xuống đất, tiếp đó bị vó ngựa đạp gãy, lún sâu vào đất tuyết.

Người Liêu không còn thuẫn bài che chắn tử thương thảm trọng, giáp da của bọn chúng đối diện với nỏ tiễn cố ý tăng thêm trọng lượng của quân Tống, chẳng khác gì giấy, cả mũ trụ cũng không giúp chúng được an toàn.

Nỏ tiễn mang theo tiếng rít đặc trưng rơi xuống, mũi tên ba ngạnh xuyên giáp da, lực xoáy tròn đó đưa mũi tên cắm sâu vào thân thể.

- Tới lượt khinh kỵ rồi!

Hầu Tử nhận lệnh phất lá cờ đỏ.

Hàm Ngưu bị Vân Tranh ngăn cản không cho đi cùng Thiết liên hoàn sớm không nhẫn nại được nữa, nhìn thấy cờ đỏ phất lên, hắn giống như con trâu đực nổi điên, vọt lên đầu đội ngũ.

Nhìn khinh kỵ xông ra, cung nỏ thủ biết mình đã hết trách nhiệm, buông nỏ một cái là ngồi phịch xuống đất, chiến đấu từ rạng sáng tới giờ không được ngơi nghỉ, dù có hệ thống trợ lực giúp lắp tên, hai tay họ cũng run rẩy như lá mùa thu.

Điền Đại Hổ từ sau một tấm thuẫn cắm chi chít tên như nhím chui ra, chửi bới cung nỏ thủ bên mình, vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy ba huynh đệ bị nỏ tiễn bên mình bắn chết, loại tấn công bất chấp địch ta này không biết là thằng khốn kiếp nào hạ lệnh, hắn quyết định về doanh sẽ tìm thằng khốn đó nói chuyện một phen, nhất định cho thứ khốn kiếp coi thường sinh mạng đó biết nắm đấm của mình lợi hại thế nào.

Quân Liêu đã không còn kẻ nào đứng vững, Điền Đải Hổ đứng trên đồi nhìn xuống, Thiên liên hoàn bỏ lại một con đường đầy xác chết, nơi họ càn quét qua, không có bất kể sinh vật sống nào có thể đứng vững, bất kể người hay ngựa, song Thiết liên hoàn cũng gặp họa rồi. Người Liêu buộc thừng thành vòng tròn, quăng lên người kỵ sĩ, bọn chúng xuất thân mục nhân, kỹ năng này cực kỳ thuần thục, mười mấy tên gộp sức kéo kỵ sĩ xuống, sau đó đâm xuyên qua khe hở kết liễu. Cũng có người lúc bị kéo xuống đất, giật tạc đạn trên người, uỳnh một tiếng, mấy chục người Liêu xông tới tranh công cùng biến thành thịt vụn bay đầy trời, còn chiến mã bị xích sắt ràng buộc vẫn tiếp tục tiến sâu vào trận địch.

Thiết liên hoàn cuối cùng đã đâm xuyên tiền quân của quân Liêu, trước mắt trống trơn, không còn bóng dáng quân địch nữa, khi bọn họ chuẩn bị hoan hô thì quân hầu phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, thúc chiến mã tiếp tục xông lên.

Cách bọn họ năm mươi trượng là hàng trăm cỗ máy ném đá đã chuẩn bị xạ kích, nỏ tám trâu to lớn của ngươi Liêu cũng đã lắp tên to như cán thương.

Uỳnh! Nỏ thương lao vút đi, hung hăng đâm toạc khải giáp chắc chắn của quân Tống, xé nát thân thể, nỏ tám trâu của quân Liêu không có lực phóng cường đại như của quân Tống, nhưng mang theo sự tàn khốc đặc trưng. Quân hầu không kịp phản ứng, chiến mã mới chạy được năm trượng, đá lớn trăm cân đã từ trên cao trút xuống.

Đầu quân hầu nát bấy, tiếp đó là chiến mã phía dưới bị đập lún vào đất, kỵ sĩ không chết vì bị xích sắt nổi nhau chỉ biết tuyệt vọng nhìn quân Liêu nhào tới.

Bốn mươi trượng, gần trong gang tấc mà xa muôn trùng.