Chương 617: Sứ Giả

Tất nhiên cũng có người chẳng vui vẻ gì, ví như Quách Như Sơn bị trói vào một tấm ván gỗ, tứ chi đã bị phế, bên cạnh là Vương Bì Tượng, hắn dùng dao tỉ mỉ xẻo thịt dê, xẻo tới khúc xương trơn nhẵn không còn dính lấy chút xíu thịt nào...

Đám Long Dương Sinh cũng ở trong địa lao, ngay cả bọn họ không muốn tới gần Vương Bì Tượng, bọn họ biết tên đó sắp làm công việc gì, bọn họ ở đây là để canh phòng không cho người khác đi vào.

Long Dương Sinh cũng rất không vui, cảm thấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân trong quân doanh từ nay đã phải nhường ra, hậm hực nói: - Vừa rồi đã nhìn thấy như phu nhân của đại soái, đúng là thiên hạ tuyệt sắc.

Tên lừa đảo đút cho hắn một miếng thịt cười: - Thiếp thị nhà phú quý mà, may là nhà đại soái ngươi mới được nhìn, chứ thị thiếp nhà khác còn chẳng dấu kín trong viện tử, không cho ai xem.

- Trước kia chủ nhân cũng không cho ta gặp người ngoài, chỉ là ta không quản được mình...

Quách Như Hải đi vào địa lao, xoảng một cái ném mũ trụ sang bên, nói với tên lừa đảo và Long Dương Sinh: - Lão tử phải thay y phục, Long Dương Sinh nhắm mắt lại.

Tên lừa đảo nhắm mắt ngay, Long Dương Sinh thì lại mở mắt thật to, che miệng cười khúc khích: - Đều là huynh đệ ăn cùng một cái nồi, chỗ nên thấy không nên thấy đều thấy cả rồi, ngại gì, có điều ngươi nên cởi trước mặt Quách Như Sơn ấy, thế mới vui.

Quách Như Hải cười gằn đi tới xác thùng nước đổ vào mặt Quách Như Sơn, Quách Như Sơn gian nan mở mắt, vừa thấy đại ca liền kích động hét lên: - Đại ca, đệ thực sự không đụng vào đại tẩu.

- Không sao, đụng hay không cũng được, dù sao chỉ là một nữ nhân thôi, mở to mắt ra, đại ca cho ngươi chứng kiến một điều, đảm bảo cả đời khó quên.

Quách Như Hải không hiểu, ngạc nhiên thấy đại ca cởi hết y phục trần truồng đứng trước mặt, sau đó mắt hắn cứ mở dần, toàn thân run kịch liệt...

( Chỗ này xin giải thích một chút, rất nhiều huynh đệ cho rằng ngộ viết quá huyền ảo, thực ra chuyện lột da người đoạt tuổi thọ, cướp tinh lực thời xưa rất không hề hiếm thấy, bắt nguồn Tiền Tần Lệ vương phù sinh từng lột da mặt tử tù, sau đó tiến tới lột da toàn thân, mang da người giao hoan với phi tử, cho rằng làm thế có thể đoạt được các loại năng lực của nguyên chủ.

Chiếc trống của chị cũng là một câu chuyện lột da người sống động, huynh đệ từng nghe bài hát này có thấy cảm giác sởn gai ốc không?)

Quách Hằng Xuyên lùng sục trong đống thi thể tìm nhi tử của mình, cho dù là thi thể cháy đen cũng không bỏ qua, đám thân vệ không dám khuyên can, theo sau ông già tóc trắng bạc phơ đó, lòng chua xót khôn cùng.

Tiêu Hỏa Nhi ngồi trên chiến mã không nói không rằng, mặt tối đen như trời mưa, Ô Cột Độc không ngừng cười âm hiểm.

Lang thang chiến trường nửa ngày trời không thu hoạch, Tiêu Hỏa Nhi vung roi quất mạnh mông ngựa, dẫn thân về về thẳng đại bản doanh.

Ô Cốt Độc lúc này mới tới bên cạnh Quách Hằng Xuyên, ngọt nhạt nói: - Nhị nhi tử của ông cũng hàng địch rồi chứ gì?

Quách Hằng Xuyên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu làm Cô Cốt Độc bất giác phải lùi lại.

- Quách gia chỉ có người chiến tử, không có thứ hèn nhát hàng địch.

Ô Cốt Độc nhìn bốn xung quanh, thấy người Quách gia phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, gật đầu nói: - Ta cũng cho rằng như thế, Quách nhị công tử ngủ với tẩu tẩu của mình, e rằng Quách đại công tử chẳng chịu cho hắn hàng..

- Vô sỉ!

Quách Hằng Xuyên phẫn nộ kéo Ô Cột Độc từ chiến mã xuống, vung nắm đấm già nua đấm liên hồi, Ô Cột Độc máu mồm máu mũi hộc ra, lớn tiếng cười: - Đánh hay lắm, có gan đánh chết ta đi, Quách gia ngươi cũng cũng chôn theo luôn đấy, ha ha ha...

Nắm đấm dừng lại giữa không trung, Quách Hằng Xuyên khựng lại một lúc, giọng thê thảm: - Lão phu không có tham vọng gì, chỉ mong tộc nhân Quách thị có thể sống bình an vui vẻ ở mảnh đất này, vì thế bao năm qua mỗi lần có chiến tranh, con cháu Quách gia đều xung phong đi đầu, chiến tử vô số? Chẳng lẽ Quách gia ta hi sinh chưa đủ khiến các ngươi kính trọng sao?

- Đây là cạm bẫy ác độc của Vân Tranh, dứt khoát là thế, mặc dù lão phu không sao giải thích được, nhưng đây là kế ly gián của địch.

Ô Cốt Độc không thèm nghe, lau qua loa máu mũi, bỏ lại ánh mắt oán độc, nhảy lên chiến mã phóng đi.

Quách Hằng Xuyên cô độc ngồi đó rất lâu mới gọi một tên thân vệ lại: - Ngươi tới Nhạn Môn Quan nói với Vân Tranh, ta sẽ sàng trả giá cao để lấy lại xác con ta.

Thủ lĩnh thân vệ nói nhỏ: - Tướng quân, làm thế sẽ có cớ cho tên tiểu nhân vô sỉ Ô Cốt Đột đơm đặt, đại soái cũng không cho ngài tự ý tiếp xúc với người Tống đâu, nếu không càng nghi ngờ.

- Vốn đã nghi ngờ rồi, lão phu làm gì cũng vô ích, Thần Vũ thành bị phá, lại thêm trận chiến tối qua, thế nào cũng cần có người gánh trách nhiệm, cái đầu của lão phu rất thích hợp.

- Bệ hạ lệnh tấn công Nhạn Môn Quan, Tiêu Hỏa Nhi không có gan đó, hắn không biết, Vân Tranh sở dĩ bày ra nhiều trò ma quỷ như vậy, thậm chí bất ngờ đánh úp Thần Vũ thành, thực ra là vì không đủ tự tin nên hư trương thanh thế, chứng tỏ y không đủ binh lực, đáng tiếc Tiêu Hỏa Nhi hèn nhát vẫn trúng bẫy, chỉ dám phong tỏa hoang nguyên không dám tiến quân.

- Nói với Vân Tranh ta phát hiện gian kế của y rồi, chỉ cần y trả xác nhi tử ta lại, ta sẽ ngậm mồm không nói, cho tới khi chiến sự Hà Bắc kết thúc.

Nghe nói sứ giả của Quách Hằng Xuyên cầu kiến, Vân Tranh ngạc nhiên lắm, truyền lệnh cho sứ giả vào quân, y cũng rất tò mò Quách Hằng Xuyên mốn gì.

Đến khi nghe xong sứ giả chuyển lời Quách Hằng Xuyên, Vân Tranh cười nói: - Quách thị huynh đệ thực ra đều chưa chết, bản soái hi vọng Quách tướng quân có thể tới đây, cả nhà đoàn viên, đó là kết quả tốt nhất.

Sứ giả lặp lại từng từ: - Tướng quân nhà ta chỉ hi vọng đem thi thể hai vị công tử về, không mông họ còn sống.

- Quách tướng quân chỉ có lời đảm bảo xuông, giao dịch như thế không công bằng, nhờ sứ giả truyền lời về, ta rất muốn đàm phán với Quách tướng quân.

- Vân tướng quân, xin cho tại hạ được thấy thi thể hai vị công tử, ngài cũng hiểu, Quách gia ta đã phải trả giá rất lớn, cùng là tướng môn, ngài hẳn hiểu nỗi khổ này. Sứ giả hết sức nhũn nhặn thỉnh cầu:

- Ta hiểu, nhưng huynh đệ Quách thị bao năm qua giết chóc biên cương, cướp người cướp tài sản, hai tay nhuốm đầy máu bách tính Đại Tống, ta thân là thống soái Đại Tống, phải có lập trường của mình.

- Ngài binh lực không đủ, nếu trong tay ngài có mười vạn quân, chắc chắn không chút e ngại dàn trận đối địch với Đại Liêu ta, nhưng ngài rút về, tướng quân nhà ta đoán, binh lực của ngài không quá năm vạn, giờ không chỉ phòng bị hơn ba mươi vạn đại quân Đại Liêu ta, còn đề phòng tám vạn quân của Tây Hạ, tình thế của ngài rất xấu, tướng quân nhà ta hứa im lặng, còn chưa đủ sao?

- Vân tướng quân, nếu ngài khăng khăng không chịu trả thi thể hai vị công tử, tướng quân nhà ta chỉ còn con đường liều một trận tử chiến thôi.

Lý Thường đột nhiên nói xen vào: - Lão phu có một chuyện không hiểu, xin sứ giả giải đáp.

Sứ giả khom người thi lễ: - Lý giám quân cứ hỏi, chỉ cần ở trong quyền hạn có thể nói, tại hạ nhất định không dấu diếm gì.

- Đại soái nhà ta nhiều lần nhấn mạnh hai vị công tử vẫn sống, nếu sứ giả không tin, lão phu sẽ mời họ tới, nhưng vì sao lão tướng quân lại chỉ cần thi thể, hổ dữ không ăn thịt con cơ mà.

Sứ giả cười thảm: - Chuyện này còn chẳng phải do Vân tướng quân ban cho sao, các vị đã hiểu nguyên cớ, sao còn xát muối vào vết thương của người ta, tại hạ tới đây một thân một mình,các vị muốn chém muốn giết đều không thể kháng cự, cần gì phải thủ đoạn tâm lý này.

Vân Tranh thầm thán phục người này, Lý Thường hơi xấu hổ ho một tiếng phất tay với thân binh, một lúc sau Quách Như Hải hùng dũng đi vào, thi lễ: - Mạt tướng tham kiến đại soái, tham kiến tham quân. Chưa đợi sứ giả kịp phản ứng đã nói: - Đại soái, người này chính là đường đệ Quách Như Tùng, nhân tài hiếm có của Quách gia, văn võ song toàn, đại soái ngàn vạn lần đừng để hắn trở về, nếu không ắt là cường địch của Đại Tống.

HẾT!