Chương 804: Vương An Thạch Kiên Cường..

Vân Tranh thực sự không biết điều này, giờ chuyện kinh doanh trong nhà đều do Lục Khinh Doanh quản, điền trang thì do Hoa Nương trực tiếp quản lý, hai bà nương này phối hợp không báo lên chỉ có nghìn mẫu là may, tất nhiên y chẳng thể đổ lỗi cho lão bà và tỷ tỷ được, cười ha hả: - Nhầm, chắc chắn là nhầm, quản gia trong nhà hơi ngu, tính toán nhầm là bình thường.

- Vân gia nổi danh toán học còn nhầm, không biết thiên hạ còn có bao nhiêu người nhầm lẫn nữa đây?

Vân Tranh nhíu mày: - Ông đừng làm như mình là thánh nhân, ta có một vấn đề, ông trả lời rõ ràng, Vân gia có bao nhiêu ruộng chưa khai báo sẽ lập tức báo lên, những năm qua thiếu bao nhiêu thuế còn thiếu sẽ nộp bù, được không?

Vương An Thạch chắp tay: - Mời.

- Ta biết vì sao ông đưa ra ( thị dịch pháp ) và ( quân thâu pháp ), mục đích là hạn chế thương nhân lũng đoạn giá cả, trục lợi từ bách tính. Nhưng ông có biết hậu quả của nó không, theo ta thấy chính sách này thực chất là dùng quan thương, thay thế dân thương, quan thương còn tệ hơn dân thương. Dân thương còn có cạnh tranh, mức độ và năng lực lũng đoạn, bóc lột có giới hạn. Nhưng một khi quốc gia lũng đoạn thị trường hàng hóa, bách tính càng bị bóc lột tàn tệ. Vân Tranh ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nói: - Tân pháp này thi hành, quan viên chính phủ không chỉ khống chế nguồn hàng, còn khống chế luôn mua bán, thương nhân bình thường muốn làm ăn phải trải qua nhiều ải phê duyệt của quan viên.

- Ông làm quan viên địa phương nhiều năm, thừa hiểu qua một cửa phê duyệt là phải một lần hối lộ, như thế chưa nói vật giá tăng lên, nhiều thương nhân nhỏ không kinh doanh nổi, công thương nghiệp sa sút là hiển nhiên.

- Ông nói cho ta biết, biến pháp của ông trừ giao quyền làm giàu cho quan viên thì có lợi gì cho bách tính không?

Vương An Thạch không mảy may dao động, ý chí của ông ta luôn kiên cường, chỉ cần quyết định việc gì là kiên quyết làm: - Ngươi nghĩ quan viên Đại Tống đều xấu xa như ngươi à?

- Ông nghĩ quan viên Đại Tống đều tốt như ông nghĩ à? Vân Tranh nhìn quanh thấy rất nhiều người chú ý bọn họ, tuy khoảng cách tương đối xa, vẫn hạ giọng xuống: - Một người không quá để ý tới tiền tài như ta mà trong nhà trong nhà có chừng đó ruộng không báo thuế, ông nghĩ nhà khác thế nào?

- Lão phu đã phái sáu lộ tuần kiểm đi tuần thị các ngươi, phát hiện ra ai tham ô, sẽ nghiêm trừng không tha.

Vân Tranh giờ đã hiểu vì sao không thấy đám thân tín của ông ta đâu: - Ông có rằng sáu lộ tuần kiểm trong thời gian ngắn có thể làm được việc mà tri phủ tri châu cả năm mới hoàn thành được sao?

Vương An Thạch hừ một tiếng: - Biến pháp ắt phải thực thi, lão phu hôm nay tới Lý phủ là để thuyết phục Lý hoàng môn ủng hộ biến pháp, cho dù không ủng hộ cũng mời ông ta đứng ngoài quan sát.

- Ài, giao tiếp với người khác đâu phải sở trường của ông, ông nên nhờ người khác tới, chuyện chính trị là thỏa hiệp, mỗi người lùi một bước, tới khi tìm được điểm cân bằng cùng nhau làm việc, như thế cơ hội thành công mới cao.

Vương An Thạch cười lạnh: - Mỗi điều biến pháp đều là kết quả cân nhắc rõ ràng, làm sao có thể nhân nhượng, nếu ai cũng lùi một bước, điều lệ biến pháp sẽ còn tác dụng gì nữa. Vân Tranh, ngươi có để người khác chỉ tay múa chân vào quân lệnh của ngươi không?

Vân Tranh gật gù: - Không được, ai không tuận lệnh ta chặt đầu.

- Hừ, điều lệ của lão phu cũng không cho kẻ khác xen mồm vào.

Vân Tranh nhún vai: - Ai thèm xen vào chuyện của ông, ta đã tới hậu trạch bái kiến lão thái quân, nếu không phải thấy ông ngồi một mình quá cô đơn thì đã về nhà rồi.

- Nấp chốn lầu con thành nhất thống Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu. Vương An Thạch nhìn Vân Tranh hồi lâu thở dài: - Thế gian này quả nhiên người làm việc ít, kẻ lười biếng nhiều, Vân Tranh, ngày mai sai dịch phủ Khai Phong sẽ tới điền trang của ngươi đo đạc lại ruộng, đừng có ngăn cản.

- Quả nhiên là chọn hồng mềm để bóp, thế tra rõ nhà Bàng Tịch chưa?

- Đã tra, ruộng nhà Bàng tướng đúng sổ sách.

- Thế nhà Hàn Kỳ?

- Nữ tế của ta đích thân tới Hà Bắc, Hàn công vô cùng phối hợp, tuy có không thỏa đáng, nhưng đã sửa rồi.

- Văn Ngạn Bác thì sao?

- Văn công không cho kiểm tra.

Vân Tranh mỉm cười: - Vậy mai tới nhà ta tra đi, phái người nào chức cao chút, ít ra giữ thể diện cho ta, ta chỉ cần thể diện, cái khác tùy ông.

- Quân tử nhất ngôn.

- Tứ mã nan truy. Vân Tranh nghiêm mặt nói: - Lão Lý hay dở gì cũng là tòng nhị phẩm hoàng môn thị lang, ông là nhị phẩm tham tri chính sự làm gì nổi ... À, bỏ đi, coi như ta chưa nói.

Nhìn thấy Vương An Thạch đưa ra một tấm kim bài, Vân Tranh đành sửa lời, xem ra ông ta hôm nay muốn trở mặt triệt để rồi, có tấm kim bài này coi như là xuất sư hữu danh, với tính cách ông ta nhẫn nhục tới chúc thọ Lý lão thái quân, coi như đã nể mặt tám huynh đệ Lý Thường.

- Ông định mượn lời ta nói với Lão Lý là ông có kim bài ngự tứ?

Vương An Thạch cười: - Nói chuyện với Vân soái đúng là thoải mái.

- Nếu ta không phải là bằng hữu của Lão Lý thì nhất định nấp ở chỗ an toàn xem các ông cắn xé nhau, thôi vậy, bị ông lợi dụng một lần cũng chẳng sao.

Vương An Thạch cầm bầu rượu tu một hơi hết sạch, phả hơi rượu ra, đưa tay lau miệng: - Nói với Lý Thường, Vương An Thạch này đã uống rượu thọ của lão thái quân rồi.

Vân Tranh nhìn ông ta ung dung đi qua đám đông, phải thừa nhận Vương An Thạch là một hảo hán tử, không cần biết điều ông ta kiên trì có đúng không, riêng quyết tâm này đủ khiến người ta khâm phục.

Vương An Thạch vừa ra sân, Lý Thượng liền xuất hiện bên cạnh Vân Tranh, cười nhạt: - Ta biết ông ta có kim bài trong tay.

- Biết người ta có chủ bài ông còn dám đắc tội.

- Đại soái thấy nên đắc tội với toàn bộ huân quý Đại Tống à?

Vân Tranh gật gù, thân phận của y siêu nhiên, dù y có đồng ý cho Vương An Thạch tra xét ruộng đồng hay không đều là chuyện riêng của y, chẳng ai nói ra nói vào được.

Lý Thường thì khác, tám huynh đệ ông ta gắn kết chặt chẽ với giai tầng sĩ đại phu, mỗi người lại cưới tiểu thư đại hộ, vì quan hệ thông gia này, ông ta phải đứng cùng phía sĩ đại phu không muốn biến pháp, chống đối tới cùng.

Bọn họ là hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể gặp nhau, ngược lại Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Địch Thanh, Vân Tranh, Văn Ngạn Bác là quan viên thân phận siêu nhiên, có thể tự quyết nhiều việc.

- Ông đã cân nhắc hậu quả chưa?

- Rồi, đại khái lão phu sẽ bị đầy ra châu quận, trong nhà mất ít ruộng đất còn mấy đứa đệ đệ tạm thời sĩ đồ gặp trở ngại.

Vân Tranh ngạc nhiên: - Ông bỏ vốn lớn đấy, nếu như xác định đi đầy, sao không đi xa một chút, ông thấy Lan Châu thế nào?

Lý Thường ngạc nhiên: - Vùng Lan Châu đã năm năm không nghe tiếng trống trận, thấy bảo thế lực của Phú Bật đã bao chùm Lan Châu, nơi đó vô cùng an toàn, thương đạo từ Tây Hạ lấy Lan Châu làm tiền đồn đã lan tới Kinh Triệu phủ, không bao lâu nữa sẽ tới Khai Phong cũng không lạ.

- Chính vì thế ta mới lo, Một Tàng Ngoa Bàng quá yên tĩnh, nói thật với ông, kẻ này làm ta kiêng kỵ nhất, giờ tin tức về hắn hạn chế làm ta không yên, tâm tư kẻ này vô cùng khó đoán, mật thám của ta không đủ trí tuệ để ứng phó với hắn, ta cần ánh mắt sắc bén của ông, thông qua dấu vết nhỏ phát hiện động thái của hắn.

Lý Thường ngần ngừ: - Chuyện này ta chưa trả lời đại soái được, cần quan sát thêm đã, nếu đi xa mà Vương An Thạch đảm nhận tham tri chính sự, cả triều đường sẽ quên mất Lý Thường này, mặc ta thối rữa ở biên quân.

Vân Tranh thở dài: - Đúng thế, ta cũng không chắc có thể làm được gì ở Lan Châu.