Chương 815: Chuyện Lớn Chuyện Nhỏ..

Phố phường Đông Kinh thì không hứng thú với chuyện có phải Vân Tranh bệnh hay không, với họ đây là chuyện vụn vặt không đáng nói, Thành đại gia ở Yến Tử Lâu bắt chước Triệu Phi Yến múa trên lòng bàn tay mới là tin tức lớn.

- Nghe nói vũ đạo này chuyên môn nhảy trên lòng bàn tay các lực sĩ, Thành đại gia người nhẹ như chim én, vòng eo nhỏ xíu, ngực nở mông cong gần như tới mức biến thái. Địch Thanh ngồi đối diện với Vân Tranh nói văng nước bọt:

Vân Tranh khó lắm mới tìm được thứ che chắn, nói xen vào: - Địch công không thấy ngực nở mông cong với thân như chim én mâu thuẫn à?

Địch Thanh ngớ người, đưa tay ra minh họa, cảm giác không ổn, nhìn sang hướng Chủng Ngạc vừa theo sứ giả Tây Hạ về kinh, ý tứ muốn hắn giải thích.

Chủng Ngạc nhiều năm sống ở biên cương tây bắc, mới bốn chục mà như năm mươi, nhưng vóc dáng vẫn gọn gàng rắn chắc lắm, thong thả uống trà: - Lão phu là dã nhân biên ải, hai vị mới là địa đầu sà Đông Kinh, làm sao lại hỏi?

Vân Tranh xua tay: - Rốt cuộc là ngực nở mông cong hay thân như chim én thì gọi tới là biết, chuyện nhỏ xíu, ba chúng ta mà cũng khiến chúng ta tốn công thảo luận à?

Địch Thanh nhìn Vân Tranh như nhìn tên nhà quê: - Ngươi nghĩ ngươi gọi một câu là Thành đại gia sẽ tới nhà ngươi à?

Vân Tranh lấy làm lạ: - Nữ tử phong trần chẳng phải vì tiền hết à, Chủng Ngạc huynh hiếm khi tiến kinh, ta tổ chức buổi ca vũ chiêu đãi cũng là nên, chẳng lẽ vị Thành đại gia này khiêu vũ không lấy tiền? Chuyên môn kiếm hậu sinh tuấn tú?

- Ngươi nói đúng một nửa rồi, người ta chẳng những yêu cầu khách tướng mạo chấp nhận được, chủ nhân còn phải tài cao tám đấu.

Vân Tranh lần lượt chỉ Chủng Ngạc, chỉ Địch Thanh rồi chỉ bản thân: - Ba chúng ta gộp lại tài cao tám mươi đấu ấy chứ, sao không đủ tư cách?

Chủng Ngạc râu dài được một chút mà giờ cứ mở lời là "lão phu", làm như cách tự xưng có thành tựu lắm vậy: - Lão phu cũng cho rằng như vậy.

- Cái này có quy củ đấy, hoa danh của Thành đại gia ở Đông Kinh có ai không hay, có ai không biết, chúng ta nên theo quy củ đưa thiếp mời mới phù hợp lễ số, cho thấy chúng ta không phải hạng thô tục.

Chủng Ngạc ngạc nhiên: - Ngài là thái tử thái sư cơ mà.

- Đúng, có điều chuyện dạy quân lược cho thái tử đã giao cho Vân đại tướng quân cơ mà.

- Ý vãn bối là, thái sư đương triều phải đi mới ca kỹ sao?

- Ài các ngươi đều chả biết quái gì, vị Thành đại gia khác biệt lắm, đến Hàn Kỳ mời đều bị nàng từ chối thẳng thừng, nói trên người Hàn Kỳ nhiễm khí khổ hàn biên ải, đợi Hàn Kỳ rửa sạch khói bụi Hà Bắc mới tới nhà biểu diễn. Không ngờ Hàn Kỳ đồng ý, nói mình nên tắm rửa xong mới mời Thành đại gia, cho nên lão phu không chắc mời được không.

Vân Tranh bỏ chén xuống bàn, cau mày trầm tư: - Vậy thì nói không chừng chỗ dựa sau lưng nữ nhân này là Hàn Kỳ đấy, hừ, Địch công nghĩ cái danh Hàn Lão Tử chỉ để gọi thôi sao, tên đó cực kỳ tự kiêu, mắt mọc trên đỉnh đầu, làm gì có chuyện chịu nhún mình với một kỹ nữ, nếu không phải hai kẻ này phối hợp với nhau, đánh chết ta cũng không tin.

- Nói không chừng Hàn Kỳ chính là khách trong màn của nữ nhân đó, vốn ta chẳng hứng thú với ca kỹ, nhưng mà nếu liên quan tới Hàn Kỳ mà không mang về nhà xem qua một chút thì có lỗi với công sức của ông ta quá.

Chủng Ngạc cười lớn: - Lão phu lâu rồi chưa đi phá quán của người ta, ba chúng ta cùng đi đi.

Vân Tranh thấy Địch Thanh do dự, biết ông ta rất kiêng kỵ Hàn Kỳ, năm xưa Hàn Kỳ chặt đầu bộ tướng của ông ta đã để lại vết thương tâm lý rất sâu: - Địch công, khi đối diện với Hàn Kỳ, ngàn vạn lần đừng thoái lui, nếu không kẻ này sẽ dồn ngài tới đường cùng, bày ra thái độ không sợ chết để đối đầu thì kẻ này sẽ cân nhắc hậu quả, nói không chừng sẽ rút lui.

- Bao năm qua ta nghiến cứu kẻ này, đại bộ phận đều chỉ hùng hổ dọa người, không như Bàng Tịch, loại dấu kim trong gối mới thực sự đáng sợ, bất cẩn một chút là táng mạng.

Địch Thanh gật đầu, thấy Vân Tranh nói rất có lý, liền đồng ý tham dự.

Ba người bọn họ miệng nói chuyện phong nguyện, nhưng ý đồ đủ khiến huân quý Đại Tống sởn tóc gáy.

Nguyên nhân Hàn Kỳ khiến bọn họ chướng mắt vì ông ta chính thức xen vào chuyện quân sự ở Hà Bắc rồi, trước kia Vân Tranh còn nghĩ kẻ này đi Hà Bắc là để né tránh, nhưng càng ngày càng thấy không đúng.

Hàn Kỳ tận mắt nhìn Vân Tranh phất lên nhờ vào đám dũng tốt, từng bước đi lên vị trí hiện này, làm ông ta nhận ra một điều, sở dĩ mình luôn thua thiệt bởi Vân Tranh, chịu đựng sự ngang ngược của y, vì địa vị không thể thay thế của Vân Tranh, Vân Tranh chỉ là tên man di thô bỉ, có ngày hôm nay là nhờ một đám tinh binh mãnh tướng kiếm đủ cho y thể diện.

Bởi vì thế Hàn Kỳ nhân một lần bị Ngự sử trung thừa Vương Đào đàn hặc ông ta từ khi nắm quyền lớn tới nay, không tới Văn Đức điện trực ban, chuyên quyền ngang ngược, quyết đoán công kích hoàng hậu lạm quyền, sau đó từ chức tham tri chính sự, về Định Châu, Định Châu vốn là đất cũ từng nhậm chức của ông ta, đây là lần thứ hai tới đó nhậm chức.

Hàn Kỳ ra sức chỉnh đốn Đinh Châu quân, giờ ông ta về Đông Kinh, đại khái cho rằng mình đã luyện quân xong rồi.

Vừa về tới Đông Kinh đã có tin ngự sử trung thừ Vương Đào bị đầy đi Sở Châu, hai người còn gặp nhau ở cổng thành, chỉ là một bị đi đầy còn một trở về, tư vị trong lòng tất nhiên chỉ bọn họ hiểu, nhưng qua đó thấy được lòng dạ hẹp hòi của Hàn Kỳ thế nào.

Lần này Chủng Ngạc về kinh cũng có liên quan lới tới Hàn Kỳ, nhiều năm qua hắn trấn thủ Định Xuyên, chẳng những xây thành đắp lũy củng cố biên cương còn lấn chiếm đất Tây Hạ, chiến công hiển hách.

Chủng Ngạc luôn muốn xây dựng Hoành Sơn thành, muốn dùng Thanh Giản thành, Tuy Châu thành, Mễ Chi thành tạo thành một phòng tuyến kiên cố ở tây bắc, chặn đứng bất kỳ khả năng xâm phạm nào của Tây Hạ.

Nhưng trong triều do an phủ sứ Từ Hi và Thẩm Quát đang tích cực kiến nghị xây Vĩnh Nhạc thành ở phía bắc Định Xuyên, chẳng những làm hỏng kế hoạch của Chủng Ngạc, Vĩnh Nhạc thành nằm giữa Tây Hạ và nước Liêu, xây thành ở đó khác gì chọc giận hai nước.

Vì nước Liêu và Tây Hạ có chung lợi ích ở Lĩnh Nhạc, liên hợp đối phó với Đại Tống là chắc chắn, tòa thành này sẽ khiến đại chiến Tống Liêu phát sinh biến cố ngoài dự liệu.

Nhưng cái đám quan văn Từ Hi và Thẩm Quát chưa từng tới Tây Bắc này nhất định cho rằng xây thành Vĩnh Nhạc chẳng những uy hiếp được Tây Hạ, còn là tiền đồn để tấn công nước Liêu, một công đôi việc.

Yến Tử Lâu hôm nay khách quý chật kín, người mời khách là Hàn lâm học sĩ Tô Dịch Giản, năm nay là năm đại khảo, cho nên đám Tô Dịch Giản chịu trách nhiệm chấm thi thành cái bánh thơm, người tới hàn huyên lôi kéo quan hệ không ngớt, có thể nói tài tử khắp nơi.

Nghe thấy một tiếng khánh trong trẻo, những tiếng ổn ào liền lắng xuống, vì Thành đại gia đã chuẩn bị xong, sắp ra biểu diễn rồi.

Tô Dịch Giản còn chưa nhìn thấy Thành đại gia, nhưng mắt đã mê ly, từ lần trước thấy Thành đại gia ở Yến Tử Lâu, làm hắn thực sự hiểu được thế nào là ba tháng ăn không biết ngon.

Truyền thuyến nói Triệu Phi Yến vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, khi múa gió thổi cũng bay, hoàng đế chuyên môn làm mâm thủy tinh cho nàng múa, còn dựng đài tránh gió sợ nàng bị gió thổi bay mất.

Nhưng Triệu Phi Yến làm sao so được với phong tư tuyệt thế của Thành đại gia?