Chương 613: Vở Kịch Lớn (1)

Tô Thức vừa đi thì Lý Thường ở ngoài vén rèm đi ra, cười ngặt ngoẽo nói: - Bệ hạ chỉ muốn biểu thị quyết tâm của mình, xuất kinh có tám mươi dặm, cắm trại ở ngoại ô Đông Kinh, thể hiện mình muốn đồng cam cộng khổ, cổ vũ tướng sĩ biên ải, đại soái lại dọa dẫm Tiểu Thức như vậy là sao?

Vân Tranh thản nhiên nhặt công văn hỏa tốc lên: - Tiểu tử đó rất thông minh, chẳng qua lười nhác quá, nó định ra kế sách, vậy phải tự mình theo dõi hoàn thành, cứ nấp ở đằng sau thì làm sao trưởng thành được, ta chẳng qua cho hắn ít động lực thôi... nếu nó chịu mở công văn ra đọc thì biết sự thực rồi, nhưng nó làm việc lơ là hởi hợt bất cẩn.

Chiến sự ở Hà Bắc cũng đã bắt đầu, Nam Viện đại vương Hề Hoa Dã Mô suất lĩnh ba mươi vạn kinh châu quân cùng hơn mười vạn cấm quân, năm vạn bộ tộc quân, tuyên xưng là có trăm vạn đại quân, từ Chân Định phủ điên cuồng tiến đánh một dải Hà Gian phủ, Địch Thanh ứng phó vô cùng gian nan, bốn đội cấm quân kinh thành gồm Phủng Nhật Quân, Thần Vệ Quân, Long Vệ Quân, Thiên Vũ Quân đã bắt đầu tập kết lên đường chi viện, Đông Kinh chỉ còn lại mỗi Củng Thánh Quân, triều đình hai lần gửi thư hỏa tốc chất vấn Vân Tranh vì sao chưa tiến đánh Sóc Châu.

Đây là là công văn thúc giục lần thứ hai.

Tình hình Đông Kinh bây giờ không chỉ loạn mà còn vô cùng căng thẳng, có những chuyện cho dù ngay cả ở đây, biên ải xa xôi này Lý Thường cũng không dám thảo luận với ai, ông ta cảm thấy may mắn lúc này mình ở Nhạn Môn Quan.

Nhiều lúc ông ta đoán, không biết Vân Tranh đã ngửi ra mùi gì rồi nên mới chạy trước hay không, ông ta không chắc, tình hình lúc này tốt nhất tránh đề tài liên quan tới Đông Kinh, chuyên tâm đối phó với ngoại địch, ít nhất không sai được.

Nghe Vân Tranh đánh giá về Tô Thức, Lý Thường không tán đồng lắm: - Đại soái, Tiểu Thức đúng là rất tài hoa, nhưng đó là ở mặt văn chương thi phú, ở mặt này lão phu cũng tự thẹn không bằng, nhưng về phương diện hành quân đánh trận, lão phu không thấy có điểm nào hứa hẹn, chẳng may có chuyện, đại soái khó ăn nói với Tô Minh Duẫn. Vân Tranh vỗ vỗ người: - Trên người ta chỉ có một bộ nhuyễn giáp, còn tên tiểu tử đó cả ngày mặc hai bộ, còn cẩn thận hơn ta, đó là loại quân tử không đứng dưới tường đổ, vì thế tương lai phát triển thành dạng gì thì ta không rõ, nhưng an nguy thì không cần bận tâm thay hắn, huống hồ còn có Thiếu niên quân, đám đó giỏi nhất là cắn trộm bỏ chạy.

- Đại soái thời gian qua vất vả rồi, kế hoạch này của Tiểu Thức giao cho lão phu lo liệu đi, tiếp xúc với những kẻ như vậy, dù sao không tốt thanh danh đại soái.

Vân Tranh trừng mắt lên: - Ông nói thật hay, ta là đại soái, chuyện quân ta làm thế nào người khác chẳng đổ lên đâu ta, thôi được, giao cho ông, mấy chuyện này ta cũng lười quản.

Lý Thường cười ha hả chắp tay một cái rồi rời quân trướng.

Tô Thức tất nhiên không đơn thương độc mã tới hoang nguyên, hắn dẫn theo sáu trăm kỵ binh Thiếu niên quân, thêm vào đang đuổi theo bốn trăm người phía trước, vừa vặn một nghìn.

Liên tục tác chiến khiến hoang nguyên bên ngoài Nhạn Môn Quan đầy thi thể người và chiến mã, mời gọi đám sói tới, khác với sói thảo nguyên, chúng luôn đi một mình, nếu như trên hoang nguyên nhìn thấy con sói đen gày gò chạy qua thì phải cẩn thận, vì con sói đó đã coi ngươi là thức ăn rồi, nó sẽ bám theo ngươi cho tới khi chết. Tất nhiên nếu ngươi không chịu chết, nó sẽ thừa lúc ngươi không chú ý ngoạm một cái vào cổ, cuối cùng vẫn thành thức ăn cho nó, sự lỳ lợm của nó gần như không thể tưởng tượng.

Hơn nữa bọn chúng không chỉ ăn thịt tươi, mà còn ăn thịt thối, sói ở nơi này là thứ sói âm hiểm đáng ghét nhất mà Tô Thức từng gặp.

Không tranh với đời thì vô địch thiên hạ! Ngồi nhìn lầu cao xây lên, ngồi nhìn lầu cao đổ sập đó mới là điều trí giả nên làm.

Trước kia Tô Thức tuân theo giáo nghĩa này của nho gia, kết quả là trước mặt Vân Đại, phụ thân đều như đứa trẻ không chịu lớn, ngay cả Vân Nhị bây giờ cũng có ra trách nhiệm hơn hắn, cả đệ đệ Tô Triết cũng thi thoảng nhìn thấy hắn là thở dài.

Nhìn rộng hơn, giáo nghĩa tiêu chuẩn nho gia đó là thứ Đại Tống áp dụng, dẫn đến thực tế là Đại Tống suy yếu, nước Liêu học theo cũng suy yếu, từ hai con hổ đánh nhau đã thành hai con chó cắn xé nhau, hiện trạng quốc gia không hề thay đổi.

Chuyến đi này khiến Tô Thức có thêm nhiều nhận thức trực quan, tốc độ suy bại của Đại Tống đang nhanh hơn nước Liêu, quả thực hiện không phải là lúc ngồi an nhàn hưởng lạc, nhân lúc chưa tới mức suy kiệt phải làm gì đó.

Một tiếng ưng kêu đánh thức Tô Thức từ trong trầm tư, Bột Bột bất mãn nhìn Tô Thức, nó không có chút thiện cảm nào với tên béo này, suốt ngày trừ lúc ăn cơm ra đều nằm dài trên ghế uống trà, còn cần người khác hầu hạ, như thể cử động một chút thì chết vậy.

Thứ người này mà ở trong bộ tộc mình thì gia gia sẽ cầm gậy đánh cho chạy khắp nơi, làm gì có chuyện ung dung như thế, gia gia từng nói, kẻ lười không nên sống trên đời này.

Đám Lão Hổ, Báo Tử, Tiểu Ly đều rất chăm chỉ, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã dậy luyện võ, tắm cho ngựa, ăn sáng sau đó dẫn đội ngũ ra hoang nguyên tìm kiếm thám báo người Liêu gây sự, tới khi trời tối mới trở về. Bột Bột cũng sống như vậy, cho nên nó rất kiêu ngạo, mình không phải là kẻ lười.

Tô Thức liếc nhìn Bột Bột, biết tên nhóc này rất ghét mình, nhưng mình là quý nhân dùng trí óc, không phải đám man tử chỉ dùng cơ bắp, chẳng có gì phải nói.

- Ê Bột Bột, ngươi đã giết bao nhiêu người Liêu rồi?

- Mười bảy, người Liêu còn nợ ta một trăm mười một mạng nữa. Bột Bột lạnh lùng đáp:

- Không tệ, giết ở Thần Vũ thành à?

Bột Bột phẫn nộ, gân cổ hét: - Nói linh tinh, ở Thần Vũ thành ta không giết một ai, còn cứu ba đứa bé, phải rồi, còn cả mẹ bọn chúng nữa, Bột Bột là hảo hán đỉnh thiên lập địa, muốn báo thù cũng chỉ giết võ sĩ người Liêu thôi.

Tô Thức giơ ngón cái lên, hắn qua tuổi dễ bị lừa rồi, càng hiểu trên đời không có đúng sai tuyệt đối mà chỉ phân biệt thích hợp hay không thích hợp, cho nên nhìn Bột Bột ngây thơ đơn thuần, hắn chỉ cảm khái tuổi thơ đã qua không quay trở lại của mình thôi, không phải là tán thưởng.

Chim ưng vỗ cánh bay trên trời, bọn chúng vừa giám sát lại còn rảnh rỗi đi bắt thỏ, sau yên ngựa của Bột Bột đã treo sáu bảy con thỏ hoang rồi.

Chỉ có con chim ưng ở phía tây nam là chưa cống hiến được gì, Bột Bột thổi sáo cũng không thấy trả lời, thế là dẫn đội ngũ chuyển hướng tây nam, có tình huống phát sinh rồi.

Phía tây nam có một ngòi nước khô, ở hoang nguyên không thiếu thứ này, là di tích của những dòng sông xa xưa, khí hậu vùng tây bắc cuối thời Đường có biến động kịch liệt, rừng rậm biến mất, sông ngòi khô cạn, để lại mặt đất như da của lão binh, vết thương loang lổ.

Đi tới gần ngòi khô, Tô Thức có linh cảm bị lừa vô cùng mạnh mẽ, đám Vương Bì Tượng trước khi đi nói vô cùng tráng liệt, như thể Kinh Kha qua sông dịch, thực tế bọn họ vô cùng an toàn, có hơn bốn trăm kỵ binh của Báo Tử mai phục, năm người đứng cách ngòi nói chuyện với Quách Hằng Xuyên bên kia, ngòi sâu mười mấy trượng rộng mười trượng đủ ngăn cách cơn giận của ông già đó.

Quách Hằng Xuyên đầu bù tóc rồi, hai tay giơ lên trời, bi sảng khóc: - Vì sao ngươi không chết, có biết vì ngươi tham sống mà khiến gia tộc đối diện với nguy hiểm thế nào không? Tiểu Viễn vì ngươi mà bị đánh chết rồi, đệ đệ ngươi bị giam lỏng ở quân doanh, thê nhi ngươi ở kinh thành chưa rõ... Con à, nghe cha nói, tự tận đi, nhi tử con sẽ thành gia chủ Quách gia, cha xin con.

Quách Như Hải quỳ sụp xuống, đầu chạm đất, không dám nhìn cha mình, có vẻ vô cùng hối hận hổ thẹn.