Chương 692: Khuê Nữ Giáp Tử Doanh

Lão Liêu ở lại Đông Kinh trông nhà, theo cùng Lục Khinh Doanh về Thục là quản gia Lão Triệu, Lão Triệu khi phát tiền luôn hào khí ngút trời, tiếng cười sang sảng từ rất xa đã nghe thấy.

Ông ta đá một gia tướng thô tráng từ trong đám đông ra, miệng không ngừng chửi bới: - Bốn quan chưa tới năm, phần lẻ xóa rồi, tiền dư ra hiếu kính Lão Triệu uống rượu, lần sau có bản lĩnh thì kiếm được năm quan mốt, Lão Triệu sẽ cho ngươi tròn thành sáu quan, lấy được tiền thì mau mau về thăm lão bà đi.

Gia tướng bị đá chửi lại: - Lão Triệu chó má tham lam, ăn nhiều không sợ bị chết nghẹn à, số tiền đó đủ một lần đi thanh lâu.

Bành Cửu đá cho một phát: - Con bà ngươi chưa thấy tiền bao giờ à, Thôi lão gia mang tới đây đều là đĩnh bạc chẵn, ngươi muốn lão tử chặt nhỏ ra chắc.

- Ai để ý chút đồng lẻ đó, chẳng qua ngứa mắt với Lão Triệu.

Chuyện như thế thi thoảng lại xuất hiện, luôn có người bị đá lăn ra, cũng có người cao hứng reo hò, chuyến này được ăn bát to uống chén lớn rồi.

Đám gia tướng nhận tiền xong đi tìm chưởng quầy mà Thôi Đạt mang theo, đổi bạc thành giao tử cho gọn nhẹ, không phải là giao tử tiền trang Đại Tống, mà là giao tử do thương hành đất Thục phát, tiền trang của Vương An Thạch còn chưa có chữ tín bằng thương hành đất Thục.

Thôi Đạt sở dĩ cấp tiền bằng bạc, sau đó lại thu vào, nguyên nhân là một ra một vào, tiền trang thu lợi không ít, nay hắn vì tiền bất chấp thể diện rồi, Vân Tranh cũng xẩu hổ vì bằng hữu này.

Trời mưa phùn lất phất, Vân Tranh và Thôi Đạt tản bộ bên sông, không cho người khác đi theo.

Thôi Đạt nhổ một cọng cỏ ngậm trong miệng: - Đám người Tiết Đại Lang không biết bằng vào đường nào liên hệ được với Thục phi, lại còn dụ dỗ người khác.

Vân Tranh thở dài: - Hắn là một trong số những người đầu tiên tới Đông Kinh mở mang thị trường, không ngờ lúc này lại nảy dị tâm.

- Loại trừ Tiết Đại Lang cũng là ý của cha hắn Tiết Hoành, lão già đó tay trắng lập nghiệp, có được tài phú lớn như vậy, tâm tính rất cao, không muốn dựa vào hậu cung, khuyên can nhiều rồi hắn không nghe, thậm chí muốn trục xuất khỏi gia môn, Tiết Đại Lang vẫn không chịu quay đầu.

- Xem ra Thục phi bỏ vốn lớn đấy!

- Đúng thế, cũng không rõ Thục phi hứa hẹn với hắn cái gì mà đã dùng danh tiếng Tiết gia giúp Thục phi lung lạc quan viên, bình an mới là vốn liếng kiếm tiền lớn nhất, không ai muốn đất Thục loạn hết. Giờ tốt rồi, Tiết Đại Lang chết vì bệnh, Tiết gia bình an, Tiết Nhị Lang thay thế, gia quyến Tiết Đại Lang nay cũng trên đường về Thục, mọi thứ đều hoàn mỹ.

- Đừng bao giờ nói hai chữ hoàn mỹ, trên đời cơ bản không có thứ đó. Vân Tranh lắc đầu, nhìn cảnh trước mắt, phất tay nói: - Ngươi về đi, có cần suy nghĩ một mình.

Dòng Dân Giang cuồn cuộn chạy vào Bảo Bình khẩu, nước sông như đàn ngựa hoang thoát cương, khiến đá lớn hai bên đường như run rẩy. Vân Tranh khoác áo tơi ngồi ở cửa Bảo Bình rất lâu rồi, chăm chú nhìn dòng nước chảy, cảm thụ dòng đời biến đổi, y không phiền muộn vì Tiết Đại Lang, mà vì phải đối đầu với Lam Lam, chuyện này y không muốn, nhưng đất Thục là địa bàn của y, Vân Tranh sẽ không để thế lực khác trộn lần vào, huống hồ y cũng muốn ngăn cản dã tâm của Lam Lam, nữ nhân hậu cung can dự chính sự, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhìn nước sông lâu sẽ khiến người ta đầu óc quay cuồng, không phân biết được mình đang chạy ầm ầm hay là dòng nước chảy, nước sống xô vào đá lớn, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, tựa như thiên binh vạn mã.

Có điều trong cơn mưa lất phất ngồi bên sông lớn, khiến lòng người bình hòa lại, do với dòng Dân Giang bị quản thúc mà phẫn nộ, chút phiền muộn của cá nhân không đáng nhắc tới.

Chỉ là giữ tháng 11 mà cho dù có mặc kín thế nào, trên mưa rơi, dưới nước bắn, cũng thấy lạnh, khi đứng lên mới biết hai chân tê ca rồi, loạng choạng đi vài bước, muốn gọi người tới giúp mới nhớ ra vừa rồi mình đã đuổi hết người đi.

Có người giữ lấy cánh tay Vân Tranh, quay đầu nhìn thì ra là một thiếu nữ, không nhìn thấy chính diện, chỉ nhìn thấy cái tai lạnh tới đỏ ửng và nửa bên mặt, tai không đeo hoa tai mà dùng một sợi dây màu xuyên qua, hương thơm dìu dịu đặc trưng của của thiếu nữ luồn vào cánh mũi.

Vân Tranh định cám ơn thì thiếu nữ kéo xềnh xệch đi, từ cái miệng nhỏ nhắn phun ra một chuỗi lời ác độc.

- Xem ra ngươi cũng là người đọc sách, muốn chết thì kiếm cái cây mà treo cổ, từ đây nhảy xuống, nước cuốn đi không tìm được xác nữa, người nhà không hay tin, chẳng vò võ đợi chờ bao năm..

Vân Tranh gãi đầu: - Cô nương, ta không định tự tử.

Thiếu nữ khinh bỉ nhìn Vân Tranh: - Trời lạnh thế này ai điên đi ra Bảo Bình khẩu ngắm phong cảnh, vừa rồi nếu không phải ta kéo lại thì ngươi chết mất xác rồi.

Vân Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, lại nhìn Bảo Bình Khẩu nước bắn cao cả trượng, cảm thấy thời tiết thế này không nên có phong nhã danh sĩ đội mưa đội gió lạnh tới như rùa đen tới ngắm phong cảnh, không giải thích, chắp tay nói: - Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu nương tử, tại hạ cảm kích vô cùng.

Thiếu nữ thản nhiên tiếp nhận đại lễ của Vân Tranh, cằm nhỏ hếch lên kiêu ngạo: - Sống được thì cắn răng mà sống, nam nhân sinh ra là để chịu khổ, tướng chủ nhà ta nói thế đấy, chỉ cần còn sống là còn cơ hội tát vỡ mồm kẻ coi thường ngươi.

Xem ra thiếu nữ này là người Giáp Tử doanh rồi, nhưng Vân Tranh không nhớ mình nói những lời này, mà quân hộ Giáp Tử doanh, bất kể lớn bé đều biết mặt mình, dù mình đi mấy năm thì thiếu nữ này lúc đó đã lớn, phải nhớ chứ, y quên rồi hơn năm năm trước rời đi còn là thư sinh trắng trẻo, giờ da đen nhẻm phong sương, người ta làm sao nhận ra nổi.

- Nghe ra tiểu nương tử là quân hộ ở nơi này, không biết là tiểu thư nhà ai, để tại hạ tới nhà tạ ơn.

Thiếu nữ kia buồn buồn nói: - Cha ta chiến tử ở Nhạn Môn Quan, trong nhà chỉ còn ta và tiểu đệ thôi, ngươi không cần tới, hãy sống cho tốt là được.

Nói xong nhặt giỏ đi mất, tới lúc này Vân Tranh mới để ý thấy bên tai nàng có gài một bông hoa trắng. Vân Tranh buông một tiếng thở dài, lâu này luôn lấy tâm thái chiến trường nhìn chiến tranh, quên đi tâm tâm người ở hậu phương, người chết thì cũng hết, tiền bạc vinh diệu cũng vô nghĩa.

- Lão gia, khuê nữ đó là người trong doanh, để tiểu nhân đi thăm dò xem đã hứa gả cho ai chưa rồi hẵng ra tay. Hầu Tử không biết từ khi nào đứng sau lưng Vân Tranh, thấy lão gia cứ chăm chú nhìn theo bóng lưng thiếu nữ đã đi xa thì nhỏ giọng nhắc.

Vân Tranh tung cước đá Hầu Tử ngã lăn quay: - Đại doanh Đập Đô Giang đãi ngộ không tệ, sao còn phải ra sông đào hoàng ngọc?

- Góp của hồi môn đấy ạ, dùng hoàng ngọc đổi tiền, đó là cách thức kiếm hồi môn của khuê nữ trong quân trại, quân y cần hoàng ngọc bồi bỏ cho thương binh, nên khuê nữ trong quân trại rảnh rỗi là ra đào kiếm tiền.

Vân Tranh gật đầu, đá thêm Hầu Tử hai phát nữa, chắp tay sau lưng đi về.

Quân trại ở Đập Đô Giang là doanh trại thân binh của Vân Tranh, đây là điều pháp luật Đại Tống cho phép, chỉ có bốn người được hưởng đãi ngộ này, giống đất phong của quan văn, có quyền thu thuế mà không có quyền điều khiển.

Vân Tranh chẳng quan tâm chút tiền thuế đó, nơi này ít người, chỉ có gia quyến thân binh sống.

Về tới quân doanh đem tao ngộ vừa rồi làm chuyện vui kể cho Lục Khinh Doanh nghe, ai ngờ lão bà chẳng những không cười mà còn nổi trận lôi đình, chất vấn Vân Trành vì sao thời tiết thế này lại ra Bảo Bình Khẩu.

Không thèm trả lời, Vân Tranh thẹn quá hóa giận, phất tay áo bỏ đi, nam nhân thi thoảng lên cơn động kinh có gì mà lạ, có kẻ cởi trường chạy ra phố nữa là.

Hầu Tử lại như bóng ma xuất hiện sau lưng Vân Tranh thì thầm: - Lão gia, tiểu nhân tra ra rồi, cô nương đó đúng là khuê nữ nhà Lão Hà, cha chết ở chiến trường Tiểu Hà Châu, bồi thường trong quân đã trả đầy đủ, không phải lo chén cơm.

- Tiếc là cô nương đó đã hứa gả cho người ta, đối phương là người đọc sách ở Thành Đô, vốn định tháng mười năm nay quá môn, nhưng Lão Hà chiến tử, người ta lập tức thối hôn, mọi người đều nói tên sĩ tử kia nhìn trúng gia tài Lão Hà thôi, hi vọng cưới khuê nữ của ông ta về kiếm ít hồi môn, lấy tiền tới Đông Kinh tham gia khoa cử.

- Lão Hà chết rồi, gia tài thuộc về đệ đệ nàng, tên sĩ tử đó thấy tiền tài vô vọng, nên lật lòng. Cô nương đó cũng là người kiêu ngạo, không cần đệ đệ cho hồi môn, tự đi đào thuốc cũng góp được chút hồi môn không tệ, còn gả mình cho một nhà đồ tể, mười ngày nữa xuất giá! Bất chấp kỳ để tang.

Vân Tranh nghe mà ngứa hết răng: - Cô nương đó khá đấy, dung mạo tốt, nhâm phẩm hiếm có, trong quân chúng ta bao nhiêu hảo hán, sao lại gả cho tên sĩ tử bạc tình, rồi giờ lại vội vàng gả cho một đồ tể?

Hầu Tử ngơ ngơ lắc đầu, cũng không hiểu vì sao.

- Còn vì sao nữa, muốn được sống bình yên lâu dài thôi chứ sao, thiếp mới tới có hơn nửa ngày đã thấy rồi, trong trại quá nửa là cô nhi quả phụ, cơm áo thì đúng là không lo, nhưng một cái nhà không có nam nhân thì có còn gọi là nhà không? Nếu thiếp mà là khuê nữ đó, thà gả cho một tên lưu manh cũng cũng không gả cho già giàu đoản mệnh.

Giọng Lục Khinh Doanh ngọt nhạt từ phía sau truyền tới không biết nghe bao lâu rồi:

Vân Tranh bất lực nói: - Giờ nàng hối hận cũng đã muộn, muốn gả cho nhân sĩ cao cấp như lưu manh cũng đợi kiếp sau đi.

- Kiệp này tụ ít tán nhiều thiếp nhận rồi, chàng là tướng quân, thiếp cũng không than phiền, đây là số mệnh, nhưng chàng đừng đặt đem thói quen chiến trường về, đặt bản thân ở chỗ nguy hiểm.

- Trước kia chàng sửa đập Đô Giang, không phải không biết Bảo Bình khẩu đã sập bao nhiêu lần, năm nay nước siết, chàng ngồi một mình ở đó, thiếp nghĩ thôi đã không còn hồn vía nào nữa. Sao chàng không học đám Thạch Trung Tín, rảnh rỗi thì đi xem ca vũ, nghe hát.

Vân Tranh thấy khóe mắt nàng hơi ướt, mới hiểu vì sao vừa rồi lão bà lại nỏi giận, cười ngượng: - Ý nàng nói là ta ít lão bà quá, nên học Lão Thạch... Ái...

Lục Khinh Doan kín đáo đưa tay nhéo hông trượng phu một cái, ai ngờ Vân Tranh không biết giữ thể diện la toáng lên, Hầu Tử tức thì chạy bán sống bán chết, bản lĩnh lớn nhất của lão gia không phải cầm quân đánh trận, mà là giận lây người khác, thù vặt nhớ lâu.

Bị lão bà kéo vào phòng, thay cho bộ quần áo khô sạch sẽ, ngằm trên ghế tựa, đùi còn đắp một cái chăn, Lục Khinh Doanh lấy khăn khô đầu cho y, chẳng mấy chốc người ấm áp.

- Cô nương đó quật cường làm người ta đau lòng, hừm, người Giáp Tử doanh ta không phải là cỏ rác, ta muốn cho cô nương đó một hôn lễ như giấc mộng, để sau này người phủ Thành Đô muốn cưới khuê nữ Giáp Tử Doanh ta, phải tranh nhau vỡ đầu.

HẾT!