Chương 894: Tướng Quân Thành Chính Khách

Trần Lâm nhếch mép: - Toàn chỉ là tin đồn, không phải Trâu Đồng Minh còn bắn chết một tên quỷ nô tướng quân ở Bình Hình đài à?

Nhắc tới chuyện này Vân Tranh nở nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày qua: - Trâu Đồng Minh cực kỳ may mắn đấy, khi đó tên quỷ nô tướng quân kia vốn phục kích Da Luật Tín, cho nên hắn mới lập được quân công giết tướng địch.

- Giờ nghĩ lại ta vẫn cảm khái không thôi, Da Luật Tín và Tiêu Hồng Châu là người có tình có nghĩa hiếm có trong thiên hạ, cuối cùng bị Da Luật Hồng Cơ bức bách chết dí ở Đạt Nhĩ Hải Tử làm thần côn.

- À phải rồi, hẳn ông cũng thăm dò bảo tàng đó, tìm ra chưa, nếu chiếm được, lương thảo cho tám vạn người không thành vấn đề.

Trần Lâm lắc đầu: - Muốn có được bảo tàng phải đánh Ô Cổ Địch Liệt Thống quân ti, bọn họ là những người dũng mãnh cuồng nhiệt với dân tộc nhất, nếu viễn chinh tới đó chỉ vì bảo tàng thì được chẳng bằng mất.

- Ta chỉ thuận miệng nói vui vậy thôi, tất nhiên là không đáng, thực tình nếu ta mà là Da Luật Tín sẽ chủ động yêu cầu Da Luật Hồng Cơ mang kho tàng ra dùng, những kẻ làm thần giữ của kết cục không tốt.

Tô Tuân thắc mắc: - Dấu trong núi sâu, giữ cho con cháu, có gì sai sao?

- Sai lớn ấy chứ, giờ thì người Liêu đều biết mình có kho tàng lớn chưa dùng, nên nghĩ mình còn có đường lui, không biết rằng chính đường lui này là nguyên nhân khiến bọn họ dần suy bại.

- Có đường lui thì khi gặp lúc ngặt nghèo, quyết tâm kháng cự sẽ không kiên quyết, khả năng chiến thắng của chúng ta sẽ cao hơn. Đợi tới khi bọn họ phân chia bảo tàng thì nhất định sẽ có nội loạn, số tiền này có chẳng bằng không, tham lam và tâm lý cầu may vốn là nút thắt không thể gỡ.

- Đại tướng quân nói đúng lắm, lúc hùng mạnh có bảo tàng là may mắn, khi suy yếu giữ bảo tàng là tai họa. Trần Lâm gật gù: - Vậy mọi người thấy tặng bảo tàng này cho Một Tàng Ngoa Bàng thì thế nào?

- Ông cũng như đám quan văn trong kinh, nghĩ người Liêu với Tây Hạ là man di ngu muội, Một Tàng Ngoa Bàng không làm chuyện ngu xuẩn đó đâu, khỏi phải nghĩ.

Vân Tranh khẳng định cực kỳ chắc chắn, xưa nay có quan niệm rất lành mạnh về tiền bạc, tiền là để đem dùng, chứ cất vào hũ rồi đào sâu chôn chặt thì có chắc khác gì không.

Nên người Liêu cứ việc nghĩ rằng bọn họ có một đống tiền nhưng chẳng qua chỉ là đống đồng nát thôi.

Còn Một Tàng Ngoa Bàng trong mắt y luôn là kiêu hùng một đời, nhưng có vẻ thời gian đã làm rất nhiều thứ thay đổi.

Giờ Vân Tranh mới hiểu một loạt hành động của Một Tàng Ngoa Bàng, kẻ này vì sao thả Ủy Ca Ninh Lệnh ra che mắt mình, vì sao lại không động lòng với miếng thịt béo bở Vân Nội châu, mọi câu đố đều có đáp án, thậm chí ngay cả vì sao phái Hãi Hồ Nhi tới Lan Châu một cách vô nghĩa cũng có đáp án.

Bát Hỉ quân thành lập là để đối phó với tinh nhuệ bát bộ Khiết Đan, Kiều Ba sơn dễ thủ khó công, nếu không có đội quân công kích tầm xa đủ mạnh là không thể hạ được.

Đó là thần sơn trong lòng người Khiết Đan, là nơi chôn xương cốt tổ tiên, là nơi thần thánh không thể xâm phạm.

Mặc dù nhiều khó khăn như vậy xem ra Một Tàng Ngoa Bàng vẫn vươn ma trảo của mình tới.

Năm năm qua Tây Hạ giành được đại thắng chưa từng có ở phía tây và phía bắc, còn ở phía nam thì thiệt hại nặng nề mà chẳng có thu hoạch gì.

Với một kẻ kiêu hùng như Một Tàng Ngoa Bàng, bảo hắn không biết đạo buông bỏ thì Vân Tranh là người đầu tiên phản đối, năm xưa hắn hi sinh sáu bộ viễn trại không chút do dự.

Rốt cuộc là sao, hay kẻ này có mưu đồ gì khác?

Vân Tranh không dám lơ là, cẩn thận theo dõi tin tình báo từ mấy trăm mật thám và thương cổ người Tống ở Tây Hạ, khi tình báo tới bàn y vẫn không dám tin.

Vốn Hà Thanh quân và Kim Túc quân chuẩn bị rời Tây Kinh, kiềm chế quân đội của y từ ngoại vi, kết quả vì Một Tàng Ngoa Bàng tới Đảo Tháp Lĩnh khiến cho hai đội quân này phải chuyển hướng, nghe nói đi vội vàng tới mức ngay cả tàn quân của Ủy Ca Ninh Lệnh ở Ninh Biên Châu cũng không rảnh để thuận tay tiêu diệt.

Vân Tranh không bao giờ tin vào thứ bánh từ trên trời rơi xuống, y cho rằng dù là có cũng sẽ bị chó hoang tha mất chứ chẳng liên quan gì tới mình, thế mà bây giờ y bị cái bánh rơi trúng rồi, mà rơi ngay vào mồm, bánh cực ngon nữa.

Cũng chẳng phải vui mừng vì bớt đi hai đội quân, chủ yếu là vì Một Tàng Ngoa Bàng bắc thượng rồi, bất kể là hắn có hạ được Kiều Ba sơn lấy bảo tàng hay không thì thực tế là hắn đang hỗ trợ tích cực cho cuộc bắc tiến của mình, mình cứ thẳng tiến Nam Kinh còn hắn tới Kiều Ba sơn, cả hai đều là chỗ trọng yếu cần cố thủ của người Liêu, đây là đòn trí mạng với người Liêu đang thiếu binh thiếu tướng.

Điều Vân Tranh phải làm bây giờ là làm chậm tiến trình tiến tranh, đợi khi Một Tàng Ngoa Bàng vào hẳn Đảo Tháp Lĩnh thì y có thể thoải mái làm theo ý mình rồi.

Đây là cơ mật tối cao, Vân Tranh yêu cầu Trần Lâm phải thề độc không được báo cho Đông Kinh trước khi cuộc chiến Bạch Đăng sơn kết thúc.

Sóc châu địa hình thấp, trời đất không có gió lạnh, chỉ cần nhìn mây đen xám xì xám xịt trên bầu trời, ai cũng hiểu một trận tuyết lớn sắp đổ xuống.

Vân Tranh húp một bát cháo gạo, toàn thân ấm áp đi tới một cái lều nhỏ, ở đó Thôi Đạt đã đợi từ lâu.

- Mấy năm qua Một Tàng Ngoa Bàng đã thay đổi nhiều lắm, không còn là kiêu hùng mà ngài gặp bên Hoàng Hà năm xưa, giờ hắn đã thành một chính khách tiêu chuẩn.

Thôi Đạt lại béo ú rồi, trước đó một thời gian vì chuyện Thương hành đất Thục mất đi bao nhiêu thịt thì bây giờ hắn bù lại gấp đôi, xem ra mọi chuyện đang thuận lợi.

Vân Tranh nghe mà cơ mặt co giật: - Ngươi học khẩu âm Hà Đông ở đâu ra mà chướng tai thế.

Thôi Đạt giơ ngón tay như quả chuối lên: - Ta là thương nhân, học thứ này mới dễ kiếm ăn, không chỉ giọng Hà Đông mà còn Lạc Dương, Quan Trung, Điền Nam cũng nói được, có điều tới giờ vẫn không nuốt nổi tiếng Quảng Châu.

- Vân hầu ngài nói giọng Thục cũng không chuẩn, có phải sau này mới học không?

Vân Tranh đột nhiên nhạt giọng nói: - Ta quen một một ông già, sống tới trăm tuổi.

Thôi Đạt tuy không hiểu vì sao Vân Tranh nói chuyện chẳng liên quan, vẫn ngạc nhiên hỏi: - Làm sao ông ấy sống lâu thế?

- Ông ấy không bao giờ xen vào chuyện người khác.

Thôi Đạt cười gượng không dám nói nữa, quan hệ hai bên tuy vì mục đích chung mà hòa hoãn nhiều, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, đã không bao giờ quay về cái thời mở lòng như người cùng một nhà nữa.

Vân Tranh thấy Thôi Đạt đứng lên pha ấm trà thôi cũng cố gắng hết sức, giúp hắn rót một chén trà: - Nói xem trí tuệ của Một Tàng Ngoa Bàng đâu mất rồi?

- Hắn bị quyền lực làm mê muội rồi, bây giờ hắn cần thật nhiều vàng bạc châu báu để mua chuộc huân quý, Tây Hạ bọn chúng người ít đất đai rộng, nên chẳng hứng thú với công thành chiếm đất, mục trường dưới Hạ Lan Sơn là nơi phì nhiêu nhất thiên hạ, chẳng ai đồng ý hao binh tổn tướng đánh tới Âm Sơn.

Vân Tranh gõ bàn: - Vì thế mà hắn nhắm vào kho tàng của người Liêu?

- Một Tàng Ngoa Bàng còn biết ra ngoài cướp mà không bóc lột bách tính của mình chứng tỏ hắn chưa quá điên.

Vân Tranh hồ nghi: - Người tài trí ở Tây Hạ không ít, không ai khuyên hắn à?

Thôi Đạt cười khẩy: - Ai đi khuyên chứ, đám lão thần Tây Hạ chỉ hận không thể giết hắn, giờ hắn làm chuyện ngu xuẩn, người ta mừng mà không được, ai đi khuyên can? Còn những kẻ trung thành với hắn, thấy kẻ này ngay cả muội muội cũng giết, ai dám nói hắn sai? Chẳng may bị chặt đầu rồi thì có mọc lại được đâu.

- Hơn nữa Một Tàng Ngoa Bàng bây giờ thực sự cần tiền, hắn hứa hẹn rất nhiều với huân quý ủng hộ mình, giờ là lúc phải thực hiện lời hứa, nếu không Tây Hạ sẽ sụp đổ.