Chương 787: Mảnh Đất Thương Tâm

Phan Lương được tắm rửa sạch sẽ đưa tới trước mặt Vân Tranh, lúc này từ mũ áo đai, đều không thiếu thứ gì, nhưng con người ở bên trong thì đã hoàn toàn sụp đổ.

- Phan Lương, ta không giết ngươi, cũng không lột da ngươi, ta chỉ cần ngươi làm vài việc, sau đó thả ngươi, ngươi tiếp tục làm quan, kiếp này đừng gặp lại nữa là tốt nhất. Vân Tranh cầm cốc trà thong thả uống, nói với Phan Lương chui xuống gầm bàn không dám ra:

Phan Lương tức thì thò đầu ra, rối rít nói: - Hạ quan đồng ý, hạ quan đồng ý, Vân soái cứ sai khiến.

- Để ta nghĩ, tên khốn Lương Tiếp đó giết nhiều tăng nhân như thế, tội không thể tha, vậy chúng ta hành hình ngay nhé? Vân Tranh cười tủm tỉm hỏi:

Phan Lương rụt đầu vào khóc lóc cầu xin, hắn cho rằng Vân Tranh nói dối trêu mình.

- Người đâu, đem đầu Lương Tiếp vào cho binh bộ kiểm pháp án kiểm tra.

Quân sĩ bên ngoài dạ lớn, lát sau mang trới một cái khay son, bên trên đặt một cái đầu người râu ria rậm rạp.

Phan Lương chưa tới mức điên hẳn, lập tức hét lên: - Đó là Lương Tiếp, đó là Lương Tiếp.

- Quan điệp ghi Lương Tiếp mình cao tám thước, mắt hổ mày ngài, mé mắt trái có nốt ruồi đỏ. Vân Tranh hài lòng nhìn Phan Lương: - Đúng miêu tả nhé, đóng dấu đi.

Phan Lương lồm cồm bò ra khỏi gần bàn, vừa thấy mặt tên gia tướng bê khay giật mình: - Ngươi...

Gia tướng kia chủ động nói: - Mạt tướng là Lương Tập, đệ đệ của Lương Tiếp.

- Thảo nào, thảo nào giống nhau thế. Phan Lương cuống quít lăn tay đóng dấu, sau đó nhìn Vân Tranh không chớp, tựa hồ rất muốn đi.

- Đã bảo không giết là không giết, yên tâm, giờ tới địa giới Thành Đô, ngươi muốn đi thì cứ đi.

Phan Lương lắc đầu ngay: - Hạ quan, hạ quan ở lại đây là được, nghe nói Vân soái chuẩn bị mua thuyền nam hạ, ti chức muốn tiễn chân.

- Hừ, dám nghi ngờ lời bản soái sao, ta không phái người giết các ngươi giữa đường rồi đổ cho cường đạo làm đâu mà sợ.

- Dạ dạ. Phan Lương nhìn Vân Tranh đi ra hậu trại, cầm cốc trà y vừa uống, tham lam làm một hơi hết sạch.

Vân Tranh ngồi thuyền đi rồi, đi rất nhanh chóng dứt khoát, cho dù là Trương Phương Bình và rất nhiều bách tính Thành Đô hay tin muốn tới tiễn chân chỉ kịp nhìn thấy những cánh buồm rợp trời nam hạ, thở dài không thôi, đám người thương hành đất Thục đưa mặt nhìn nhau, Vân Tranh chút thể diện cuối cùng cũng không cho, sau này ở Thục bọn họ sẽ cực kỳ khó sống..

Sau khi đội thuyền biến mất trong ánh chiều tà, thân hình lom khom của Phan Lương gục xuống mắt đất, ném mũ quan đi, giật mái tóc bạc trắng, muốn khóc không ra nước mắt.

- A di đà phật, Phan thí chủ, ác tặc Vân Tranh tuy chém chết Lương Tiếp, nhưng tội danh bỏ tù chúng ta một cách vô cớ vẫn không thoát được.

Phan Lương nhìn đám tăng lữ trước mắt, rất muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt Khánh Vân, nếu không vì đám người tham lam này, mình đâu bị Vân Tranh đối xử như thế.

Quan trường có quy củ của quan trường, nếu mình không đi chặn đường Lương Tiếp, mà đợi ở Đậu Sa quan chờ Vân Tranh cho câu trả lời, thì Vân Tranh có mười lá gan cũng không dám bắt một viên quan tứ phẩm vào xe tù.

Là tại đám người này xúi bẩy mình, muốn bắt Lương Tiếp trước lập uy, mình bị ma bịt mắt rồi.

Buổi trưa Vân Tranh thả mình, lúc đó Phan Lương mới hiểu ra một đạo lý, Vân Tranh không trừng phạt mình vì muốn giết Lương Tiếp, mà mình không làm theo củ, nên y không giữ quy củ.

Còn cái đầu mà tên gia tướng kia đưa lên mà đúng là của Lương Tiếp thì hắn móc mắt ra, cái tên Lương Tập kia chín phần là Lương Tiếp rồi, Vân Tranh làm thế là muốn nói, y có hàng trăm cách đối phó với tình huống này, ví như mạo danh thế tội.

Nhìn nắm tóc bạc trong tay, Phan Lương thấy mình còn sống là chuyện vô cùng hạnh phúc, là mình bị cảnh bách quan chửi mắng đòi hỏi tội y, sĩ tử ngày ngày chửi bới y, làm nhầm lẫn rằng đại thế của y đã mất.

- Nếu đã như thế làm phiền các vị tới kinh sư tìm Vân Tranh tính xổ, bản quan sức khỏe không tốt, ở lại Thành Đô tĩnh dưỡng một thời gian.

Tuy Phan Lương nói có ý, nhưng Tuệ Chân nhận ra: - Phan thí chủ nuốt trôi cục tức này sao?

- Bản quan dọc đường ngồi xe tới đây, đâu ra chuyện cầm tù, chư vị, cáo từ. Nói xong bò dậy gọi gia phó tới đỡ mình lên xe trâu, hướng thẳng tới Thành Đô, lúc này điều tra xem ở Thành Đô có lưu truyền văn chương diệt Phật gì đó không mới trọng yếu.

Hắn tám thành nắm chắc, chuyện Vân Tranh nói dùng danh nghĩa mình viết bài văn kia chỉ là dọa dẫm.

Trương Phương Bình nhíu chặt mày, không tâm trạng đâu nghe đám hòa thượng kia luôn mồm tố cáo, ông ta càng để ý tới Vân Tranh đã đi xa.

Người xưa cưỡi hạc đã lên mây, Lầu hạc còn suông với chốn này. Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn Ngàn năm mây bạc vẩn vơ bay.

- Ha ha ha, niềm kiêu ngạo của đất Thục sẽ không bao giờ về đất Thục nữa rồi, mảnh đất này nuôi dưỡng y, thành tựu y, cũng làm y thương thấu tâm cam, cho nên cả cố nhân cũng không muốn gặp, hẳn là e gặp nhau không nói nước mắt âm thầm chảy ngàn sông..

Tô Tuân chắp tay đứng bên sông, thuận tay bẻ một cành dương liễu ném xuống Dân giang, nghe Trương Phương Bình lầm bẩm, cảm khái nói: - Trong Thục nhiều núi vì thế mà hấp dẫn, muốn gần núi, nhưng núi lại rời xa, vì thế mà không thành được nhân giả, với tính khí của Vân Tranh không làm được nhân giả thì làm trí giả. Trí giả vui ở nước, có gì bằng vạn dặm biển khơi.

- Xem ra y muốn ra biển thật sao?

Tô Tuân gật đầu: - Nhưng chưa phải bây giờ, người chết để lại tên, nhạy bay để lại tiếng, Vân Tranh nếu không khiến tên tuổi mình vang vọng khắp Đại Tống, cho những kẻ kia không cách nào xóa bỏ dấu ấn của mình thì y không đi đâu.

- Vậy vẫn là Yến Vân! Trương Phương Bình không biết thở dài lần thứ mấy: - Đáng tiếc trời không phù hộ Đại Tống, nay bệ hạ bệnh triền miên, thái tử còn nhỏ, hoàng hậu năm xưa hiền lương thục đức, nay cũng bừng bừng dã tâm...

Dân Giang nước gấp, thuận dòng mà đi ngày tiến trăm dặm, tới khi đến địa giới Nhung Châu mới hòa vào Trường Giang, sông biến thành mênh mông, thuyền trở nên nhỏ bé.

Dọc đường nhìn ngắm không hết mỹ cảnh sơn thủy, nay tới sông lớn, gió lồng lộng thội, Vân Tranh đành đóng cửa lại, Vân Chương còn nhỏ không chịu nổi gió lớn.

Lạc Lạc, Thiên Thiên cùng với Vân Đình đều bị Lục Khinh Doanh giam trong khoang thuyền không cho ra ngoài, mấy vú nương giám thị chặt chẽ, Vân Tranh rất tán đồng, bọn nhỏ đang tuổi nghịch phá, thuyền lợi không an toàn như đời sau.

Mười mấy cao thủ bơi lội trong quân đứng hai bên mạn thuyền, ba đứa bé cũng được mặc áo lớn có chứa gỗ nhẹ, Lạc Lạc không thích chiếc áo cứu sinh cồng kềnh này, xin cha cho cởi ra, nhưng cha xưa nay luôn cưng chiều mình lại nghiêm khắc mắng một trận, giờ nó vẫn nằm trong lòng vú nương khác lóc ăn vạ.

Lục Khinh Doanh sờ áo cứu sinh bên cạnh: - Phu quân loại áo này thực sự có thể giúp người ta nổi trên mặt nước được à?

- Hay là ta ném nàng xuống sông thử xem nhé?

- Chàng và người ta vụng trộm có con, lại giận thiếp thân. Lục Khinh Doanh bĩu môi: - Thiếp nhìn ra rồi, chàng càng áy náy càng giận, một nữ nhân còn chẳng bằng thị thiếp, thiếp thèm để ý sao, lấy tra trêu chàng vậy thôi, không cần giận.

Vân Tranh hừ một tiếng nằm xuống giường, nhìn cảnh sông nước qua ô cửa sổ.

Lục Khinh Doanh kéo ghế xuống nép vào lòng trượng phu thủ thỉ: - Thiếp nói rồi mà, thiếp đã nhìn thấy thân thể Ngỗi Minh, đến thiếp còn muốn sờ một cái nữa là chàng, nữ tử đất bắc đầy đặn lại có làn da mịn màng của nữ tử Giang Nam, ai chịu nổi.

Vân Tranh nhìn đôi mắt đen láy của Lục Khinh Doanh, bực mình xoay đầu nàng sang một bên.

HẾT!