Chương 758: Vân Tâm Ra Đời

Triệu Trinh nay nằm bẹp trên giường chỉ còn bộ óc hoạt động, vì muốn thể hiện sự tồn tại của mình, biểu hiện mình vẫn có năng lực nắm giữ quốc gia khổng lồ này, nên hắn kiên trì muốn đám Triệu Phu dẫn quân mạo hiểm, nếu thành công, hành động quân sự này sẽ là do hắn, nếu thất bại, hắn coi như chưa bao giờ xảy ra, như chuyện tập kích Da Luật Hồng Cơ ở Áp Tử Hà vậy.

Không cho phép Vân Tranh can dự vào hành động này cũng là thể hiện quyền uy, nói cách khác với Triệu Trinh mà nói hắn đang tiếp tục trò chơi đánh trận như ở quân doanh Định châu, chẳng qua lúc này những là cờ là tướng sĩ thật.

" Mùng sáu tháng mười một, Triệu Phu ở Đạo Mã sơn đột phá vòng vây, chém đầu một nghìn sáu trăm quân địch, cùng lúc đó cường đạo Kiến Xương Phủ quay đầu sang công phá Hội Xuyên phủ Đại Lý, ba thành Long Ni, Mã Ni, Lộng Na đã thất thủ."

Khi nghe Trâu Đồng Minh đọc chiến báo gửi về, sắc mặt Triệu Trinh tựa hồ như sống lại, làn da nhợt nhát khoảnh khắc đỏ lên, nụ cười hiện ra trên mặt, hắn thắng rồi, Vân Tranh trước kia nói chừng đó quân vào Đại Lý không thể làm được gì, hao binh tổn tướng vô ích, vậy là trẫm thắng.

Vân Tranh chẳng ngại thừa nhận thua Triệu Trinh, đây không phải trò chơi mà có thể chấp nhận tổn thất, sở dĩ Vân Tranh phải Lương Tiếp đi là vì hắn nghe lời, không tham công, nhiệm vụ của hắn đơn giản là đánh mạnh vào Long Thủ quan gây đủ áp lực thực hiện kế vây Ngụy Cứu Triệu, để tiếp ứng cho đám Triệu Phu trở về, được bao nhiêu người tốt bấy nhiêu, đó là trách của đại tướng quân với tướng sĩ.

Hoàng đế có lẽ cho rằng con cháu Triệu gia đều mang trong mình máu rồng, nếu không chí ít thì cũng phải là giao long, giao long trải qua khảo nghiệm mới hóa rồng, còn con rắn trông nhà của Vân gia không thể như thế, nó lớn quá rồi, cần quay về rừng tiếp tục cuộc sống của mình.

Mãng xà chẳng thể biến thành giao long, Vân Tranh biết điều đó, chủng loại khác nhau biến hóa thế nào? Mặc dù Lục Khinh Doanh cứ nói nuôi nó thêm vài năm, biết đâu trên đầu nó mọc ra sừng.

Rồi một hôm con rắn trông nhà trong lúc chơi đùa với Lạc Lạc thiếu chút nữa đè khuê nữ mình bị thương, Lục Khinh Doanh hết hồn phải thay đổi ý kiến.

Rắn trông nhà đã dài tới hai trượng ( ~ 6 m), chỗ to nhất bằng bắp chân người trưởng thành, to lớn tới mức thường xuyên rơi từ trên xà nhà xuống.

Mùa đông ảnh hưởng rất lớn tới rắn, lúc này nó phải ngủ đông, nhưng Vân gia bốn mùa ấm áp, lại thêm thức ăn sung túc, thời gian ngủ đông của nó rất ngắn.

Nhìn gia tướng cho rắn trông nhà vào lồng đưa lên xe ngựa, Tịch Nhục khóc không ra lời.

Không còn cách nào khác, nó đã quá to, bất tri bất giác đã biến thành mãnh thú, dù nó không cố ý làm người khác bị thương, nhưng trong lúc vô tình cũng uy hiếp tới sinh vật yếu đuối khác. Rắn trông nhà của người ta dài một trượng là đưa đi, Vân gia nuôi nó tới lúc này đã là chưa từng có tiền lệ.

Không ai thích con rắn nhỏ mới tới, kể cả Vân Tranh cũng vậy, cứ nhìn thấy con rắn này cuộn mình trong nhà là nhíu mày.

Không khí trong nhà vì thế mà không hề tốt chút nào, Lạc Lạc cả ngày chống cằm ngồi ở cửa đợi con rắn về, lần đầu tiên trong đợi giận dỗi cha vì mang bạn của nó đi, cũng may mà có việc khác phân tán sự chú ý của mọi người.

Triệu Uyển cuối cùng cũng đã sắp sinh mà Vân Nhị chưa về, chuyện sinh nở là đại sự nếu như thiếu nam nhân, nữ nhân giống như thiếu chỗ chống lưng vậy, nên Triệu Uyển muốn đại ca đích thân canh ngoài cửa, để ngay lập tức thấy được con của Vân Nhị, dù gì cũng là cốt nhục Vân gia.

Tiếng kêu phát ra từ phòng đẻ tất nhiên không dễ nghe, Vân Tranh vẫn ngồi đường hoàng giữa sân, cùng hai lão bà chờ đợi tin tức.

Khi mặt trời lên tới ba cây xào, tiếng kêu của Tần Quốc nhỏ đi nhiều, rõ ràng kiệt sức rồi, Vân Tranh đang lo lắng thì có tiếng trẻ con khóc váng tai từ trong phòng truyền ra, lo lắng biến thành mừng rỡ.

Triệu Uyển vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố giương tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, nàng sinh được một nhi tử, giờ quan trọng nhất là cái nhìn của đại ca, có được gia chủ chúc phúc hay không cực kỳ quan trọng với tương lai của cả đứa bé lẫn nàng, nàng là công chúa, nàng sợ đại ca sẽ kiêng kỵ đứa con của nàng sau này lớn lên sẽ tranh đoạt quyền lợi với con của đại ca.

Nàng nhanh chóng yên lòng, vì đại ca cười rất lớn, chưa bao giờ nghe thấy đại ca cười sảng khoái như vậy, mấy ngày trước còn nghe đại tẩu nói tiền phương chiến cục không tốt, mấy ngày qua đại ca ít cười, rồi rắn trông nhà bị đưa đi, cả nhà càng trầm lắng, vậy mà khi mình sinh con, đại ca lại cười vui như thế.

- Truyền lệnh, đại tiệc ba ngày, phái tín sứ hỏa tốc tám trăm dặm bảo với bệ hạ, trưởng tử nhị phòng của Vân gia ra đời, tên Vân Tâm.

- Tiểu Việt, con chúng ta tên là Vân Tâm, chính đại ca đích thân đặt trên cho con. Triệu Uyển nghe thấy kết quả mình muốn, mỉm cười lẩm bẩm chìm rồi vào giấc ngủ.

Vân Tranh giao Vân Tâm quấn trong tã cho lão bà đang cực kỳ nóng ruột, Lục Khinh Doanh đón lấy đứa bé, luôn mồm nói: - Quả nhiên là giống của Vân gia chung ta, chàng xem, chàng xem, lông mày nó này, hai mắt này, nhìn là thấy thần thái của hai huynh đệ chàng.

Trẻ con vừa sinh ra đứa nào đứa nấy chẳng giống nhau, đỏ hỏn nhăn nhúm, làm sao nhìn ra thần thái gì chứ, có điều Vân Tranh không phản bác lời của lão bà, thưởng cho bà đỡ vài quả bạc, sau đó chắp tay về thư phòng, nhừng chỗ cho một đám phụ nhân, có mình ở đây, bọn họ không thể thoải mái thể hiện niềm vui được.

Phàm là có trẻ con ra đời Vân Tranh lại cảm khái tuổi hoa của mình trôi qua quá nhanh, dù mình trộm được ở chỗ trời cao mười năm, nhưng thời gian là thứ chẳng bao giờ đủ để tiêu, một chút phấn đấu, một chút nỗ lực, rồi ngủ một giấc, mở mắt ra đã là trời chiều ngả bóng.

Lão tộc trưởng gánh hanh thùng gạo tới, trên thùng còn có một lớp trứng gà, đi tới chỗ Vân Tranh: - Trại ta lâu lắm mới có trẻ con ra đời, đợi nó tròn một trăm ngày dùng rượu hắc hổ tắm, đảm bảo cả đời không bệnh không tật.

Vân Tranh vội đỡ lấy cái gánh, cho ít gạo vào mồm: - Gia gia, mới sáng ra đã đi xay gạo sao, toàn là gạo mới mà.

Lão tộc trưởng ngồi xuống cọc gỗ trong sân: - Ài, lúc nào cũng đánh trận nên lương thực không đủ để ăn, làm gì còn gạo năm ngoái nữa.

- Hôm qua gia gia đi kiểm tra cửa hiệu trong quan, nhìn thấy rất nhiều lưu dân ngã xuống đất bùn, muốn cho bọn họ ít cái ăn, nhưng quân sĩ thủ quan nói không phải là bách tính Đại Tống, không cần thương hại bọn họ. Gia gia nghe ngóng mới biết là từ người chạy từ Kiến Xương phủ tới, nghe nói nơi đó quan binh và cường đạo đánh nhau làm tan nát hết cả ròi.

- Vân Đại, có phải cháu lại sắp xuất quân không?

Vân Đại lắc đầu: - Không ạ, quân của cháu lên thảo nguyên đồn trú rồi, đánh nhau ở Kiến Xương phủ là quân người khác.

Lão tộc trưởng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông cụ chưa bao giờ nghe ngóng chuyện quốc gia đại sự, lần này tới hỏi là vì những lưu dân kia quá thảm thương.

- Chuyện này cháu phải nói, bách tính ki mi châu thì cũng có thể tính là một nửa con dân Đại Tống, cho nên cháu cho họ vào Đại Tống ta kiếm cái ăn, nhưng quan phủ không có trách nhiệm hỗ trợ, cháu là tướng cầm quân nếu tùy tiện can dự vào chính sự dịa phương là cực kỳ kiêng kỵ nên ở chuyện này cháu không có cách nào. Vân Tranh phân tích tình hình cho lão tộc trưởng: - Vì đại tướng quân triều đình bị chém đầu ở Kiến Xương phủ, triều đình quy kết bọn họ là bạo dân, chưa biết sau này sẽ thế nào.