Chương 735: Xung Đột

- Có câu khách mạnh cũng không lấn át chủ, Tín vương lại dẫn khách quân trú ở Đậu Sa quan, may huynh đệ chúng ta phát hiện kịp thời đưa quân đi, nếu không lúc này thế nào cũng lớn chuyện. Triệu Phu vừa cởi khải giáp vừa nói, thực ra hắn muốn chửi um lên:

Triệu Duyên Niên khoanh tay đứng ở cửa doanh trại mới xây, thái độ trấn tĩnh hơn nhiều, nói với phó tướng Vương Chiếu: - Đại tướng quân xưa nay quân lệnh nghiêm ngặt, ở kinh thành tuy không có hạn chế Bạch Hồ tiết đường phải cách nhau hai mươi dặm, nhưng hai vị đại soái vẫn mỗi bên tự xây nhà gỗ, ngồi cách tường trò chuyện, ranh giới rõ ràng, chuyện này Tín vương có thể không biết, Lão Vương ngươi không thể không biết, sao không nhắc một tiếng.

Vương Chiếu tuổi chừng ba mươi, mặt màu đồng đỏ au, má trái có vết sẹo dài ba tấc, diện dung khắc khổ, thể hình không quá khôi vĩ nhưng vững vàng, mang đặc trưng của hán tử trong quân từng trải trận mạc, bề ngoài xấu xí nhưng dễ khiến người khác yên lòng: - Người ta là chủ soái, xu mật viện đã phân chia chức trách rõ ràng, ta chỉ phụ trách cầm quân đánh trận, chuyện khác do vương gia định đoạt.

Triệu Phu bĩu môi: - Thôi đi, nhất định Tín vương trên đường đi khiến ngươi khó chịu nên ngươi mới chơi xỏ chứ gì?

Vương Chiếu đau lòng: - Hắn làm hỏng chiến mã của lão tử, con ngựa đó năm xưa đại chiến Hà Bắc từng cứu ta một mạng, ta coi như bảo bối, dù nó già vẫn dẫn theo bên cạnh, vậy mà hắn cưỡi lên, không nhìn xem bản thân nặng bao nhiêu, chưa mặc giáp đã nặng hơn lão tử.

Triệu Duyên Niên không hài lòng: - Con ngựa như thế với quân nhân chúng ta coi như mạng sống không quá, không phải từ chối là xong à?

- Đó là lúc đại quân tuyên thệ trước khi xuất chiến, văn võ đại thần đều đông đủ, lão tử đứng bệnh cạnh, hắn thuận tay kéo ngựa của ta cưỡi lên, sau nghi lễ phải đưa nó về nhà, giờ sinh tử chưa rõ.

Triệu Phu nghe thôi đã không kìm được phẫn nộ, đấm tường nói: - Không biết bệ hạ cử hắn tới làm gì, vừa tới nơi đã mất mặt rồi. Đều là huynh đệ cả, ta nói trước, hắn muốn làm gì mặc xác, chỉ cần không xen vào quân lược của chúng ta là được, bất kỳ lệnh nào liên quan tới hành quân đánh trận, lão tử bất tuân.

....

Trương Đại Niên vào Thần vệ quân đã bốn năm, trước kia hắn thuộc Vũ Thắng quân, nay chủ lực Vũ Thắng quân ở Lĩnh Nam, hắn nhớ quê, nên khi Thần vệ quân tới Vũ Thắng quân tuyển người liền báo danh.

Bốn năm từ đội tướng nay đã là tuyên tiết giáo úy chính bát phẩm, dựa vào hai nắm đấm và đao pháp không tầm thường.

Hôm nay về Đậu Sa quan, nhìn thấy một số đồng đội ngày trước, muốn tới bắt chuyện, nhưng người ta lạnh nhạt đáp lại, đành ngượng ngùng quay về.

Đại quân dùng tốc độ như ánh chớp tiến vào Đậu Sa quan, còn chưa kịp thở lấy hơi đã vội vàng tới quân doanh khác, các vị tướng quân ai nấy sắc mặt khó coi, một số người Tây quân cho rằng Kinh Tây quân khinh mình, tụ tập một chỗ nói những lời khó nghe.

- Kinh Tây quân bọn chúng là cường quân, nhưng chúng ta cũng không phải thị mềm, toàn là hảo hán ở các quân tập hợp lại, chắc gì chúng đã hơn được, mẹ nó bằng vào cái gì phải sợ, giờ đóng quân chỗ hoang dã thế này. Lão Trương, ngươi từng dưới trướng Vân soái, nói xem nào. Lão Đoàn tới từ Tây Quân xưa nay nóng tính, giọng oang oang nói:

Trương Đại Niên lắc đầu: - Ta không biết, ta đã đi bốn năm rồi. Hắn không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi vô nghĩa này.

- Ta sớm biết Kinh Tây quân vênh váo, giờ xem như đã thấy rồi, không cho bọn ta vào Đậu Sa quan à, đợi khi nào hưu mộc ta tới đó tìm tiểu nương tử, chắc là không phạm kỵ húy của các vị đại lão gia Kinh Tây quân chứ.

Trương Đại Niên xua tay: - Đừng nên khiêu khích, chúng ta là khách quân, ngươi muốn chơi kỹ viện thì tới chỗ nào chẳng được.

- Thằng hèn mới không đi, bọn ta còn chuyện gì chưa thấy qua. Cả đám nhao nhao:

Trương Đại Niên thấy mình là thiểu số nên đứng dậy bỏ đi, còn nói thêm: - Ta đã nói rồi đấy, nghe hay không là chuyện của các ngươi, Vân soái không nói đùa đâu.

Sau đó mặc kệ tiếng cười nhạo báng của đám Lão Đoàn, định đi hỏi thống lĩnh cùng xuân thân đất Thục, người đó trước kia là đồng song của Vân soái, ý kiến của người đọc sách chắc chắn là có lý hơn.

….

Tín vương trở về không ai nghênh tiếp, tất nhiên cũng không có chuyện báo danh nhập trại, tham quân vương phủ muốn đưa Tín vương tới lều chủ tướng của hắn, nhưng Tín vương ngăn lại.

Lưu Như Ý xua tay: - Không có gì to tát, đầu đuôi sự việc vương gia đã biết rồi, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.

Tín vương thuận tay cởi thông thiên quan và triều phục ném lên bàn: - Mấy thứ này vẫn chẳng đáng giá một xu, ngươi nói xem, nếu bây giờ gõ trống thăng trướng thì đám người kia có tới không, nếu không tới thì ta có thể dùng quân pháp không?

Lưu Như Ý vuốt râu: - Tất nhiên rồi ạ, quân luật rõ ràng, ba hồi trống không tới chém đầu.

- Nếu ta giết người gây binh biến thì sao?

- Vương gia, chủ tướng đánh trống thăng trướng mà bộ tướng không tới bị xử trí đúng quân pháp, nếu vì nguyên nhân này mà binh biến thì kẻ gặp họa không phải ngài, vương gia chỉ cần làm đúng luật lệ là đủ, nói cho cùng vương gia thì vẫn là vương gia.

Tín vương thấy có lý lắm, sai thị vệ đi đánh trống.

Chẳng bao lâu sau, tiếng trống thăng trướng tùng tùng vang lên, Vương Chiếu đang nghiên cứu bản đồ cùng đám Triệu Duyên Niên, nghe thấy tiếng trống thì giật mình, sau đó đấm bàn: - Thăng trướng làm cái gì, hắn điên sao?

Vương Chiếu ngán ngấm: - Không còn cách nào ứng phó được đâu, mọi người mặc giáp nghe triệu tập đi.

Triêu Duyên Niên thở dài sai thân vệ mặc giáp cho, những người khác tức giận vẫn phải mặc chiến giáp lên, đùng đùng nội giận tới đại doanh trung quân.

Tín vương mặc giáp trụ rất chỉnh tề, mặc dù trông có hơi buồn cười, ngồi oai vệ ở ghế chủ soái, thân là phó tướng Vương Chiếu thân là phó tướng, đếm nhân số xong khom người bẩm báo: - Bẩm đại soái, tướng lĩnh cấp thống soái trở lên tổng cộng năm mươi sáu người toàn bộ đều đã đến đủ, xin đại soái chỉ thị.

- Kỳ thực không có gì để chỉ thị. Tín vương cười hip mắt: - Bản vương chỉ muốn xem xem thuộc hạ của mình có đông đủ không thôi, nếu đông đủ rồi thì giải tán đi.

Đám tướng lĩnh ngớ ra nhìn nhau, đây có phải trò đùa không, Triệu Phu nén giận bước lên: - Bẩm đại soái, chủ soái nếu không có chuyện trọng yếu thì không đánh trống thăng trướng, mạt tướng ở Kinh Tây quân mấy năm rồi, số lần Vân soái đánh trống điểm tướng chỉ đếm trên đầu ngón tay, xin đại soái minh xét.

Tín vướng ung dung nói: - Vân soái có tài nhìn thấu ba quân, bản soái không có, đành lấy chăm chỉ bù đắp thôi.

Lưu Như Ý tiếp lời: - Thực ra vương gia muốn nói, nhưng không tiện nói, vậy lão phu nói thay, Triệu tướng quân, ngươi trả lời đại soái xem, toàn quân di chuyển lại không báo cho chủ soái, rốt cuộc là kẻ nào ra lệnh.

Triệu Duyên Niên chắp tay nói: - Quân ta trái lệ va chạm Bạch Hổ đường của Vân soái, để tránh phát sinh xung đột, mạt tướng đã hạ quân lệnh, theo ý chỉ của bệ hạ, mạt tướng có quyền tùy nghi hành sự.

Tín vương gật gù vào Lưu Như Ý: - Ta đã nói Triệu tướng quân không phải là người không hiểu quy củ mà, nếu bệ hạ đã hạ ý chỉ, Triệu tướng quân không thể coi là tự ý hạ lệnh, chỉ là không biết cho bản vương xem ý chỉ không, để sau này bản vương biết mà phối hợp.

Triệu Duyên Niên cúi mình nói: - Đại soái, đây là mật chỉ, không thể để người khác biết.

Tín vương cười phá lên: - Bệ hạ nay bệnh nặng nằm giường, người không thể cử động, mồm không thể nói, vậy đạo mật chỉ không thể để người khác biết đó do ai viết? Sự thể trọng đại, tránh chuyện hiểu lầm giống hôm nay phát sinh, Triệu tướng quân mang mật chỉ ra đây.