Chương 636: Thấp Thỏm

Vân Tranh ngủ một giấc dậy, lấy nước mát rửa qua loa mặt, xem tin tức thám báo đưa về.

"Ô Cốt Độc suất lĩnh đội ngũ tới Thập Bát Bàn, đang bàn giao lương thực, Ô Cốt Độc không muốn gặp Quách Hằng Xuyên, Quách Hằng Xuyên cũng không muốn gặp Ô Cốt Độc, phái một thân tộc là Quách Như Phong tới nhận lương thực, mọi thứ vẫn bình thường."

" Ngô Kiệt suất lĩnh ba nghìn tinh kỵ phá trạm gác của người Liêu ở Câu Chú sơn, an toàn nấp trong hẻm núi, đợi pháo hiệu ở Thập Bát Bàn là xông tới chém giết!"

" Ba nghìn kỵ binh của Bành Cửu giả mạo bộ hạ Ô Cốt Độc cắm trại ngoài Thập Bát Bàn, làm chủ lực công thành trại, chỉ cần Ô Cột Đột đề xuất vào Thập Bát Bàn là nhanh chóng theo, chiếm lấy thành quan người Liêu."

"Lương Tiếp dẫn đội quân nhu sắp tới Hùng Nhĩ Sơn, nhưng không dừng lại ở Hùng Nhĩ Sơn mà tiếp tục đi xuyên đêm tới Thập Bát Bàn, chập tối mai đến nơi."

" Lý Đông Sở ở Thiết Khỏa Môn đã nhận được lệnh, từ tối hôm nay sẽ dùng trống quấy nhiễu quân Liêu, nếu cần thiết sẽ cử nhóm quân nhỏ tấn công, không để Quách Hằn Xuyên rời Thiết Khỏa Môn!"

" Du kỵ của Thiếu niên quân không ngừng tuần tra giữa Ninh Vũ quan và Nhạn Môn quan, thám báo đi xa nhất tới dưới Ninh Vũ quan, Khương Triết nhận lệnh cầm chân Da Luật Đại Cổ, không cho hắn quay về."

Tô Thức liên tục lau mồ hôi, tổng hợp quân báo báo cáo cho Vân Tranh đang nhắm mắt trầm tư: - Đại ca, đệ thống kê, thuốc nổ, dầu hỏa chúng ta mang theo không còn nhiều nữa, nếu dùng với mức độ bình thường thì chỉ tối đa được ba ngày, nếu đợi từ Nhạn Môn Quan chuyển tới, đi đường vòng mất vài ngày nữa.

Rất lâu sau Vân Tranh mới mở mắt ra: - Đây là lúc để đánh giá chính xác thực lực của quân Liêu, đội quân này được Quách Hằng Xuyên khổ công gây dựng bao năm, là thước đo để chúng ta quyết định chiếc lược công thủ sau này.

- Tô Thức, truyền lệnh xuống, lần này quân ta đánh thật đi, lần này dù có gặp giáp lá cà cũng không rút lui nữa, thuốc nổ cứ dùng thoải mái, đánh thật dữ, đánh hết mình, đánh cho quân Liêu choáng váng, sau đó rút lui cũng được.

Tô Thức vội vàng rời quân trướng đi truyền đạt lệnh chủ soái, Cát Thu Yên tay vuốt mái tóc ướt sũng thò đầu vào soái trướng, thấy chỉ có một mình vân tranh, chuồn vào, ngồi ở bên chải tóc.

- Đợi lát nữa tóc khô rồi thì mặc khải giáp vào, nàng không được mặc đồ nữ đi khắp nơi nữa, đợi cuộc chiến Nhạn Môn Quan kết thúc thì nàng về Đông Kinh, Thiên Thiên còn nhỏ, xa mẹ lâu không tốt.

Cát Thu Yên nũng nịu: - Thiếp chỉ đi tắm thôi mà, đâu cần vì thế mà đuổi thiếp về.

- Không phải, mà quân doanh không được có nữ nhân, quân lệnh này do ta đưa ra, nàng xem ta xóa bỏ toàn bộ quân kỹ rồi, giờ nàng ở đây, dù không ai dám nói gì, dù sao vẫn là ta phá luật. Đáng lẽ ta phải nói sớm rồi, nhưng thời gian vừa rồi có nàng ở bên cạnh, đúng là thoải mái hơn nhiều nên không mở mồm được, ài, nếu bản thân không nghiêm, sao nói được bộ hạ, vả lại tiếp theo e có khổ chiến, ta không nỡ để nàng chịu khổ, chịu khổ là chuyện của nam nhân, nữ nhân nên tránh xa chiến tranh mới đúng.

Cát Thu Yên đứng dậy ôm trượng phu: - Nói tới chịu khổ, chàng còn chưa phải chịu khổ nhiều bằng thiếp, không quấy rầy chàng nữa, thiếp đi vấn tóc, mặc giáp, làm tiểu thân binh cho chàng, ba tên Hàm Ngưu cũng không phải đối thủ của thiếp đâu.

Phu phụ Vân Tranh nhu tình mật ý thì Quách Hằng Xuyên thê lương vô cùng, nhi tử của mình không ngờ rằng lại điều khiển nỏ tám trâu bắn mình, Vân Tranh đứng trên đài cao vỗ tay cổ vũ, tên nghịch tử không bằng cầm thú đó thấy mình vất vả né trách còn cười lớn.

Nỏ tám trâu tuy lợi hại, cách hai trăm trượng không làm khó nổi Quách Hằng Xuyên, nhưng ông ta vẫn cảm thấy mũi tên đó bắn trúng tim mình.

Không thể để thằng nghịch tử đó sống thêm nữa, nó sống thêm một ngày sĩ khí quân mình sẽ thấp đi một phần, bất kể thế nào cũng phải giết nó.

Thế nhưng Quách Hằng Xuyên còn chưa kịp làm gì thì một tiếng nổ dữ dội vang lên sau lưng, quay đầu nhìn lại, đó là phía hậu doanh Thập Bát Bàn tức thì biến sắc.

Ở Hùng Nhĩ Đóa sơn cũng nghe thấy tiếng nổ kinh hồn đó, không lâu sau có thêm tiếng chém giết vang trời từ sâu trong núi truyền ra, sơn cốc trống trải có tác dụng khuếch âm rất tốt, nhìn chim chóc ở hướng Thập Bát Bàn bay loạn xạ không dám đáp xuống là biết cuộc chiến ở nơi đó kịch liệt ra sao.

- Quách Hằng Xuyên hẳn là phát hiện ra mình đã bị vây khốn ở Thập Bát Bàn, đang tổ chức quân đội đột vây ra ngoài, núi ở nơi đó không cao, chẳng không ít kẻ thoát được, dưới tình huống có đường thoát thân, ít ai muốn liều mạng, chúng ta ở nơi này chuẩn bị giết địch.

- Tô Thức, nghĩ xem một đội quân gian nan vượt núi bỏ chạy, khả năng vứt bỏ áo giáp khí giới, đột nhiên gặp phải đại đội kỵ binh thì sẽ có kể cục gì? Vân Tranh mặc khải giáp đứng trên tảng đá cao hỏi Tô Thức ở dưới:

- Đồ sát!

Người trả lời không phải Tô Thức mà là Bột Bột, đứa bé này mắt lóe lên ánh thù hận, đoán chừng nhớ tới thảm cạnh tộc nhân bị kỵ binh nước Liêu đuổi giết.

- Chiến tranh không nhất định là phải giết người, ví như đại bộ phận hàng quân của Tiêu Hỏa Nhi vẫn sống đấy thôi, nhưng đám bộ hạ của Quách Hằng Xuyên thì phải giết, vì bọn chúng sẽ kháng cự tới cùng, chúng ta không được nương tay. Vả lại bọn chúng cũng cần trả nợ máu, ta không giết Lão Lý cũng không nương tay đâu.

- Quách Hằng Xuyên trấn thủ biên ải, mỗi lần tấn thăng là một lần dẫm lên xương cốt biên dân người Tống, đồng tộc tàn sát lẫn nhau là đáng ghét nhất...

Tô Thức gãi đầu gãi tai: - Năm xưa huynh chuyên đi tiễu phỉ, gặp là giết không phải giết đồng tộc sao? Chưa kể huynh lúc nào cũng muốn đánh lấy Yến Vân Thập Lục Châu, cư dân ở đó đa phần là người Hán, không phải đồng tộc giết nhau thì là cái gì? Nói ra huynh khác gì Quách Hằng Xuyên đâu...

- Đó là vì không cho bọn chúng giết nhiều hơn, ta là người tốt, đi giết kẻ xấu, người lại đi so với giặc giết đồng bào là sao? Vân Tranh thò chân đá Tô Thức: - Cái thằng tiểu tử này, chuyện gì cũng thích truy tới cùng, trên đời này không có gì là tuyệt đối, hiểu chưa?

Tô Thức bĩu môi bỏ chạy, người này bắt đầu đuối lý là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mình là quân tử động khẩu không động thủ, không thèm chơi nữa.

Vân Tranh hôm nay có vẻ đặc biệt muốn nói chuyện, quay sang Bột Bột: - Bột Bột, ngươi là đứa trẻ ngoan, đừng học theo Tô Thức, phép tắc sinh tồn của người Nữ Chân là chính xác, ngươi lợi hại hơn sói nên mới có da sói mặc, ngươi lợi hại hơn hổ nên mới có da hổ mặc, ngươi lợi hại hơn các tộc nhân khác, nên mới có bà nương xinh đẹp nhất, mà không chỉ một. Ngươi xem gia gia ngươi, cha ngươi nhất định là dũng sĩ mạnh nhất đánh bại người khác nên mới mang được mỹ nhân về.

- Không phải như thế, nãi nãi hát hay chăm chỉ nên gia gia theo đuổi, dùng mười con dê làm sính lễ cưới về, mẹ ta và cha ta đính ước từ nhỏ, bọn ta không đánh nhau giành thê tử, nếu huynh đệ vì nữ nhân mà đánh nhau còn ra cái gì nữa..

Chẳng mấy chốc Vân Tranh chọc giận nốt Bột Bột khiến nó bỏ đi.

Cát Thu Yên ở gần đó sửa áo cho Vân Tranh cười nói: - Chưa bao giờ thấy chàng tâm phiền ý loạn tới mức kiếm trẻ con trêu chọc.

- Ài hết cách, nhưng không phải vì trận đánh này, tập kích không thành thì ta chạy về Nhạn Môn Quan đóng cửa cố thủ, Quách Hằng Xuyên sớm muộn cũng bị ta dày vò chết thôi, chủ yếu là chiến sự Hà Bắc không lạc quan.

- Ta mới nhận được thư hỏa tốc của Bàng Tịch, nói hoàng đế lại lần nữa hành động bất ngờ, dẫn them đám quân còn dư của Phủng Nhật quân hướng Chân Định phủ cứu viện.

- Nếu chỉ là phái một vị đại tướng nào đó đi thì ta giơ hai chân hai tay tán thành, nhưng mà bệ hạ ngự giá thân chinh thì không còn chuyện gì tệ hơn, chiến tuyến vốn đang ổn thỏa, thua vài trận nhỏ là khó tránh, giờ bệ hạ tới, cái ông già trung thần Địch Thanh kia nhất định sẽ vô nguyên tắc phái đội quân có thực lực nhất tới bảo vệ, điều binh lộn xộn như thế còn đánh cái rắm gì nữa.