Chương 653: Chuyện Có Nguồn Cơn

Là một chính khách vô cùng nhạy bén, Hàn Kỳ phát hiện ra điều bất thường, càng đi ông ta càng thấy không khí trong thành phố này không đúng, thái độ ác liệt của quân binh với bách tính không hề ngẫu nhiên, nếu nói bách tính bị quân tốt đánh phải nhẫn nhịn đã đành đi, vì sao có cả người đọc sách bị đánh mà cũng không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ nhặt sách lên? Hơn nữa chẳng hề có chút không khí hân hoan chiến thắng nào, khác hẳn với Đại Châu cách đó hơn trăm dặm đường.

Vì thế Hàn Kỳ không vội ra tay trừng trị tên quân hầu đang liên tục chửi bới kia, sai người nhét giẻ vào mồm nó, mà dẫn đại đội nhân mã tới nơi Vân Tranh cư trú.

Gõ cửa rất lâu mới có một tiểu tỳ áo xanh đi ra nói lão gia không khỏe không tiếp khách, mời khác để lại bái thiếp, khi nào chủ nhân khỏe sẽ tới bái phỏng.

Lời này làm sao cản được Hàn Kỳ, sai thân vệ đá văng cửa, rống lớn hùng hổ vào nhà: - Vân Trường Sinh, ra đây trả lời cho lão phu.

Tiểu tỳ hoảng sợ bỏ chạy vào trong, viện lạc này tuy chỉ thuộc loại tầm trung, nhưng luận ý cảnh là hàng đầu, Hàn Kỳ vừa bước vào đã cảm thụ được không khí mát lịm, cứ tưởng sẽ là nơi phòng ngự xâm nghiêm như doanh trại, nhưng bất ngờ đi qua cổng lại là viên lâm, men theo con đường trải đá cuội trắng, xung quanh đều là trúc xanh, đường đi vắng vẻ chẳng có ai canh gác, xuyên qua rừng trúc nhỏ, thấy tường trắng cổng vòm đơn giản thuần tịnh, trúc xanh đung đơ trong cơn gió vi vu, cảnh tượng làm lòng người lắng dịu không ít.

Chọn căn nhà thế này để ở phần nào chứng tỏ cá tính của Vân Tranh.

Hàm Ngưu nhận ra Hàn Kỳ nên xua tay bảo thân binh không cần ngăn cản, dù sao lão già này chẳng thể gây bất lợi cho lão gia, huống hồ trong nhà còn có như phu nhân.

Vân Tranh vừa ngồi dậy nhìn thấy Hàn Kỳ đùng đùng tức giận xông vào cũng quát lớn: - Ta và phu nhân đang ân ái, ông xông vào phá hoại chuyện tốt của ta, không sợ sét đánh à?

Không ngờ trượng phu nói thế, Cát Thu Yên xấu hổ thét lớn chạy vào nhà trong.

- Hừ, dâm ô giữa ban ngày, đây là một tội nữa, tạm thời lão phu bỏ qua, chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao buông thả cho quân sĩ ức hiếp bách tính lương thiện.

Vân Tranh nhìn thấy bộ hạ của mình ngọ nguậy dưới đất nhu con giun, đưa tay rút mảnh vải trong mồm hắn ra, tên ngu hầu đó lập tức lớn tiếng nói: - Đại soái, thuộc hạ bị oan.

- Ta không cần biết ngươi bị oan thế nào, nhìn cho kỹ đi, người hàm oan cho ngươi là Đại Tống xu mật sứ Hàn Kỳ, nếu muốn báo thù thì phải đợi giải ngũ đã, người ta thân mang bạch ngọc sư tử, đừng nói bắt ngươi, ngươi là sĩ tốt chặt đầu ngươi cũng đành chịu thôi, còn nếu ngươi là bách tính, ông ta không tùy tiện được.

Hàn Kỳ tái mặt, khác nào xúi tên kia sau này trả thù mình, ông ta tất nhiên không sợ tên mãng hán, mà thái độ của Vân Tranh, y dựa vào cái gì?

Ngu hầu kia được Hàm Ngưu cởi trói, chuồn luôn không để lại một lời.

Vân Tranh chẳng buồn mời Hàn Kỳ ngồi: - Các ngươi có mau chóng kết thúc cuộc chiến ngu xuẩn này không hả? Lão Địch sắp không chịu nổi nữa, nhìn xem ta gầy thành thế nào rồi hả? Còn đánh nữa ta sợ các ngươi sẽ lại tiếp tục học Tào Đại Định đem phụ nhân đi chặn người Liêu, nhưng đợi ta chiến tử rồi hẵng làm, nếu không ta cũng hộc máu mà chết.

Hàn Kỳ cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, vội vàng chạy mấy trăm dặm lên chiến trường, hi vọng khuyên Vân Tranh đình chiến, không ngờ lại bị y chỉ trích tội gây chiến.

Vân Tranh luôn nghĩ rằng mình không hợp tham dự đấu tranh quan trường, nhưng nào biết đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ dù liên thủ kiềm chế y cũng vô cùng vất vả, đau đầu nhất là luôn không hiểu y rốt cuộc muốn làm gì, nghĩ cái gì?

Choáng vàng một hồi lắp bắp hỏi: - Ai đưa phụ nhân lên chiến trường? Tào Đại Đình à?

- Đúng thế, con mẹ nó còn đường đường chính chính đưa cả tiểu thiếp của hắn, phu nhân tri phủ, phu nhân chuyển vận sứ và hơn nghìn dân nữ khác tới giường người Liêu, lão tử liều mình tác chiến muốn cứu lại, nhưng họ không ai muốn sống nữa... giờ chết cả rồi.

- Lão Hàn, các ngươi đừng làm loại chuyện này nữa có được không, cùng lắm thì lão tử đích thân cầm đao lên trận là được, các ngươi không thấy nhục, lão tử không chịu nổi nhục này.

Hàn Kỳ mặt như người chết, chẳng trách Trâu Đồng Minh không dám nói ra, chẳng trách Tào Đại Định chạy tới cầu cứu hoàng đế trong đêm, Vân Tranh quật xác, rồi bầu không khí khác thường ở Định Châu, mọi việc đều có lời giải thích, môi run lẩy bẩy hồi lâu mới nói được: - Tào Đại Định, ngươi, ngươi đáng bằm vằm xé xác.

Thực ra Hàn Kỳ muốn chửi tổ tông mười tám đời Tào gia, nhưng vì ngại hoàng hậu nên không dám, đi đi lại lại chửi ầm ĩ một hồi, lại sai người đi thăm dò tung tích của Tào Đại Định, kẻ này bất kể thế nào cũng không thể tha thứ.

Chửi bới một hồi Hàn Kỳ cầm ấm trà tu sạch, chuyện đã xảy ra kẻ chết đã chết, kẻ trốn đã trốn, nhất thời không làm gì được, cố gắng lấy lại bình tĩnh, còn có chuyện quan trọng hơn: - Ngươi thực sự không muốn đánh trận nữa?

Vân Tranh rút một văn thư trên giá đưa cho Hàn Kỳ: - Không đánh nổi nữa, Nhạn Môn Quan bị Quách Hằng Xuyên đánh sập một nửa rồi, Thiên Quan không còn, quân ta hành quân Nhạn Môn Quan chinh chiến suốt tới bây giờ, tinh thần hao kiệt, binh sĩ mệt mỏi, không ai muốn chiến đấu nữa.

- Tám nghìn ba trăm năm sáu người? Hàn Kỳ thất kinh nhìn con số cuối cùng, theo quân báo thì Vân Tranh lần này dẫn theo hai vạn quân, nếu tính cả thương binh thì có thể nói đội quân này của Vân Tranh đã tàn rồi:

Sai Hầu Tử đi lấy cho mình bình rượu nén hương, Hàn Kỳ rót ba chén rải xuống đất, cung kính hướng về phía Đường huyện vái một cái, cắm nén hương xuống đất đặt bầu rượu bên cạnh.

Trở về trong phòng, cân nhắc một hồi nói: - Lão phu nhận được thư của Bao Chửng, nói bệ hạ nằm mơ hòa thân thành rồng, du ngoạn khắp Đại Tống nhìn thấy bạch tượng, hắc hổ, ác lang, cuối cùng muốn lên phương bắc thì bị một con ngân long ngăn cản, đang định đại chiến thì bị hoạn quan đánh thức, tìm Lão Bao giải mộng,

- Lão Bao nói tám phần là bệ hạ muốn đình chiến rồi.

Vân Tranh lười nhác nói: - Chỉ cần đình chiến là được, ta chẳng quan tâm các ông giở thủ đoạn gì, trong nước vừa mới thực thi biến pháp, không nên để chính sự quấy nhiễu mới đúng.

- Khó, trên có hoàng tộc huân quý cản đường, giữa bị thương cổ liên kết quấy nhiễu, dưới thì bách tính kháng cự, gian nan vô cùng. Hàn Kỳ thở ngắn than dài, Vân Tranh không muốn đánh, coi như chuyến đi này đã xong, lòng ông ta nhẹ nhõm nhiều, còn về phần binh sĩ hành hung bách tính không tiện truy cứu, chuyện vốn có nguồn cơn của nó, không phải vô lý:

- Đừng có chỉ mèo mắng chó, Vân gia ta có mỗi cái trang tử chẳng to lắm, nuôi không biết bao nhiêu lão binh thương tàn, mỗi năm chẳng những không có thu lợi gì trong trang, còn phải bù vào đó không biết bao nhiêu tiền.

- Thế nên biến pháp các ngươi gặp cản trở cùng chớ đụng tới Vân gia ta, đó là nơi nuôi dưỡng lão binh, bọn họ vì quốc chinh chiến mà thương tật, còn nhẫn tâm thu thuế của họ à?

- Ta muốn dâng tấu xin bệ hạ chế định chính sách ưu đãi lão binh thương tật, cô quả, ít nhất cũng phải để họ no cái bụng, thấy được triều đình quan tâm, binh sẽ đã đổ máu rồi, đừng để họ phải rơi lệ nữa.

Hàn Kỳ lắc đầu: - Không ổn, không ổn, ngươi không phải không biết chuyện chính sách, triều đình mở một khe nhỏ, phía dưới sẽ xé toạc thành hồ lớn, cuối cùng hỏng cả pháp độ, bộ phận nhỏ luôn phải hi sinh...

- Hi sinh cái rắm, ông xem ở Đại Tống này, còn quần thể nào bị bạc đãi hơn binh sĩ nữa không, đối xử với người ta như thế còn muốn người ta hi sinh vì nước, quan văn các ông kẻ nào kẻ nấy thân kiêm bốn năm chức, ăn đủ loại lương bổng, miệng nói rõ hay ho, có kẻ nào chịu hi sinh không? Vân Tranh đấm bàn: - Ta mặc kệ, nếu các người không có câu trả lời thỏa đáng, ta tự kiếm đường sống cho huynh đệ, đến lúc đó đừng trách.