Không cách nào nói với người cổ hủ như Tô Tuân, nhắc tới biển là ông ta trông như muốn nôn, theo suy nghĩ của ông ta, con người phải sống thì hai chân phải bám chắc trên mặt đất, bất kỳ tư tưởng nào trái đi là dị đoan, đáng ném vào lửa thiêu.
Chưa thiêu chết Vân Tranh vì y sống trên lục địa quá tệ, nếu không tranh thủ mà chạy sẽ bị người ta giết chết, trời cao có đức hiếu sinh, cho y một đường thoát, nên ông không trách y ra biển.
Đó là ý kiến nhất trí của sĩ nhân, dù sao Vân Tranh vì Đại Tống lập công tích, nếu giết y khó mà viết sử, y tự nguyện muốn ra biển thì tùy y, cho mang cái mũ vương gia ra biển hù dọa dã nhân cũng không tệ.
- Đại soái Vương An Thạch tới trung quân điều phối vật tư lương thảo liệu có ổn không? Tô Tuân không muốn tán gẫu chuyện trên biển, kéo chủ đề về chính sự:
- Tốt mà, ông ta bị nhục ở kinh sư, bệ hạ không đành lòng, để ông ta ở đó là chuyện dày vò. Tài năng của Vương An Thạch không cần nghi ngờ, dùng ông ta vào vị trí hậu cần, ta cũng yên tâm.
- Tiên sinh chờ lo bất kể ông ta tới đây vì mục đích chính trị thì ta cũng không quan tâm, cứ coi ông ta như quan hậu cần là được.
Một trọng thần như Vương An Thạch lại yên phận làm một viên quan hậu cần nho nhỏ, chỉ là không cách nào khác, đây không phải chuyện bọn họ có thể thay đổi, nhìn ra ngoài, thấy trăng lên cao, đêm rất khuya rồi, chắp tay về nghỉ.
Tô Tuân đã đi, nhưng Vân Tranh vẫn chưa đi ngủ.
Vân Tranh chưa gặp Xuân Ca Nhi nên không đánh giá đúng kẻ này, cứ nghĩ Tiểu Man được Hoa Nương huấn luyện, nam nhân chỉ như trò chơi trong tay, nàng mới là người nắm vai trò chủ đạo, không ngờ chuyện ngoài suy nghĩ của y, tên Xuân Ca Nhi đó mới đứng đầu trong nhà.
Tên khốn kiếp to gan đó không chỉ hủy cả Hãi Hồ Nhi mà còn hủy luôn cả thành Lan Châu.
Rốt cuộc hắn làm thế là vì cái gì?
Trước kia nhiệm vụ Vân Tranh giao cho Tiểu Man hoàn toàn chỉ là quan sát tình thế, không xen vào bất kỳ hành động quân sự nào cả.
Đây là đại chiến có sự tham gia của trăm vạn quân, năm trăm Hãi Hồ Nhi của Lý Thanh chỉ như con kiến nhỏ, dẫm một cái là nát, căn bản không đáng bận tâm, vậy mà dùng tính mạng cả thành để tiêu diệt chúng, chưa kể tổn thất toàn bộ cơ sở ngầm y gây dựng ở Lan Châu suốt năm năm, thực sự là hành vi không thể ngu xuẩn hơn.
Khi quân đội Vân Tranh phái tới Lan Châu để gây áp lực khiến Lý Thanh rút lui thì thành Lan Châu chỉ còn đống đổ nát, Lý Thanh dẫn đội lạc đà tàn binh về Tây Hạ.
Theo như tin tức tình báo mật điệp ti gửi về, một số chuyện đám Tiểu Man, Trần Thu không biết, Vân Tranh cũng đến khi Lý Thanh về nước mới biết hắn tới thành Lan Châu làm gì.
Nỏ pháo.
Đó mới là mục đích thực sự của Lý Thanh, hắn không tới vì trị bệnh, càng không phải vì tranh đấu chính trị trong nước, mà chuẩn bị mở rộng quyền thế của mình, thành lập đội quân kiểu mới -- Bát Hỉ quân.
Khi đội quân đã phát huy sức mạnh nhân loại tới cực điểm như Hãi Hồ Nhi mà không thể tạo thành đả kích với một nhóm quân Tống, hắn liền tung hết Hãi Hồ Nhi vào cuộc chiến, xem có thể tạo thành đả kích lớn thế nào.
Kết quả làm hắn thất vọng, quân Tống chôn thuốc nổ trên đường, Hãi Hồ Nhi tổn thất thảm trọng, chỉ còn trăm tên sống sót trở về.
Trong lần thăm dò này hắn xác định được, không cái biến phương thức tác chiến thì quân đội dũng mãnh tới đâu cũng không kháng cự nổi với quân Tống trang bị lượng lớn thuốc nổ.
Sự sợ hãi với thuốc nổ gần như khắc ghi vào linh hồn Lý Thanh, cho nên hắn không lúc nào không tìm kiếm vũ khí có thể đối kháng lại.
Cuối cùng trong một lần đánh thành Tát Lạp Mã Hàn, hắn phát hiện loại vũ khí mới, dù khiến hắn suýt chết, nhưng lại khiến hắn mừng phát cuồng.
Đó là nỏ pháo thứ vũ khí tới từ nước Hắc Lạp ( Hi Lạp) xa xôi, thứ nỏ pháo này hoàn toàn khác loại vũ khí dùng thứ đàn hồi như gân trâu như Đại Tống, tầm bắn xa hơn cung nỏ người Tống, tính chuẩn xác cực cao.
Ngươi Hắc Lạp thiết kế nỏ pháo có bộ khung chắc chắn, hai bên trang bị lò so có lực đàn hồi cao, có rãnh dài, vì thế thứ bắn ra vừa chuẩn xác, thao tác cũng đơn giản dễ dàng.
Có loại vũ khí này, thuốc nổ của người Tống không thể uy hiếp bản trận của mình, bất kể là tầm bắn hay sức sát thương, nỏ pháo đều có thể sánh ngang sàng nỏ của quân Tống, chỉ cần sở hữu lượng lớn nỏ pháo, loại đạn thuốc nổ chỉ thuộc về cận chiến không thể tạo thành uy hiếp.
Điều làm hắn đau đầu là công nghệ luyện sắn thô sơ của Tây Hạ không thể làm ra được những bánh răng kim loại cùng lò so đáp ứng yêu cầu.
May là công nghệ luyện kim của Đại Tống những năm qua có bước tiến dài, nhất là ở Hoàn Châu, nơi đó trở thành trung tâm giao dịch kim khí, vì thế thông qua một số thương cổ Tây Hạ, đặt được lượng lớn công cụ mà hắn cần, sau đó tới Lan Châu giao hàng, thế là Lý Thanh tới Lan Châu một chuyến.
Nghĩ tới linh kiện tinh xảo của Lý Thanh lại do Ưng Sào làm ra, Vân Tranh thấy đắng miệng.
Thế nhưng Lý Thanh muốn đấu vũ khí với người tới từ tương lai như mình, Vân Tranh không cho rằng hắn có mấy phần thắng, Lý Thanh như con khỉ mới học được cách dùng vũ khí đã vội vàng chạy tới trước mặt võ sĩ hùng tráng toàn thân giáp trụ khiêu chiến mà thôi, hậu quả không cần nghĩ.
Vân Tranh ở lại Ngũ Đài Sơn thêm một ngày chính là đợi thần chiến tranh tới, sự xuất hiện của nó sẽ đánh dấu chấm hết cho bất kỳ loại vũ khí lạnh nào.
Trần Lâm đã trở về, bộ dạng phong trần, còn chuyên môn rũ áo choàng trước mặt Vân Tranh, làm cả gian phòng sạch sẽ đầy bụi.
- Biết rồi, biết ông vất vả rồi, không cần khoe trước mặt ta, uống ngụm nước rồi nói xem cái tên Quách Ân kia có đáng tin không?
Vân Tranh đưa cốc nước có lớp bụi cho Trần Lâm.
Trần Lâm nhận lấy đổ nước đi, tráng một lần mới rót nước uống: - Đại tướng quân nên đổi bụi thành tỳ sương, như thế tốt hơn, lão phu không làm chướng mắt ngài nữa.
Vân Tranh cười: - Không chơi, ta giết ông thì bệ hạ nghĩ cách giết ta, ông là lão già gần đất xa trời, ta tuổi trẻ thanh xuân, có mà lỗ à?
- Biết rõ lão phu gần đất xa trời còn muốn lão phu ngày bôn ba trăm dặm.
Lão già này từ khi xuất cung rũ bò phần nào âm khí thái giám, suốt ngày xưng "lão phu", chắc ở trong cung cả đời xưng "lão nô" ngán lắm rồi, Vân Tranh ném quân báo tới: - Hết cách, chuyện trang bị vũ cho kẻ địch không ông làm thì ai làm? Quách Ân ngay cả tiểu thiếp của mình cũng tặng cho Ủy Ca Ninh Lệnh rồi, nếu ta tùy tiện phái một người đi, hắn sẽ thất vọng lắm, làm đại soái quan trọng nhất là không thể khiến lòng tướng sĩ nguội lạnh.
Trần Lâm đói lắm rồi, về một cái là gọi Hầu Tử mang cơm, chén liền hai bát cơm trắng, một tô canh rau, cuối cùng vỗ bụng: - Ăn thế này mới thống khoái, thân thể này không thể nuông chiều, trước kia ở trong cung sơn hào hải vị, vậy mà lúc nào cũng như thoi thóp, căn gì cũng không ngon. Không như bây giờ cơm thô canh nhạt lại ăn ngon lành, tinh thần cũng tốt.
- Nếu như tinh thần tốt vậy thì sống lâu thêm một chút, bắc phạt không thể một sớm một chiều mà hoàn thành, trận chiến này phải đánh cho người Liêu tiêu hao hết quốc lực, trong vòng trăm năm không có bất kỳ cơ hội phản công nào, Yến Vân mới thực sự trong tay chúng ta, vì thế chiến dịch này sẽ rất dài, ông cần chuẩn bị tâm lý.
Nghe vậy sắc mặt Trần Lâm có chút nặng nề, biết y đang nói chuyện mình định tuẫn táng, đó là truy cầu cả đời của ông ta, không thể bỏ qua, dù thời gian góp sức trong quân làm ông ta có chút sinh khí, nhưng chỉ là một chút thôi.
Trần Lâm không muốn nói tới chủ đề này: - Kế ly gián của Quách Ân cơ bản có hiệu quả, Ủy Ca Ninh Lệnh không còn đường để đi, quân ông ta chẳng những thiếu lương thực, trang bị còn toàn từ mười năm trước đều đã rách nát rồi. Mật điệp đang ám sát gia quyến của ông ta cùng quân sĩ, dẫn dắt manh mối tới Một Tàng Ngoa Bàng, đại soái yên tâm, chuyện này nhất định sẽ được làm thỏa đáng.
HẾT!