Chương 62: Lừa gạt thiện chí (2)

Thoáng cái xung quanh đã đi hết chỉ còn lại, Lương Kỳ đứng trơ ra đó, làm sao lại có chuyện vô lý như thế, mình, mình mà lại không bằng một con nha đầu ti tiện? Bầu ngực mới nhú lên một chút không ngừng phập phồng, thật vô lý.

- Đại tiểu thư, Vân Đại đã không nể mặt tiểu thư, vậy chúng ta đi, không mua tằm của bọn chúng nữa, mười ngày sau quan phủ thu thuế, xem bọn quỷ nghèo này lấy gì mà nộp. Lương quản gia đi tới sau lưng nói nhỏ:

Lương Kỳ hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn ông ta chằm chằm: - Chuyện cá nhân của ta liên quan gì tới mua kén tằm hay không? Chẳng lẽ mỗi lần bị mất thể diện thì Lương gia không cần làm ăn nữa?

Lương quản gia bị nhìn tới sởn gai ốc, vội vàng vâng dạ, bây giờ chuyện làm ăn của Lương gia ở Đậu Sa quan nắm cả trong tay Lương Kỳ, ông ta nào dám đắc tội.

Thương lão cười ha hả từ trong nhà đi ra, từ xa đã hành lễ: - Đại tiểu thư đích thân tới đây, lão hủ cảm kích vô cùng, xin mời vào nhà uống chén trà đã rồi nói chuyện được chăng?

Lương Kỳ chỉ chớp mắt đã chuyển sang khuôn mặt tươi như hoa: - Tới thời điểm mua kén tằm ròi, Lương gia sao dám chậm trễ, mời tộc trưởng xem, Lương Kỳ mang tới tiền đồng tốt vàng rực, không có một đồng tiền sắt tiền trì nào. Vẫn quy củ cũ, điều kiện ưu đãi này chỉ Đậu Sa trại mới có thôi.

Thương lão vươn dài cổ nhìn rương tiền, đúng là như Lương Kỳ nói, toàn tiền tốt, đưa tay áo ra, Lương Kỳ cười nhẹ ra hiệu với Lương quản gia, ông ta lập tức cho tay vào ống tay áo Thương lão, đó là cách mặc cả của bọn họ, ra giá trả giá thế nào đều nhờ cử chỉ ngón tay thực hiện dưới ống tay áo đó. Chỉ thấy ống tay áo rung lên kịch liệt, sắc mặt Lương quản gia càng ngày càng khó coi.

Một lúc sau Lương quản gia rút tay lại, giọng không hài lòng: - Giá cả Lương gia đưa ra đã là cao nhất Đậu Sa quan rồi đấy, nếu ông không chịu lùi bước, vụ làm ăn này không cần bàn nữa.

Thương lão không bị ông ta dọa, vẫn cười vui vẻ: - Thuận mua vừa bán mà, mọi người không đồng ý cũng uống chén nước hẵng về.

Lương quản gia thấy Thương lão mặt không đổi sắc, thở dài: - Đại tiểu thư, Đậu Sa trại muốn bán với giá ngang với tháng 8 năm ngoái.

Lương Kỳ nhíu mày, tháng ba mùa xuân tằm ăn đủ lớn nhanh thả tơ nhiều, hàng nhiều thì giá giảm, còn tháng tám thời tiết không thuận, tằm ít tơ, cho nên giá cao, chênh lệch là bình thường. Đậu Sa trại kiên quyết muốn bán với giá tháng 8, chẳng lẽ không muốn nộp thuế nữa.

Lúc này Vân Tranh đã gánh nước về, Lương Kỳ nhìn thấy y thì thoáng hiểu ngay, Đậu Sa trại có cái tên yêu quái này tất nhiên là không lo mấy trăm đồng thuế rồi.

- Tháng ba bán tơ mới, tháng năm bán gạo non. Áo vẫn thủng lỗ chỗ, đói tới vàng cả da Ta nguyện lòng quân vương hóa thành ngọn đuốc sáng Đừng chỉ chiếu điện xa hoa, chiếu vào căn nhà trống. Vân Tranh nhìn thấy sắc mặt người Lương gia là biết nguyên cớ, gánh nước đi tới, ngâm một bài thơ, nói: - Lương tiểu thư, bách tính cả năm vất vả đại bộ phận lợi nhuận đều bị thương nhân lấy mất, bài thơ của Nhiếp Di Trung thời Đường này hẳn tiểu thư cũng quen thuộc?

- Vân thế huynh hôm nay lên tiếng cho hương dân, chẳng lẽ không thấy không công bằng à? Cho dù Lương gia hiểu được khó nhọc của hương dân, các thương nhân khác cũng không nghĩ thế, dùng giá thấp nhất cầu lợi lớn nhất là bản tính của thương nhân, còn phúc phận của bách tính, an nguy thiên hạ, tự có quan gia lo lắng, không phải chuyện thương nhân nên suy nghĩ. Đạo lý huynh nói, tiểu muội không thể tiếp nhận, làm ăn không thành, tiểu muội về vậy, nhưng xin nói một lời, cho dù Đậu Sa trại có muốn giữ tơ tới tháng 8 cũng chưa chắc bán được giá cao như vậy đâu.

Vân Tranh vẫn cười: - Thế nào cũng có biện pháp. Tiểu thư đã nói tới quy củ của thương nhân, vậy chúng ta dùng quy củ thương nhân thong thả nói chuyện, đi thong thả, không tiễn.

Lương Kỳ chắp tay với Vân Tranh rồi lên xe ngựa.

Khi xe đi qua bên cạnh người, Vân Tranh đặt thùng nước xuống, nói với Lương Kỳ: - Ta cũng đang định mua tơ tằm, giá cao hơn giá tiểu thư đưa ra.

Lương Kỳ vẫn không đáp, chỉ có tiếng cười dài như chuộc bạ.

Thương lão đợi xe Lương gia đi xa rồi, lo lắng hỏi: - Cháu à, cháu định mua tơ tằm thật sao? Dù chúng ta có gom tiền cả trại lại cũng không đủ đối đầu với thương nhân tơ lụa đâu, đây là chuyện tự chuốc lấy cái chết, bọn họ tuy không dùng đao kiếm, nhưng nhiều thủ đoạn âm hiểm, không đối phó nổi đâu.

Vân Tránh gánh thùng nước lên, vừa đi vừa nói: - Trại chúng ta vừa có chút tiền, tất nhiên không thể lấy ra, nhưng có người rất nhiều tiền, người này mấy tháng trước phát tài lớn, tiền để trong kho tới mốc rồi, lấy ra dùng thì hơn.

- Không được, cháu ngoan à, đừng có suốt ngày hại Lưu đô đầu, người ta có được ngày hôm nay cũng là lấy mạng ra đánh đổi đấy. Trại ta có bán tơ hay không cũng không hề gì, để trong nhà tự dùng cũng được, Lương gia khuê nữ không dọa nổi chúng ta, đừng lãng phí tinh thần, đọc thêm nhiều sách, tương lai làm quan lớn trở về. Thương lão tuy cho rằng Vân Tranh đấu với thương cổ sẽ thắng, nhưng làm thế không thích hợp:

- Gia gia đã nói thế thì cháu thôi vậy, nhưng phải dọa bọn họ một chút, để họ đừng tưởng chúng ta dễ bắt nạt, năm nay chúng ta lấy tơ lụa làm trát nhiễm, tơ trong trại không đủ, cần tới các trại khác mua, cháu nghĩ 300 quan là đủ, cháu vào quan nói với Lưu huyện thừa, bách tính có thêm vài đồng, hắn nhất định sẽ vui vẻ.

Thương lão hài lòng lắm, thằng bé này tới giờ vẫn chịu nghe người khác khuyên nhủ, là đứa bé ngoan.

Về tới nhà Vân Tranh phát hiện Tịch Nhục chăm chỉ mức thái quá rồi, chẳng những không đi ngủ còn dọn xẹp trong ngoài nhà tinh tươm khắp lượt, Vân Nhị cũng được nàng tắm sạch sẽ, đang ngồi ăn cái gì đó.

Thò đầu ra ngoài, hai con lợn đen ụt ịt ăn no nằm phơi bụng lên, con trâu đang thong thả nhai cỏ xanh, chum nước đã đầy ắp, xem ra mình đi gánh nước uổng công.

Vân Tam đang ra sức gặm một khúc xương, món này xưa nay là độc quyền của Tịch Nhục, răng của nàng có thể cắn vỡ cái xương lợn cứng nhất, mút tủy trong xương là món khoái khẩu của nàng, sao hôm nay lại cho Vân Tam?

- Tịch Nhục, ngươi đâu rồi? Vân Tranh lớn tiếng quát:

Tịch Nhục đang lau bếp, nghe Đại thiếu gia gọi cao hứng chạy tới: - Đại thiếu gia đợi một chút, cháo sắp xong rồi. Nói mà không dám ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn Đại thiếu gia là nàng đỏ mặt.

Vân Nhị chạy tới, cô gắng kéo đầu Tịch Nhục lên, bị nàng đánh một cái vào mông rồi chạy mất.

- Vân Đại, cô ấy đánh đệ. Vân Nhị lập tức la váng nhà:

- Đáng đời. Nha đầu này thật là quái, thôi kệ, tuổi này nó vậy, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ, Vân Tranh ngáp dài, cả đêm qua gần như không ngủ, giờ ngủ bù là quan trọng nhất:

Kéo chăn ra một cái là ngủ luôn, ngủ trong nhà gạch ít nhất không có mây mù kéo tới làm phiền.

….

- Vân Đại điên rồi, y không xem bản thân có được mấy đồng, cho dù chúng ta mặt kệ cũng xem xem y mua được bao nhiêu. Lương quản gia nghiến răng nghiến lợi nói với Lương Kỳ trong xe:

Lương Kỳ im lặng một lúc vén rèm xe lên: - Chuyện này nhất định phải cẩn trọng, Vân Tranh là kẻ nguy hiểm, đừng coi thường y, ta có dự cảm, chuyện xảy ra ở Đậu Sa quan vừa rồi có liên quan tới y.

Lương quản gia cười nhạt: - Đại tiểu thư, lão nô thừa nhận y có chút khôn vặt, nhưng bạo loạn vừa rồi là do Lâm huyện lệnh và Tiêu chủ bạ tranh đoạt quyền lực gây ra, một tên tiểu tử như y muốn gây sóng gió chưa đủ tư cách.

- Hiển nhiên là vậy, song không có nghĩa là y không dính dáng, cứ xem người hưởng lợi lớn nhất là ai, là Lưu huyện thừa, nhưng hắn dựa vào cái gì mà thắng? Một kẻ bụng không có lấy chút mực nào, dựa vào cái gì không chỉ thoát kiếp nạn, còn trở mình đánh trả thành người thắng cuộc sau cùng? Ta không tin hắn có dũng khí huyết chiến với nạn dân, chuyện này có vấn đề.

Lương quản gia gật gù, với hiểu biết của hắn về Lưu huyện thừa, năng lực của người này chỉ đủ làm tay sai cho người khác, không thể chấp chính một phương, bách tính ngây thơ dễ lừa chứ với người làm ăn tinh minh bọn họ thì sớm nghi ngờ từ lâu.

- Ngươi không phát hiện ra so với trước kia Lưu đô đầu có thêm cái gì sao? Đó là sự xuất hiện của Vân Tranh, dù không có chứng cứ trực tiếp nào, nhưng cẩn thận vẫn là hơn.