Chương 910: Mở Một Mắt

Vân Tranh biết Một Tàng Ngoa Bàng dẫn đội quân hung hãn nhất của Tây Hạ hướng về Đạt Nhĩ Hải Tử tìm bảo tàng, biết Địch Thanh đang cùng Da Luật Trọng Âm giằng co ở Tang Cang hà, biết Triệu Trinh hoàn toàn không ăn uống được nữa, càng biết Vân Nhị tụ tập ba mươi chiến hạm càn quét trên biển.

Nhưng Tây Kinh ở ngay trước mắt thì y chẳng biết gì.

Quá quỷ dị.

Trong tay Tiêu Đả Hổ có hơn tám vạn kỵ binh tinh nhuệ, vì sao hắn thà trống trong Tây Kinh chết đói chứ không phá vây?

Vân Tranh ba ngày lên đứng trên tháp canh cao nhất quan sát, không nhìn thấy tình hình trong thành Tây Kinh, y không sao ngủ ngon.

Trong thành yên tĩnh như bãi tha ma, đường phố không có lấy một bóng người, ngoại trừ thủ quân vẫn đang đứng như tượng đất trên tường thành thì không thấy một ai, thậm chí không thấy con ngựa, con dê nào.

Khả năng là thủ quân trong thành phát hiện Vân Tranh, thế là cả thành khói đen mù mịt, một số quân tốt đốt những đống củi trên tường thành, chẳng mấy chốc Vân Tranh không còn nhìn thấy cái gì nữa.

- Ngươi chắc chắn lương thực trong thành chỉ duy trì được năm ba ngày? Vân Tranh gọi Thôi Đạt tới hỏi:

Thôi Đạt khẳng định chắc nịch: - Chắc chắn, cho dù bọn chúng có tiết kiệm đến mấy cũng không qua được nửa tháng, nếu Tiêu Đả Hổ vào thành vẫn còn nguyên bò dê thì cầm cự một tháng là cực hạn.

Vân Tranh tin Thôi Đạt, giờ đã quá nửa tháng, lương thực đã ăn hết, đoán chừng thực ăn cho ngựa cũng hết, tiếp theo chỉ còn cách giết ngựa ăn hoặc đột vây.

Tô Tuân trầm tư: - Trời đã tạnh mười ngày, băng tuy chưa tan, nhưng đã rất chắc chắn, nếu muốn hành quân đã không thành vấn đề, Tiêu Đả Hổ muốn đột vây thì sẽ trong vài ngày tới.

Thôi Đạt nhíu mày: - Đại soái, không bằng chúng ta mở địa đạo vào thành do xét một phen, người Liêu trong thành vài chục vạn, kiếm người trông giống một chút trà trộn, hẳn không bị phát hiện.

Vân Tranh nhìn sang phía Trần Lâm, thủ hạ của ông ta có nhân tài chuyên môn ở mặt này, Trần Lâm gật đầu đồng ý, Thôi Đạt liền đi lấy bản đồ giao cho ông ta.

Trần Lâm xem xong đi luôn, cũng không nói cho Vân Tranh mình định làm gì.

- Ngô Kiệt hiện tổn thương nghiêm trọng, toàn thân gần như mang thương tích, không còn năng lực tiếp cận chúng ta nữa. Tô Tuân nhỏ giọng báo với Vân Tranh:

- Còn quân Liêu?

- Chiến tử vô số, còn lại bỏ trốn.

- Nói rõ chút, chiến tử bao nhiêu, bỏ trốn bao nhiêu?

- Trong quân báo không nói.

Vân Trâm phất tay, biểu hiện khác thường của quân Liêu làm y rất bất an: - Điều quân y tới chỗ hắn, mang theo nhiều thuốc men một chút.

Tô Tuân đi rồi, trên lầu gác chỉ còn lại Vân Tranh và Thôi Đạt, xa xa khói đen từ thành Tây Kinh truyền tới, không khí nhuốm một mùi kinh hoàng,Thôi Đạt lẩm bẩm: - Ta ở trong quân Liêu hai năm, có rất nhiều bằng hữu là người Liêu, thực ra lúc lừa bọn họ mang lương thực khỏi Tây Kinh, lòng ta không hề thoải mái, ở đó ta có mấy bằng hữu không tệ.

- Vân hầu ngài khi giết Thanh Nghị Kết Quỷ Chương có tâm tình thế nào?

Vân Tranh không hiểu sao Thôi Đạt chọc vào nỗi đau của mình, nhíu mày, cục cằn đáp cụt lủn: - Không thoải mái!

Thôi Đạt nhìn chằm chằm Vân Tranh hỏi: - Giả như có một ngày ngài phải giết ta sẽ làm thế nào? Cho một đao sau đó cũng làm một người nến bồi tiếp bên cạnh để thể hiện áy náy à?

Vân Tranh cảm giác Thôi Đạt bất thường, cho rằng hắn bất an vì hại bằng hữu của mình, nên khẳng định: - Không có ngày đó đâu.

Thôi Đạt không chịu bỏ qua, dứt khoát truy hỏi: - Ta nếu nhất định có một ngày như thế thì sao?

- Ngươi có giết Vân Nhị không?

Thôi Đạt lắc đầu.

- Ngươi có hại chết Lục Khinh Doanh, Cát Thu Yên và con cái của ta không?

Thôi Đạt tiếp tục lắc đầu.

Vân Tranh thở phào: - Thế thì ta chẳng có lý do gì để giết ngươi.

- Nếu ta giết hoàng đế thì sao?

Câu này Thôi Đạt nói rất nhỏ, nhưng vào tai Vân Tranh không khác gì tiếng sét đánh, quay ngoắt người lại, động tác mạnh tới mức suýt ngã, theo bản năng nhìn quanh, Hầu Tử là người gần nhất cũng cách đó mười trượng, nghiến răng hỏi nhỏ: - Ngươi vừa nói cái gì?

- Ta chỉ nói nếu thôi. Thôi Đạt quay đầu sang hướng khác né tránh:

Đầu óc Vân Tranh xoay chuyển rất nhanh, Thôi Đạt không có lý do gì làm chuyện này, thoáng nghĩ thôi cũng biết là Lam Lam muốn giết hoàng đế, tại sao? Nếu giết thì phải giết Tào hoàng hậu mới đúng chứ, Tào hoàng hậu không giết Lam Lam thì rất khó khống chế tiểu hoàng đế.

Lý do gì bỗng dưng Lam Lam lại muốn giết hoàng đế, trong kinh đã xảy ra chuyện gì, Vân Tranh không biết, nhưng y có thể đoán ra, khả năng duy nhất hoàng đế muốn khiến giết Lam Lam là vì lo nàng sẽ khống chế tiểu hoàng đế nên hạ lệnh tuẫn táng.

Dù thế nào thì tình thế của Lam Lam hiện giờ trong cung cũng vô cùng nguy hiểm.

- Nếu vậy thì chẳng liên quan gì tới ta. Vân Tranh vỗ vai Thôi Đạt rồi về đại trướng, vấn đề này thực sự không có gì để bàn luận.

Trong kế hoạch của Thôi Đạt không có Vân Tranh, có lẽ hắn cho rằng mình đã thắng chắc, chỉ lo Vân Tranh đột nhiên bạo phát lòng trung quân ái quốc giết mình.

Thôi Đạt không biết rằng, Vân Tranh chưa bao giờ có loại tình cảm đó.

Cho nên Vân Tranh giả ngốc, chỉ cần Thôi Đạt không định nói rõ thì tốt nhất là cứ giả ngốc, như mình tới giờ vẫn không biết gì.

Chỉ là từ hôm nay dù ngủ cũng phải mở một mắt, không chỉ đề phòng Tiêu Đả Hổ từ trong Tây Kinh chạy ra, còn phải đề phòng Thôi Đạt và Trần Lâm, có trời mới biết được bọn họ có thể làm ra chuyện điên rồ gì.

Không chỉ Vân Tranh, một người nữa cũng luôn phải mở một mắt khi ngủ, đó là Trần Thụ, hắn hiện giờ đối với công thủ thành trì có một cảm giác đặc thù, khả năng do trải nghiệm đặc biệt của hắn ở thành Lan Châu mà ra.

Mặc dù Lan Châu chẳng qua chỉ là một tòa thành nát tới không thể nát hơn, nhưng tòa thành đó để lại cho hắn ấn tượng sâu hơn bất kỳ cuộc chiến nào, cuộc chiến đẫm máu ở Thanh Đường nay thành chiến tích hắn luôn khoe khoang, còn trận chiến ở Lan Châu, hắn sẽ giữ kín trong lòng, không nói gì hết.

Hãi Hồ Nhi thành ngọc nát ở Lan Châu, thành Lan Châu cũng chẳng còn ngói lành, đôi phu phụ kia hoàn toàn biến mất, có lẽ đúng như họ nói, bọn họ tới thành thị phương nam nào đó sống cuộc đời giàu có.

Tướng chủ hỏi chuyện Lan Châu, hắn chỉ kể chiến sự, không nói chuyện đôi phu phụ kia, kỳ lạ là tướng chủ cũng chẳng hỏi tới.

Chuyện xảy ra ở Lan Châu như thứ mà ai cũng muốn quên.

Ở trong nhà băng cảm giác không tệ, nhất là khi Trần Thụ mang hành lý chuyển vào cái chum nước cực lớn càng thích, tuy không duỗi thẳng người ra được, nhưng mà an toàn.

Chum nước là do đội quân nhu mang tới, vốn là dùng chứa thuốc nổ, thuốc nổ dùng hết thì hỏa đầu quân chứa nước, còn bây giờ chum chôn vào lòng đất, dùng làm công cụ cảnh giới dưới đất, chỉ cần có tiếng động kỳ quái truyền tới tức là kẻ địch đang đào hầm.

Vì không làm lỡ chuyện nên Trần Thụ mang cả hành lý vào chum, nằm trong đó qua đêm, đầu dựa vào thành chum, để không bỏ xót bất kỳ manh mối nào.

Cũng chẳng biết ai nghĩ ra chủ ý thối, đem thịt xấy khô đi xay thành bột, thứ này cho vào bột mì rang, ăn không tệ, nhưng thêm nước nóng vào thì mùi vị không thể hình dung, bất kể mùi vị hay màu sắc đều rất giống thứ bài tiết ra.

Vì thế khi Trần Thụ ăn tuyệt đối không cho nước, thà ngậm trong miệng cho ướt rồi nuốt từng ít một, nếu không nuối nổi mới uống ngụm nước, còn về phần vào bụng rồi biến thành cái gì thì Trần Thụ không quan tâm.

Ăn xong Trần Thụ tiếp tục chợp mắt, hắn sở dĩ thích cái chum không rộng rãi này là vì thích các loại âm thanh truyền tới chum, từ tiếng vó ngựa đến tiếng bước chân, hắn nhận ra rõ ràng. Đương nhiên đa phần là chẳng có âm thanh gì, vì thế hắn muốn tạo ra chút âm thanh, hát là một loại, âm vang vang rất dễ nghé.

Mệt rồi thì ngủ, giám thị chum là nhiệm vụ hiện thời của Trần Thụ, trong một đội luôn có một kẻ xui xẻo phải vào chum, Trần Thụ là ngoại lệ, hắn thích ở trong chum.