Chương 866: Khiêu Khích

- Trước kia ta vô cùng kính trọng quốc tướng, cho dù là lúc chiến sự nguy hiểm nhất ta cũng đầy lòng tin chiến thắng, nên khi dẫn mấy trăm tàn binh phá vây, ta còn nghĩ, chỉ cần mình dụng mạng sống trì hoãn đối phương, quốc tướng sẽ chuyển bại thành thắng.

- Kết quả ta sai rồi, quốc tướng chẳng ngăn được cơn sóng dữ, còn ta rơi vào địa ngục, toàn thân đầy tội n ghiệt.

- Ăn thịt người là thứ nhất, cứu nàng là thứ hai, ngủ với hoàng thái hậu là việc thứ ba! Ha ha, thực ra ngủ với hoàng thái hậu là vô vị nhất, vì bà ta chỉ muốn lung lạc ta bán mạng cho mình, nên ngay cả lúc ta công kích mãnh liệt nhất, đôi mắt ấy cũng vô cảm, làm ta cảm giác đang nằm trên đống thịt lợn đông lạnh.

Ách Nương từ lâu không nói được nữa, chuyện nàng trải qua dù ở địa ngục cũng không có mấy, dưới tình hình đó, có lẽ không nói còn sống thêm vài ngày, những kẻ khóc lóc, la hét đều bị ăn thịt trước nàng.

Vì thế chỉ cần có lồng ngực ấm áp là nàng ôm chặt lấy.

Có lẽ vì Ách Nương ôm quá chặt, Lý Thanh ho khù khụ, âm thanh phát ra từ cổ họng, giống Hoàng Hà đang nghẹn ngào.

Hoàng Hà rất khoan dung, nó có thể tiếp nhận mọi sự ô uế trên đời, sau đó đưa tới biển đông mênh mông sóng nước, cuối cùng ô uế đó bay lên trời, lại rơi xuống nhân gian.

Dơ bẩn trong lòng người, nước Hoàng Hà cũng không rửa nổi.

Bóng đêm khiến các loại tâm tư ác độc mọc tràn lan như cỏ dại, Xuân Ca Nhi ẩn trong bóng tối, không rõ mặt, chỉ có hàm răng trắng ởn lóe hàn quang, thành Lan Châu đã chìm vào giấc ngủ, không biết rằng có con sói mang ôn dịch nhe răng với mình.

Sau khi một quân sĩ Hãi Hồ Nhi mất tích, sự việc trở nên không thể khống chế.

Đội chính Hắc Hồ Nhi dẫn bộ hạ võ trang lục tung toàn bộ thanh lâu ở Lan Châu thành, cũng không tìm thấy người đó.

Vì vậy tin đồn Hãi Hồ Nhi chuẩn bị công thành, tắm máu tòa thành này lan đi, nhưng tin đồn không đáng tin, chỉ cần người có chút đầu óc sẽ biết đây là chuyện ngoài ý muốn, quân tốt bỏ trốn là chuyện thường, dù quan viên Đại Tống trong thành hay lạc đà khách đều không coi đây là chuyện lớn.

Tin đồn cấp thấp này, ai tin là ngu xuẩn.

Đám Hãi Hồ Nhi tìm kiếm hai ngày rồi thôi, Lý Thanh cũng cho rằng đây là sự kiện đào binh, hắn không tin ruồi muỗi trong thành dám đùa giỡn hùng sư.

Hồng Ưng ngồi trên tường, canh giác nhìn ba tên Hãi Hồ Nhi đi qua ngõ nhỏ trước mắt, từ bước chân xiêu vẹo của chúng là biết chúng say rồi, đưa tay ra hiệu.

Lang Oa Tử cầm một cái gậy dài có buộc thòng lọng bằng gân trâu ra, móc chuẩn xác vào tên đi cuối, tên binh sĩ chỉ thấy cổ họng thít chặt, muốn kêu không được, tiếp đó người bị kéo về sau, hai mắt lồi ra, chân tay quẫy đạp, sinh mạng dần mơ hồ trong bóng đêm.

Ba tên Hãi Hồ Nhi gặp cùng một vận mệnh, Hồng Ưng nhảy xuống, huýt sáo, chiếc xe ngựa từ trong ngõ đi ra, xác ném lên xe ngựa, sau đó vỗ mông ngựa một cái, xe ngựa lẫn vào tòa thành tấp nập.

Xe ngựa đi vào cửa sau một hiệu xe ngựa, đám đại hán ném ba cỗ thi thể xuống giếng khô, sau đó lấp đất lên, một tên không ngừng hất nước, cuối cùng một cây sơn hạnh đang mọc tươi tốt cắm vào, sửa sang qua một chút, không ai nhận ra chút dấu vết nào.

Lý Thanh ngủ dậy khi mặt trời đã lên ba cây sào, uống một ngụm sữa dê, không thích cái vị tanh này, nhưng hắn vẫn nhíu mày uống hết, Ách Nương lâu mồm cho hắn. Lúc đó Lý Thanh mới nhìn tên ngu hầu trẻ tuồi vào bẩm báo: - Ngươi nói, lại có ba người biến mất?

Ngu hầu hai chân nhũn ra, quỳ xuống chắp tay nói: - Bẩm tướng chủ, ba người của Một Lộc Kỳ được lệnh rời quân doanh nghỉ ngơi luân phiên, nhưng tới trời sáng không thấy về, thuộc hạ phái người kìm kiếm khắp thành Lan Châu không thấy, phái cả du kỵ truy đuổi theo hướng Khách La Xuyên cũng không có bóng dáng.

Lý Thanh cười: - Đây là sự kiện mất tích lần thứ mấy rồi?

Ngu hầu mồ hôi ròng ròng, khấu đầu nói: - Bẩm tướng chủ, là lần thứ tư.

- Đã là lần thứ tư, vì sao còn có quân sĩ rải rác rời doanh?

Ngu hầu không dám ngẩng đầu lên: - Thuộc hạ đi tìm ngay, dù lật tung thành Lan Châu cũng phải tìm cho ra.

- Lật tung? E rằng đã chết ngắc rồi, thành Lan Châu tuy không rộng nhưng cũng có hơn vạn người, chưa kể lượng vãng lai hàng ngày cực lớn, làm sao ngươi tìm được hung thủ.

Ngu hầu thấy tướng chủ tựa hồ không giận, ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: - Hãi Hồ Nhi không cần tìm hung thủ, chỉ cần giết sạch thành Lan châu thì hung thủ cũng chết.

Lý Thanh nhìn tòa thành đổ nát qua ổ cửa sổ: - Chúng ta không có ý định công chiếm Lan Châu, thậm chí không hề có ý ngăn cản Phú Bật, các ngươi tới đây là vì bị đẩy xa khỏi Đại Hạ, còn mục đích của ta là dưỡng bệnh.

- Ta đã nhẫn nhịn tới thế rồi, còn kẻ nào muốn tính kế ta đây?

Ngu hầu chắp tay: - Xin tướng chủ giao chuyện này cho thuộc hạ xử trí, nhất định có câu trả lời thỏa đáng.

Lý Thanh lắc đầu: - Từ ngày đầu tiên ta tới Lan Châu đã giao quan điệp cho tri phủ, xin ở lại dưỡng bệnh, tri phủ Lan Châu cũng đồng ý cho chúng ta vào thành. Điều này nói lên cái gì, nói lên quan phủ Đại Tống không hề có ác ý với chúng ta, vậy kẻ nào đang muốn đối phó với chúng ta đây?

- Đợi thêm đi, nếu bọn chúng đã phát tán tin đồn, lại giết thủ hạ của ta, chứng tỏ chúng còn có chiêu tiếp, lần này cẩn thận, đừng để bị người ta bắt, đều là dũng sĩ từng trải trăm trận, để mất mạng ở nơi này oan uổng lắm.

Ngu hầu ngơ ngác: - Nhưng chúng ta đã có sáu người mất tích, chẳng lẽ nuốt cục mối hận này xuống sao?

Lý Thanh thản nhiên: - Thân là chiến binh lại bị đám trộm cắp bắt mất, loại ngu xuẩn như vậy không cần cũng được, đợi chúng ta rời khỏi thành Lan Châu hẵng hay, nếu tới khi đó không tìm được hung thủ, chúng ta tùy tiện bắt sáu trăm người Lan Châu đền mạng cho quân sĩ là được.

- Truyền lệnh, từ hôm nay trở đi dưới mười người không được vào thành, được mang theo vũ khí tùy thân, phát hiện gian tặc, cho giết trước.

Ngu hồng nhận lệnh rời đi, toàn bộ thành lạc đà xôn xao, đủ các loại ngôn ngữ tạo thành tiếng ồn khiến Lý Thanh nhíu mày, gọi thân vệ vào căn dặn, một lúc sau những tiếng ồn ào liền biến mất.

Xuân Ca Nhi không ngờ rằng Lý Thanh lại có thể nhẫn nhịn như vậy, cứ tưởng đám man nhân này sẽ nổi điên giết người báo thù, vậy mà liên tiếp giết sáu tên Hãi Hồ Nhi rồi mà người Tây Hạ chẳng có chút động tĩnh gì, thành lạc đà vẫn ở đó, đám Hãi Hồ Nhi vẫn vào thành, chỉ là bọn chúng đi thành từng đội, muốn tập kích là không thể nữa, đám người này đã có cảnh giác, một khi chạm mặt là nổ ra ác chiến.

Mấy chục tên mã tặc tất nhiên không thể là đối thủ của Hãi Hồ Nhi, nếu xung phong trên ngựa, e rằng chỉ cần mười tên Hãi Hồ Nhi có thể diệt sạch tập đoàn mã tặc nho nhỏ của mình mà không tổn thất một ai.

Núi không tới chỗ ta thì ta tới với núi, Xuân Ca Nhi không phải là người cứng nhắc, mã tặc không giết được Hãi Hồ Nhi, chẳng lẽ không giết nổi lạc đà khách trong thành?

Thế là Hồng Ưng dẫn thuộc hạ rời thành Lan Châu.

Trần Thụ đứng trong rừng, toàn thân dùng lá khô bao bọc, chỉ lộ ra hai mắt nhìn đám mã tặc giết người cướp của, hắn không quan tâm đám mã tặc giết người Hồ hay người Tây Hạ, nhưng đã mã tặc này đang đóng giả Hãi Hồ Nhi, khẩu âm Tây Vực đặc sệt, không rõ bọn chúng nói gì, những lạc đà khách cũng không hiểu, bọn họ không cần hiểu, bỏ chạy thục mạng.

Cường đạo che mặt nhưng không che râu, quần áo nửa người Tống, nửa Tây Vực, dầu đầu lòi đuôi, đội ngũ thì lộn xộn, kế hoạch sơ sài, kẻ chấp hành cũng qua loa, trong mắt tiểu đội chính như Trần Thụ cũng coi khinh đội ngũ mã tặc này.

Hồng Ưng vung trường đao chặt đầu một lạc đà khách cao tuổi, ghìm cương nhìn mấy lạc đà khách đã chạy xa, ra lệnh: - Thu dọn chiến trường, không để kẻ nào sống sót, một tuần hương sau rút lui.

Sáu chục tên mã tặc tản ra, đi nhặt nhạnh hàng hóa lạc đà khách để lại, cười nói khoe với đồng bọn thứ mình cướp được.

Mấy chục con lạc đà ngoan ngoãn quỳ xuống mắt đất, nhai răng nhìn nhân loại giết nhau.

Hồng Ưng không có thời gian xem hàng hóa trên lưng lạc đà có cái gì, huýt sao một tiếng, đám mã tặc dẫn lạc đà lên đường, biến mất trong rặng núi mênh mông.