Chương 900: Hoàng Đế Không Phải Nam Nhân

Chuốc lấy một bụng tức mà chẳng được gì, Lạc Lạc làu bàu bỏ ra ngoài: - Không cho đi thì cứ nói ra, sao phải lấy Nhị nương ra làm cớ, tay Nhị nương to như chân trâu, ai mà đánh nổi.

Lời vừa mới dứt thì lỗ tai bị xoắn lại, tiếp đó giọng Cát Thu Yên truyền tới: - Tay ai to như chân trâu?

Lạc Lạc thấy không thoát nên cùn, lớn tiếng nói: - Lưu manh ngoài chợ không đánh được Nhị nương.

Cát Thu Yên biết đầu đuôi câu chuyện, đứa bé này muốn tới Đại Tướng quốc tự xem náo nhiệt, chỉ là chuyện này không thể đồng ý. Vân gia và Phật môn có thể nói là như nước với lửa, tới đó bị lạnh nhạt chưa nói còn có khi gặp nguy hiểm.

Có điều từ khi trượng phu xuất chinh thì đứa bé này chưa được ra ngoài cửa, cứ giữ trong nhà không tốt, trẻ nhỏ phải để ra ngoài cho thấy việc đời, Lạc Lạc lại hoạt bát thích náo nhiệt như vậy, chắc cảm thấy bí bách lắm rồi.

Tòa nông trang của Vân gia ở ngoài thành giờ sắp biến thành binh doanh, bộ hạ của của Vân Tranh nghe nói đại soái sắp rời Đại Tống, đám người này đã có con, có kẻ không chỉ sinh một hai đứa, gia thì lớn mà nghiệp lại nhỏ, thân là lão tử mà không để lại được cho con cháu phú quý muôn đời là thất chức. Mang tư tưởng theo đại soái thế nào cũng có thịt ăn, thế là từ bốn phương tám hương tràn vào Đông Kinh, hoa chân múa tay muốn theo Vân Nhị ra biển phát tài, còn về vấn đề rời vợ xa con thì chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.

Vì rất nhiều người không biết bơi, thậm chí ngồi thuyền là chóng mặt, cho nên bọn họ cần phải tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt rồi mới được ra biển.

Sự xuất hiện của đám lão binh kinh nghiệm trận mạc này làm Bàng Tịch rất lo lắng, đến khi từng nhóm từng nhóm đến Đăng Châu ra biển mới yên tâm.

Với Vân gia mà nói thì nông trang là nơi an toàn nhất, vì sắp đi, tiền tài của Vân gia không đặt trong tiền trang nữa, toàn bộ đổi thành vàng bạc, đưa tới nông trang đúc lại, thời gian qua Cát Thu Yên giám sát chuyện này.

- Muốn ra ngoài cũng được, có thể tới điền trang nhà ta, bên cạnh điền trang có ngọn núi nhỏ, trong núi không có mãnh thú, con có thể lên núi bắt gà thỏ, đánh lợn rừng. Muốn ăn cháo tịch bát, Nhị nương sẽ nấu cho.

Lạc Lạc sáng mắt: - Có được cưỡi ngựa không ạ?

- Tất nhiên là được, nhưng chỉ cho ngồi nghiêng, nữ hài tử không được dạng chân cưỡi ngựa, chân sẽ bị cong, không gả đi được.

Lạc Lạc reo lên ôm Nhị nương một cái, sau đó nắm tay đệ đệ kéo về phòng chuẩn bị xuất hành.

Lục Khinh Doanh trông thấy cảnh đó mà thở dài: - Muốn đưa chúng đi thì mang theo ít nha hoàn phó dịch, nông trang toàn đám chân tay thô kệch, không chiếu cố được bọn chúng.

- Còn ngươi nữa, cũng khỏi nghĩ tới chuyện tới tái ngoại tìm phu quân, bây giờ không phải lúc cho ngươi ương bướng, đám trẻ trong nhà mới là quan trọng nhất, ngươi thiếu nam nhân thì không sống nổi à?

Giọng điệu của Lục Khinh Doanh rất ác độc, Cát Thu Yên tức lắm, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, chạm phải ánh mắt sắc bén của Lục Khinh Doanh lại cúi xuống, lẩm bẩm: - Muội không xa được phu quân thì sao nào, đi đầu nói thì muội cũng có lý.

Trước kia nàng vẫn gọi Lục Khinh Doanh là phu nhân, nhưng Vân Tranh bắt nàng thay đổi cách xưng hô, không muốn con nàng có cảm giác thấp kém hơn.

Lục Khinh Doanh đưa tay vỗ mông Cát Thu Yên một cái: - Chẳng trách đêm không ngủ được, có câu mỹ nữ ham dâm, đúng là thế thật.

Cát Thu Yên ôm lấy vai Lục Khinh Doanh cười khì: - Tỷ tỷ cũng là mỹ nữ, chẳng lẽ lòng như nước đọng?

- Ta khác ngươi, ta là đại phu, khi nam nhân không có nhà thì ta là nam nhân. Ngươi nên suy nghĩ làm sao vận chuyển vàng bạc đi, Tào hoàng hậu thay Trần Lâm nắm Mật điệp ti, giám sát nhà ta càng ngày càng chặt chẽ.

Cát Thu Yên nghĩ tới chuyện này là bực mình: - Thục phi làm cái gì vậy, số tiền tài đó ném xuống sông cũng đủ thành sóng lớn, vậy mà đưa vào cung...

- Im mồm! Đây là chuyện ngươi bình phẩm được à, đến lúc đần làm sẽ làm.

Cát Thu Yên đuổi đám nha hoàn ra ngoài, nói: - Tỷ tỷ, muội thấy Thục phi không bình thường, nhà ta vào cung thăm hỏi, cô ta chẳng hỏi chuyện trong nhà, cứ luôn mồm hỏi phu quân. Nếu cô ta hỏi quốc quân đại sự thì còn có thể nghĩ thông, toàn hỏi chuyện phu quân là thế nào?

Lục Khinh Doanh mỉm cười: - Ngươi kiếm phu quân như cái bánh bao thịt thì đừng trách bị chó nhòm ngó, năm xưa nữ nhân đó mù mắt, xem thường phu quân xuất thân chân bùn, đợi khi phát hiện phu quân là rồng trong loài người thì không thể gả cho phu quân nữa rồi.

- Có câu từng vượt biển cả coi thường sông nước, nữ nhân một khi đã được thấy nam nhân tốt, ngươi muốn người ta chín bỏ làm mười, chẳng khác gì lấy mạng người ta.

Cát Thu Yên khinh bỉ: - Cô ta đã là hoàng quý phi, nam nhân là hoàng đế, nói ra phu quân chúng ta mới không bì được.

Lục Khinh Doanh kiêu ngạo: - Nữ nhân gả cho người giống như đi giày, vừa chân hay không chỉ bản thân mới biết, cô ta gả cho hoàng đế, không phải nam nhân.

Cát Thu Yên xuất thân phản tặc, tất nhiên chẳng có tí tôn trọng nào với hoàng đế Triệu gia: - Chẳng lẽ hoàng đế không phải nam nhân?

Lục Khinh Doanh lắc đầu: - Không phải, bất kể phu quân dù sủng ái ngươi ra sao, người ngoài chỉ có thể nói phu quân đa tình, nếu hoàng đế làm thế sẽ mang tiếng hoang dâm. Phu quân hi sinh vì huynh đệ thì người ta nói là người có tình có nghĩa, hoàng đế làm thế sẽ bị nói là không hợp cách.

- Bởi thế ở phương diện nào đó hoàng đế đã không thể coi là con người, Thục phi nói là gả cho nam nhân, không bằng nói gả cho cái ghế hoàng đế.

Trong khi Vân gia chủ phụ và tiểu thiếp bàn tán chuyện Thục phi sống với cái ghế ra sao thì nhân vật số bốn trong hoàng cung đó vừa từ tẩm cung hoàng đế đi ra.

Vừa mới tự mình đút cho hoàng đế nửa bát canh Ban Cưu, mỗi ngày chỉ có lúc đó nàng mới được nhìn thấy hoàng đế trượng phu một lần.

Canh Ban Cưu là món ăn bổ dưỡng tới từ đất Thục, chế biến vô cùng cầu kỳ tốn công, tốn thời gian, nhưng thứ mà Thục phi ít thiếu nhất là thời gian.

Hoàng đế đã gầy lắm rồi, chỉ còn mỗi da bọc xương thôi, cho dù ăn món ngon nhất trời đời vẫn sắp chết rồi, nửa bát canh đều ngậm trong miệng, đợi mình lui ra ngoài sẽ nhổ ra. Khả năng quan sát nhạy bén của Thục phi đã phát hiện ra từ lâu, hoàng đế vẫn muốn giữ bí mật.

Đúng là lời mỉa mai lớn nhất trần đời, người hèn kém chết đói, mà hoàng đế tôn quý nhất cũng chết đói.

Có điều Triệu Húc biết câu cá rồi, với Thục phi mà nói đây là tin tức tốt, nó được học câu chuyện về lòng hiếu thảo, nằm băng bắt cá, cho nên đứa bé này từng đầy hi vọng hỏi thái phó, nếu như nó cởi trần dùng thân thể làm tan băng bắt cá thì phụ thân có khỏe lại không?

Thái phó trầm mặc rất lâu nói, cỏ cây tươi héo là chuyện tự nhiên, sức người không cản được.

Hoàng đế biết chuyện này căn răng ăn nửa bát cháo yến, đáng tiếc chưa tới một tuần hương sau lại nôn ra.

Triệu Húc rốt cuộc không nằm băng bắt cá, chỉ đục một lỗ trên ao sen, học câu cá.

Một là phụ thân hợp cách, một là nhi tử hợp cách, mẫu thân ở giữa không liên quan, tình yêu của hoàng đế như ngọn lửa thần, chỉ cho người đặc biệt nào đó, người khác tới gần sẽ bị thiêu cháy thành tro.

Một nam nhân khác cũng là ngọn lửa, Thục phi dù ở trong hoàng cung cũng nhìn thấy ngọn lửa đó cháy trên thảo nguyên.

Trở về tẩm cung, Thục phi rửa tay thắp hương, thành tâm cầu khấn thần phật, phù hộ cho nam nhân trên thảo nguyên kia được bình an.

Khúc Tương Kiến Hoan vang lên trong tẩm cung, mang tới chút niềm vui cho chốn hoàng cung hưu quạnh, có điều chẳng mấy chốc bị gió lạnh thổi tan, chỉ gió lạnh mới là thứ hợp nhất ở hoàng cung, nặng nề và tịch mịch.

- Mẫu thân, người đang nhớ lại lần đầu gặp phụ hoàng sao? Giọng vịt đực tuổi thiếu niên của Triệu Húc từ cửa truyền vào: