Chương 732: Thu Phục!

Thanh khoa trồng vào mùa xuân nay đã bắt đầu trổ bông, lúc này cần tưới một đợt nước để đảm bảo cho thanh khoa đủ nước ứng phó với sự mỏi mệt sau khi giao phối, bất kể là phụ nhân mang bầu hay thanh khoa mang bầu đều cần chiếu cố.

Cát Thu Yên có thai rồi, đây là đại sự, Lục Khinh Doanh suốt ngày hớn hở nhìn Cát Thu Yên cứ như nhìn trâu mẹ sắp sinh nở.

Từ khi Lục Khinh Doanh có nhi tử, nàng chẳng đố kỵ hay lo lắng chuyện Cát Thu Yên có thai nữa, trưởng nữ do nàng sinh, trưởng nam do nàng sinh, Cát Thu Yên giờ có sinh ra nam hài chăng nữ thì sao, chỉ là thêm cành thêm lá cho Vân gia thôi, nên nàng tỏ ra rất rộng lượng, đối xử với Cát Thu Yên như công thần.

Vân Tranh mở đê ở ao nước, nhìn dòng nước trong vắt róc rách chảy vào ruộng thanh khoa, chống rìu nhìn mảnh ruộng xanh biếc một màu, lòng tràn ngập niềm vui.

Cát Thu Yên ngồi ở trong lều bên ruộng, từ khi mang thai nàng quấn Vân Tranh như keo, Vân Tranh ở đâu nàng theo đó, Vân Tranh cũng thích nàng ở bên cạnh nàng, có thai làm Cát Thu Yên dịu dàng nhu mì hơn nhiều, trên người nàng lúc này có thể thấy toàn bộ vẻ đẹp mà nữ nhân có thể phát tán ra.

Cùng nàng ngồi ngắm ruộng, cảm giác còn cường liệt hơn sau đại thắng.

Hai con gấu nhỏ đã lớn, đang đong đưa cặp mông núng nính mỡ theo mẹ đi lại cách đó không xa, lông bóng mượt, người tròn trùng trục, bọn chúng triệt để chia tay cuộc sống hoang dã rồi, người trong trại vì dạy ba mẹ con nó không được phá hoa màu tốn không tin tâm tư, rốt cuộc cũng thành công, chủ yếu vì luôn sẵn thức ăn rồi.

Hiện giờ chẳng còn thợ săn phí công đi bắt ba mẹ con gấu này nữa, sau khi kiếm tiền của Vân gia bốn năm lần, đám thợ săn đến lần nữa liền phải đối diện với lửa giận của người trong trại, gấu tất nhiên là vô tội, nên xui xẻo chỉ có thợ săn thôi, dám coi người trong trại là kẻ ngốc, có đánh chết cũng đáng đời, thế là thải tang nữ xùy chó thả rắn, lão tộc trưởng cầm roi đánh, đám thợ săn chạy bán sống bán chết.

Cát Thu Yên vẫy vẫy tay, ba con gấu vui sướng chạy tới, bộ lông bóng mượt dưới ánh nắng dập dờn như sóng.

Vân Tranh mới ăn được một miếng, gấu mẹ chảy nước dãi ngồi bên cạnh mắt chớp chớp đôi mắt tro tròn xoe nhìn, thế này ăn thế quái nào được nữa, đành nét bánh kẹp thịt bò vào mồm nó, nó ăn tới ngon lành.

Vân Tam chướng mắt với bộ dạng của gấu mẹ, sủa mấy tiếng vô nghĩa cho có, chiếm vị trí bên chân của Vân Tranh, vừa rồi được Cát Thu Yên đút no, nó không có hứng trí đối đầu.

Sống với người ngày càng gian nan, Vân Tranh thích ở gần gấu, rắn và chó, ở bên chúng chẳng phải suy nghĩ gì.

Ăn no rồi, uống ngụm rượu gạo, chụp cái nón lên mặt nằm xuống đống cỏ khô chợp mắt, Cát Thu Yên ngồi bên cạnh thêu thùa, nàng đang thêu cái mũ đầu hổ, Vân Tam tiếp tục gác cằm lên chân Vân Tranh ngủ, còn ba mẹ con nhà gấu ra ao nước bắt cá.

Vân Nhị đã đi rồi, mang theo một số người ngay cả Vân Đại cũng không biết tên, Tịch Nhục và Triệu Uyển khóc đến thảm, có điều hắn vẫn đi rất vui vẻ, đại phu nói Triệu Uyển của hắn đã có thai, thằng tiểu tử đó dương dương đắc ý, vì Vân Đại kết hôn gần ba năm mới có con, hắn bắn một phát trúng đích ngay.

Mặc dù lông tơ bên mép vẫn mềm, nhưng Vân Nhị như lớn lên sau một đêm, quyết định để râu cho trông chững chạc một chút.

Người Tống không xa lạ với biển, mậu dịch hải ngoại hưng thịnh vượt qua bất kỳ triệu đại nào trước đó, triều đình rất coi trọng, từ thời thái tổ thiết lập thị bạc ti ở Quảng Châu, Hàng Châu phụ trách các loại sự vụ liên quan.

Thương thuyền ra biển phải được phép của thị bạc ti, thương thuyền ngoại quốc tới nơi cũng phải báo cáo với thị bạc ti, tiến hành kiểm tra, trưng thu hàng hóa coi như thuê nhập khẩu, hàng hóa đưa vào quốc khố gọi là "trừu giải", "trừu giải" là thuế thu trọng yếu của triều đình.

Đại Tống còn đóng rất nhiều xa thuyền, nó là một trong số phát minh trọng yếu của người Trung Quốc cổ, do Kinh Nam tiết độ sứ Lý Cao thời Đường chế tạo ra, là thủy tổ của tàu thủy thời hiện đại.

Xa thuyền là một loại chiến hạm, mỗi bên có một cái bánh xe, dùng sức người đạp bánh xe quay, đều khiển thuyền di chuyển, tới thời Tống thì tăng lên sáu bánh xe, rồi tám, hai tư, thậm chí ba sáu tùy kích cỡ.

Vân Nhị chuyến này tới Mật Châu nhiệm vụ trọng yếu nhất là thu được đủ hải thu thuyền, nó là một loại cải biến của xa thuyền, để thích hợp đi trên biển.

Thân tín của Thạch Trung Tín đã tới Mật Châu, lo lót quan phủ địa phương.

Chuyến của Vân Nhị có ý nghĩa sâu xa với Vân gia, đây là lần biến đổi trọng yếu của Vân gia, trọng điểm sẽ chuyển từ lục địa dần sang đại dương.

Chuyện này gây ra tranh cãi lớn trong nội bộ Giáp Tử doanh, một số người lớn tuổi không muốn rời xa đất liền, nhưng người trẻ tuổi rất phấn khích, bọn họ những năm qua theo thương đội và quân đội đi khắp thiên hạ, sự cường đại của Giáp Tử doanh mang tới cho họ tự tin lớn, khao khát đi nhiều thấy nhiều hơn, dù sóng cả cũng không khiến họ chùn bước.

Cuối cùng người già trong doanh phải chiều theo lớp trẻ có kiến thức hơn, có gan dạ hơn.

Cũng trong lần này, Vân Tranh đem toàn bộ bí mật và quyền điều khiển Tinh Bàn giao cho Vân Nhị, trừ thế lực ở Đông Kinh của Hoa Nương, hắn có quyền điều động toàn bộ nhân thủ của Vân gia, đồng thời huy động kinh tế của Vân gia.

Ví thế Lục Khinh Doanh tốn ba ngày chỉnh lý, cùng Vân Nhị bàn bạc trong thư phòng hai ngày, cho dù Vân Nhị cũng phải kinh hãi vì đại tẩu gây dựng căn cơ sâu như thế cho Vân gia, sau đó hắn thầm tính toán, tài phù này đủ duy trì một cuộc chiến lớn trong vòng ba tới năm năm, hơn nữa từ cách phân bố nhân thủ có thể thấy nó phù hợp với kế hoạch soán nghịch, thực sự khiến người ta toát mồ hôi, từ đó nhìn tẩu tử càng thêm kính phục.

Thật lạ, Hàn Lâm luôn có có thể tìm thấy Vân Tranh bất kỳ lúc nào, lần này ông ta từ trong ruộng thanh khoa đi ra, bị ba con gấu nhìn chằm chằm cảnh giác.

Tức thì xung quanh Vân Tranh bóng người lay động, bốn năm nông hán không biết từ đâu rút ra nỏ tiễn, sẵn sàng công kích.

Vân Tranh ngáp dài một cái, bảo bọn họ lui.

Hàn Lâm liếc mắt nhìn Cát Thu Yên bên cạnh Vân Tranh, cười nhạt: - Ngươi nghĩ rằng ả dư nghiệt của Di Lặc giáo đó có thể bảo vệ được mình sao?

Vân Tranh ôn nhu nắm tay Cát Thu Yên: - Năm xưa nàng không phải là đối thủ của ông, những năm qua an nhàn làm như phu nhân của hầu gia, ít động đao thương, lại đang bụng mang dạ chửa, càng không phải đối thủ của ông.

Hàn Lâm nhìn lại Vân Tranh lần nữa, hơn năm năm rồi không gặp, quả thực thay đổi rất nhiều, năm xưa Vân Tranh tuy thông minh, nhưng tạo cho người ta cảm giác quá gian xảo, ưa trò khôn vặt, thiếu hào khí nam nhi, ít nhiều bị xem thường, bây giờ mỗi cử chỉ lời nói đều mang phong độ của đại nhân vật dậm chân một cái khiến thiên hạ rung chuyển: - Đệ đệ ngươi đi rồi, mang theo lượng lớn sơn tinh thủy quái, vô số tiền tài, xem ra ngươi nghiêm túc với kế hoạch ra biển, bao giờ thì ngươi định đi? Nói thẳng, chuyện gì ở ngoài biển cũng không thuộc phận sự của lão đạo, nếu cần giúp gì cứ nói, một số việc ta làm thuận tiện hơn.

Vân Tranh vui vẻ gật đầu: - Thế mới đúng chứ, ta sẽ để lại cho ông một vị trí trên thuyền, giúp ta làm rõ những hải đảo ở Bột Hải, nếu kiếm được hải đồ càng tốt.

- Không khó, trong thị bạc ti của người của ta, chỉ cần hải đồ hiện hữu của Đại Tống là ta đều có thể kiếm được, nói trước, một vị trí là không đủ. Hàn Lâm nói những lời này hơi đỏ mặt, ông ta cả đời hoạt động bí mật vì Đại Tống, nay lại lấy cơ mật Đại Tống ra trải đường lui cho mình.

- Ài, cái thói đời này ép người ta thành ra như thế, dù ông giao ra cơ mật, ta cũng không bao giờ hoài nghi lòng trung thành của ông với bệ hạ. Vân Tranh giang tay: - Tới đây đi, đem hết thuộc hạ bị bỏ rơi theo ta, ta sẽ kiếm cho mọi người một chỗ an thân lập mệnh.

HẾT!