Chương 860: Từng Bước Rút Lui

Năm năm dày công chuẩn bị, tiền trong kho đã chất như núi, lương thực bốn phương sắp tràn ra ngoài, chục vạn chiến mã ở Thanh Đường, Điền Tây đang rầm rộ tới Hà Bắc.

Giàu có, cường đại chưa từng có cho đám người Bàng Tịch lòng tin không gì sánh bằng, bọn họ đều muốn tranh thủ lúc hoàng quyền xuống thấp nhất, hoàn thành mộng tưởng của Đại Tống.

Khi ngồi xe ngựa về nhà, thành Đông Kinh vẫn người qua kẻ lại nườm nượp, phồn hoa thịn vượng, biến pháp của Vương An Thạch chẳng thay đổi được thành thị này, quần thể thương nhân khổng lồ ngoan cường kháng cự được Vương An Thạch bóc lột mình.

Thương cổ Đại Tống bị áp bức lâu ngày, bạo phát sức sống vô cùng, đoàn kết với nhau đánh thương gia quốc doanh do Vương An Thạch chủ trì tơi bời hoa lá, thương gia quốc doanh liên tục xuất hiện chuyện bê bối, để Vương An Thạch bừng bừng dã tâm nếm trái đắng thất bại.

Ông ta chỉ có thể làm trọng thương hào môn đại tộc như Bàng gia, Hàn gia, Vân gia, Văn gia và hậu tộc.

Nhìn cửa hiệu vắng tanh của nhà mình, Vân Tranh xuống ngựa đi vào, xua tay từ chối chưởng quầy muốn mời mình vào hậu đường, hứng thú nhìn hàng tồn đầy cửa hiệu.

Một bà lão đi vào, bảo Vân Tranh: - Hỏa kế, lấy cho lão thân tô hợp hương.

Hỏa kế định mắng thì Vân Tranh cười hì hì chạy đi lấy tô hợp hương: - Lão nhân gia muốn dùng để tiêu đờm hay là trị ngoại thương.

Bà lão bực mình: - Lão thân trị ngứa không được à, các ngươi bày thuốc cũ ở ngoài đừng tưởng ta không biết, còn không mau lấy thuốc mới năm nay cho lão thân, sớm nghe nói cửa hiệu lớn các ngươi bất nhân bất nghĩa, toàn lừa gạt bách tính.

Vân Tranh cười càng vui, thấy dưới quầy còn có một hộp tô hợp hương ở dưới quầy, lấy lên bàn: - Gặp phải lão nhân gia biết hàng rồi, người xem, màu vàng đều, trong mờ, thơm, đây là hàng mới đấy ạ, thích hợp với ngài lắm.

Bà lão ngửi một chút, hài lòng gật đầu, ném tới bình nhỏ, ý bảo Vân Tranh cho đầy bình.

Đợi khi bình đổ đầy tràn bà lão mới lấy một túi tiền nhỏ, bày ra ba mươi đồng, trừng mắt với Vân Tranh đếm tiền, khi y xác nhận đủ, bà lão thở phào nghênh ngang rời đi.

- Hầu gia, bây giờ nhà ta làm ăn vô cùng khó khăn, quan gia đã hủy sạch chữ tín của chúng ta rồi, tên Vương Bàng chết đâm chết chém, sắp chết còn viết bàng công bố hết bí mật thương nghiệp của chúng ta ra. Chưởng quầy than thở: - Thế đã đành, hắn còn chuyên môn nhắm vào hàng hóa độc quyền của chúng ta, định ra cái giá gọi là giá quan phủ, bọn chúng không có để bán, liền áp chế giá, hầu gia thấy đó, số tô hợp hương này trước kia ít nhất năm trăm đồng, sau khi quan gia công bố giá chỉ bán được ba mươi đồng.

Vân Tranh gật gù: - Rất tốt, giá cả ở Đông Kinh đã xuống, như vậy lúc hàng hóa khan hiếm không còn xa nữa, bán nốt chỗ hàng này rồi đóng cửa đi, gia quyến các ngươi đã tới Đăng Châu, các ngươi dọn dẹp cửa hiệu tới đó, Đào Hoa Đảo đã xây dựng gần xong.

- Ngoài ra thừa lúc giá cả Đông Kinh đi xuống, mua được bao nhiêu vật tư thì mua bấy nhiếu, ra đảo còn dùng.

Chưởng quầy cười: - Vâng, lão nô sẽ truyền lời hầu gia cho các chưởng quầy khác, hầu gia, chúng ta thực sự có thể sống được ngoài biển sao?

- Nếu nghi ngại không muốn đi thì thương hiệu ven biển cũng cần các ngươi chiếu cố, ta ra đảo là vì mong được thanh tĩnh, các ngươi không cần cho rằng không ra đảo là bất trung, ta cũng không tán thành tất cả đều chạy ra đảo sống.

Chưởng quầy sống mũi cay cay, trong Vân gia hiện giờ có hai luồng dư luận, một cho rằng không theo Vân gia ra đảo là phản bội, một cho rằng Vân gia dù ra đảo cũng không thể cắt liên hệ với đất liền, không cần đi hết.

Vì đại bộ phận xuất thân từ quân đội nên dư luận đầu tiên chiếm đa số, những người ngoài quân đội như ông ta không nỡ rời cố thổ rất đau lòng.

- Thôi, mau đi thu doạn hàng hóa, nói không chừng sau này cả nhà còn cần các ngươi cung ứng nhu yếu phẩm thưởng nhật.

An ủi chưởng quầy xong, Vân Tranh lại lên xe ngựa, lần này không về nhà mà đi vòng quanh Đông Kinh xem một lượt.

Truyền thuyết nói đất xây dựng thành Đông Kinh lấy từ Hổ Lao quan, đất ở đó cứng như sắt, cho dù bị máy ném đá oanh kích cũng chịu hơi lõm vào mà thôi.

Vân Tranh chẳng chẳng quan tâm tới thành phòng của Đông Kinh, vì không cho rằng sau này mình có dính dáng gì tới tòa thành hùng vĩ này nữa.

Khi đi qua mã hành nhai, y dừng lại ăn một bát hồn đồn, qua dược mã kiều lại anh bát bánh bột lọc, còn thi thoảng mua ít đồ ăn vặt cho đám con ở nhà, tận hưởng nửa ngày thành thơi hiếm hoi.

Nông trang của Vân gia ở bên Hoàng Hà, nông điền tháng chín trừ kê ra thì chẳng còn mấy cây cối mọc trong ruộng, gần nông trang có rau xanh, củ cải, nhưng thứ này sắp bị nhổ hết làm dưa muối, cả mùa đông đều trông cậy vào chúng.

Vì Vương An Thạch từng tới nông trang Vân gia, cho nên nơi này gặp họa, vốn ở bãi sông còn có vài trăm mẫu ruộng, giờ bị quan gia thu hết, trồng toàn cây ở đó, nhiều nhất là liễu.

Lục Khinh Doanh hôm nay ở nông trang tính sổ sách, đó là gia vụ phải làm vào vụ thu hoạch, thực ra thì thu nhập một năm của cả nông trang to lớn không bằng một cửa hiệu trong thành, nông trang với Vân gia mà nói là hố hút tiền, trong trang nuôi hơn năm trăm quân nhân tàn tật xuất ngũ. Lương thực thu hoạch thậm chí còn không đủ cho bọn họ nuôi gia đình, Vân gia phải cứu tế liên tục.

Thế nhưng nhà huân quý đều có một chỗ lỗ vốn như thế, một gia tộc khi bắt đầu suy bại, dù nông trang có kiếm ra tiền hay không, nó luôn là nơi cuối cùng bị xử lý.

Một gia tộc mất đi nông trang thì nó mất đi khả năng vực dậy, tiền mất còn có thể kiếm chứ người không còn thì gia tộc đó coi như xong, chưa bao giờ ngoại lệ.

Trong kế hoạch của Vân gia, phải rút hẳn khỏi Đông Kinh, vì thế mảnh quan điền này phải thương lượng đổi nơi khác, Hàng Châu là lựa chọn không tệ, chuyện này đã được hoàng đế đồng ý, tuy đẳng cấp quan điền bị hạ hai bậc, nhưng đã là hoàng ân lồng lộng, tướng quân khác dám đưa ra yêu cầu này sẽ gặp phải sự trừng trị nghiêm khắc nhất.

Hàn Kỳ còn dâng tấu nói chuyện này không thể khuyến khích, tránh kẻ khác học theo.

Người trong trang đã đi nhiều rồi, bất kể là người Tinh Bàn hay là trạm bồ câu đầu đã theo Vân Nhị ra Đăng Châu, sau đó lên thuyền tới đảo Hải Lư, bắt đầu bước đầu tiên chinh phục biển rộng.

Vân Tranh đợi bên đường rất lâu mới thấy xe ngựa Lục Khinh Doanh từ nông trang đi ra, phu thê nhìn nhau không nói.

Nắm tay lão bà đi dạo bên sông, rẽ qua khúc sông lớn nơi có ba guồng nước miệt mài quay ngày đêm có thể thấy được tây môn Đông Kinh.

- Mùng năm tháng mười đăng đàn bái tướng, đó là kỳ hạn cuối cùng của Bàng Tịch giành cho ta.

- Trong nhà cứ giao cho thiếp, chàng chuyên tâm ứng phó với nước Liêu là được.

Vân Tranh buông một tiếng thở dài, đá miếng sỏi trước mắt rơi bõm xuống sông, mới đầu nghĩ Tiểu Man chỉ chơi đùa thôi, thế nào mà sinh liền ba đứa con cho người ta: - Cục diện nơi đó rất phức tạp, cái đinh ta chôn ở Lan Châu không đủ sắc bén, năm năm là quá dài, xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Đây là sai lầm của ta, một đôi năm nữ sau năm năm sinh ra rất nhiều nam nữ nhỏ, nàng cũng biết rồi, chỉ cần có con cái, chuyện sẽ vượt ngoài khống chế của chúng ta, không chỉ vướng bận, mà thứ tự ưu tiên cũng sẽ thay đổi.

Lục Khinh Doanh khoác tay Vân Tranh: - Hôm nay chàng có vẻ nhiều tâm sự.

- Ừm, có chút thương cảm, vốn nghĩ bản thân là người vô tâm, không ngờ lúc gặp chuyện mới phát hiện mình có nhiều thứ không dứt bỏ được. Vừa rồi đứng ngoài nông trang đợi nàng, nhìn đồng ruộng bất giác đau lòng, đất đai phì nhiêu như vậy mà phải bỏ rồi, còn nhớ lần đầu tiên nàng nhìn thấy nông trang vui mừng nói đây là nơi phong thủy bảo địa có thể truyền thừa cho con cháu.

- Bao năm qua nàng bỏ vô số tâm huyết vào đây, giờ phải từ bỏ nó, nên vừa rồi ta sợ gặp nàng, ta làm nàng thất vọng rồi.

Lục Khinh Doanh ngửa mặt lên: - Chàng chưa bao giờ làm thiếp thất vọng, đương nhiên, trừ ả Ngỗi Minh chết tiệt kia.

Vân Tranh cười ngượng ngịu vuốt chóp mũi lão bà một cái, vẫy tay gọi xe ngựa tới cùng lên xe, ráng chiều đã xuất hiện rồi, còn không về thành tối nay không vào được.