Chương 905: Tuyết Lớn (1)

Triệu Phu nghe Vân Tranh nói thế, không phản biện được câu nào, trong lòng không nổi giận nữa, ít nhất hắn xác định được Vân Tranh quyết định dựa trên tình thế, chứ không phải mưu đồ tước giảm binh quyền của mình: - Đại soái cho rằng ai mới đủ năng lực khống lĩnh đội kỵ binh này.

- Phó tướng Hồ Ba Luân Âm của ngươi, tộc trưởng Luân Âm tộc.

Tô Tuân vội nói: - Đại soái, không ổn, không cùng tộc ta ắt có lòng khác, nhất là trong lúc chiến đấu thế này, không thể giao quân quyền cho người ngoài.

Vân Tranh thở dài, y cũng biết thế, nhưng nhìn khắp Đại Tống, không có ai thích hợp làm thống lĩnh kỵ binh, nếu như Mã Kim Hổ bộ hạ của Chủng Ngạc mà không chiến tử ở Thành Đường, có khi còn miễn cưỡng được.

Triệu Phu cởi mũ trụ ra ôm trong lòng: - Đại soái, mạt tướng tuy bất tài, nhưng xin đại soái nể tình mạt tướng trung thành đáng tin, để mạt tướng ở lại chức vị này. Mạt tướng sẽ không tự kiêu tự đại, chịu khó thỉnh giáo Hồ Ba Luân Âm, sẽ không thành vấn đề.

Vân Tranh chán nản ngồi xuống ghế: - Ngươi vẫn còn chưa hiểu vấn đề, chủ soái kỵ binh phải là con sói, có thế mới khiến đàn nghe theo, trong đội ngũ kỵ binh luôn tôn sùng kẻ mạnh, nếu bọn họ xem thường ngươi, ngươi lấy gì mà làm chủ tướng.

- Ngươi chỉ cần nhìn Lý Nguyên Hạo, nhìn Một Tàng Ngoa Bàng là hiểu thống lĩnh kỵ binh phải như thế nào, kém hơn một chút có Lý Thanh, Trương Trác hay Ủy Ca Ninh Lệnh đều khiến người ta không dám xem thường. Ủy Ca Ninh Lệnh mười năm bị vây khốn ở Cổn Chung khẩu, vậy mà bộ hạ không ai bỏ đi, đó là thứ tinh thần gì, chỉ cần nghĩ thôi đủ khiến người ta không rét mà rút, đó mới là thống soái chân chính.

- Nếu Triệu Phu ngươi mà có thể khiến đội ngũ kỵ binh này đi theo trong hoàn cảnh nguy khốn ba tháng mà không tan đàn xẻ nghé là giỏi lắm rồi.

Triệu Phu và Tô Tuân nhất thời đều không biết nói gì.

- Biết Bột Bột không? Vân Tranh đột nhiên hỏi:

Cả hai người đều gật đầu, bọn họ có ấn tượng rất sâu về thiếu niên này, quân đội Đại Tống sở dĩ có được hệ thống thông tin nhanh chóng chính là nhờ một tay đứa bé khi đó chưa tròn mười lăm tuổi tạo ra, cách huấn luyện ưng mà hắn dạy cho Thiếu niên quân giờ vẫn là một trong số cơ mật tối cao của Đại Tống.

Vân Tranh chép miệng một cái: - Cái thẳng tiểu vương bát đản này đúng là thứ sói nuôi mãi không thân, học được thuật quân trận xong là chạy về Liêu Đông, nay đã thành thủ lĩnh mã tặc cực kỳ cường đại. Ngươi đợi mà xem, không tới mười năm, nếu hắn không thống nhất được Nữ Chân, lão tử móc mắt ra.

- Ta vốn định rèn luyện hắn thành thống lĩnh kỵ binh, nếu hắn chịu chờ đợi thì bây giờ có cơ hội lớn phục hận, nhưng hắn đã chạy mất, sau này e sẽ thành đại họa, ngươi đợi mà giao phong với hắn.

Thấy Triệu Phu bộ dạng không hề tán đồng, chỉ biết lắc đầu: - Được rồi, xéo đi cho lão tử, đã không có năng lực khống chế toàn quân thì đừng có đem hết quân trong tay thả ra trong một lần.

Triệu Phu chắp tay rời đi, tới thì đầy một bụng lửa giận, đi thì có chút hổ thẹn.

Tô Tuân rót cho Vân Tranh một chén trà, biết y vẫn còn giận, chuyển chủ đề: - Xem ra tối nay Thôi Đạt không về được rồi, tuyết quá lớn, đại soái nên nghỉ ngơi đi, mai còn có một cuộc khổ chiến đang đợi.

Vân Tranh lắc đầu: - Khổ chiến gì chứ, lều vải với bò dê của người Liêu không chống nổi tuyết lớn thế này đâu, dù ôm bò dê sưới ấm cũng không chịu nổi, chúng chỉ còn một đường mau chóng về Tây Kinh.

Tô Tuân vén cái rèm cửa làm bằng lông cừu nặng nề, nhìn tuyết trắng dưới đèn bão, gió tuyết như thể đợi cơ hội xông vào đại trướng, thế này khả năng có bão tuyết là rất cao.

- Tác chiến cũng là quá trình thuận nước đẩy thuyền, chúng ta phải mượn tất cả các lực lượng có thể làm lợi cho mình, kể cả sức mạnh tự nhiên. Trước khi xuất chiến ta đã tới ti thiên giám, bọn họ nghiên cứu biến hóa thiên tượng của nước Liêu từ khi lập quốc tới nay, phán đoán năm nay Tây Kinh nước Liêu khả năng bị bão tuyết là rất lớn.

Tô Tuân sờ áo lông dầy trên người, lại nhìn thân minh ăn mặc tròn như bóng, cười: - Chẳng trách đại soái chú trọng quân bị như thế.

Vân Tranh đưa tay tới bốn lửa sưởi ấm: - Tất nhiên rồi, trận chiến này ta chuẩn bị trước cả triều đình mấy năm, nếu đến cả thời tiết mà không nắm bắt được thì là sơ xuất lớn. Lần này bắc chinh thành công không phải là thành công của bất kỳ cá nhân nào, ti thiên giám, quân khí giám, tương tác giám, mã giám, cẩm quan thành, xu mật viện, nhất là nha môn chuyển vận sứ Hà Đông hợp tác mới có.

Tô Tuân tán đồng, lời nói của Vân Tranh rất khách quan, nay không còn là thời đại danh tướng tung hoành thiên hạ nữa, nhất là khi thuốc nổ xuất hiện, ngay cả vũ dũng cũng dần phải lùi khỏi võ đài lịch sử. Bây giờ yếu tố đầu tiên quyết định thắng lợi một cuộc chiến là xem ai có vốn liếng hùng hậu hơn, ai quyết tâm hơn.

Luận quyết tâm thì còn ai bằng hoàng đế Đại Tống lúc này, thà đặt hết quốc lực vào cuộc chiến này cũng phải hoàn thành đại kế Yến Châu khao khát nhiều năm, vì hoàng đế có hùng tâm như vậy, Đại Tống có được chiến tích hiện giờ không hề do may mắn.

Thời tiết lạnh giá dễ làm người ta đói, đó là vì thân thể sản sinh ra nhiều nhiệt lượng chống lại cái lạnh.

Trống canh hai đã gõ, tuy bị gió lạnh thổi bạt đi, nhưng Vân Tranh vẫn nghe loáng thoáng được.

Một chén trà nóng, một cái bánh bao khô là bữa khuya không tệ, nhất là bánh bao nước trên lò, cháy vàng xốp thơm, mang theo mùi lương thực, làm người ta chảy nước bọt.

Ăn chưa hết cái bánh bao thì Thôi Đạt chạy ù từ ngoài vào, hận không thể ôm lấy cả chậu lửa vào lòng, cái tên ngụy quý tộc này bây giờ thê thảm hơn ăn mày, mặt bị gió lạnh thôi nứt mánh vết, nước mũi long lanh treo trên râu, hai cái tai thì gần như tím lại, nếu không mau chóng sưởi ấm, khả năng phải cắt.

Áo choàng lông hoa mỹ nhăn nhúm dính bùn, chỗ rách lộ ra ô kim giáp, Vân Tranh thậm chí có thể đoán, nếu không có ô kim giáp thì tên này không biết chết mấy lần.

Hầu Tử cố gắng giúp Thôi Đạt cởi giày nhưng giày cứ như mọc ở trên chân hắn vậy, nghe Thôi Đạt la hét, Hầu Tử đành đi lấy kéo cắt giày.

- Chậm thôi, chậm thôi, chân ta không còn tri giác nữa, ngươi mà cắt vào thịt là ta không biết đâu, chết tiệt, đừng đặt chân ta xuống đất.

Hầu Tử kệ Thôi Đạt la hét, bê từ ngoài vào một chậu tuyết, rửa đôi chân đã sưng vù không còn phân biệt ngón nào với ngón nào của Thôi Đạt.

Giày được cởi ra, người được sưởi ấm, chủ yếu tới được nơi an toàn, Thôi Đạt thở phào nói: - Tiêu Đả Hổ vì tiết kiệm lương thực lệnh cho tất cả những người không phải tộc Khiết Đan rời thành, bọn họ chỉ có thể trú ở ngoài thành, bọn ta tuy là hậu quân cũng chẳng có ưu đãi, ta có thể vào thành, nhưng bộ hạ không được. Nếu không nhận được quân lệnh của hầu gia ngài thì có khi đã chết cóng rồi.

Vân Tranh hỏi: - Tiêu Đả Hổ đã biết trong thành thiếu lương chưa?

- Hiện thì chưa, nhưng ba ngày sau hắn sẽ phát hiện, vì ăn hết lương thực bề ngoài sẽ phát hiện bên trong không phải, ụ lương sâu hai thước thôi, không lừa được Tiêu Đả Hổ lâu.

- Cách này hay lắm.

- Có gì mà hay thủ đoạn thâm ô mà đám quan viên triều đình hay dùng thôi mà.

Thôi Đạt mãi mới không run nữa, cầm ấm trà lên uống, một tay thì sờ mó cái bánh bao Vân Tranh vừa nướng.

- Ăn xong thì đi ngâm nước nóng một canh giờ, sau đó bảo quân y kiểm tra cho kỹ, ngươi về rồi, ta cũng yên tâm đi ngủ.

Vân Tranh vẫy vẫy tay với Thôi Đạt, tới hậu trướng chuẩn bị ngủ, ra tới cửa không ngờ tuyết còn rơi dày hơn nữa, ngoài mưới bước thôi đã thấy cảnh tượng lờ mờ rồi.

Chăn nhung do chính lão bà may rất ấm, dưới người cũng trải lớp dày, nằm lên cảm tưởng như lún vào đống bông, nghe tiếng gió thổi ù ù bên ngoài, Vân Tranh cười vui vẻ, hôm nay thu hoạch rất tốt.