Chương 510: Không Kể Nào Dễ Chơi

Khi Ngô Kiệt ở xa nhất dẫn tám nghìn bộ hạ sương quân của hắn tới, quân đội của Vân Tranh đã lên tới cực hạn bốn vạn hai nghìn người, sau khi toàn bộ thay đổi trang bị xong, Vân Tranh trong lúc điểm binh không kìm được hai hàng lệ nóng, thúc ngựa chạy giữa quân trận, khản giọng quát:

- Ta là chủ soái của các ngươi, tên Vân Tranh, hãy nhớ kỹ khuôn mặt này, trước khi đánh bại người Tây Hạ, nếu như ta bước một chân ra khỏi Trần Thương, ai cũng có thể chặt đầu ta.

- Bởi thế, nếu có quân tướng rút lui, ta sẽ chặt đầu hắn không chút dung tình, đối diện với chúng ta là một đám mãnh thú đói khát, bọn chúng là tử địch, không thể hòa đàm, không thể thoái nhường, chỉ có cách duy nhất là đánh tan bọn chúng, khi đó về Đông Kinh, các ngươi sẽ được thiên hạ chúc mừng, sẽ có ruộng đất, vinh diệu tổ tiên.

- Nếu chiến bại thì tất cả cùng chết ở đây đi.

Lý Thường, Tô Tuân, Khương Triết, Ngô Kiệt, Lang Thản, Bành Cửu, Lương Tiếp, Hầu Đại Nghĩa, Tôn Đại Chí quỳ một chân xuống, đồng thanh hô: - Tây Hạ không bại, không về Trần Thương.

Thiếu niên quân ngồi trên mình ngựa, chắp tay hô theo: - Tây Hạ không bại, không về Trần Thương.

- Tây Hạ không bại, không về Trần Thương.

- Tây Hạ không bại, không về Trần Thương.

Hơn bốn vạn người phát ra tiếng hô rung chuyển núi đồi, làm dân phu đang xây trại cùng bách tính rút lui nghe được tăng thêm không ít lòng tin, nhiều người đứng lại nắm tay giơ lên trời, tiếng hô cứ vậy vang xa mãi, truyền đi trăm dặm.

Tằng Công Lượng xem điểm binh nâng một chiến kỳ tới trước mặt Vân Tranh: - Đại tướng quân, chiến kỳ chữ Vân này do bệ hạ nhỏ máu viết, hoàng hậu thêu thành, mong tướng quân không phụ tâm huyết bệ hạ, hậu ý của nương nương, mang chiến kỳ phá tặc khấu, khải hoàn trở về.

Hàm Ngưu nhận lấy chiến kỳ, kéo cờ soái cũ xuống, cùng Hầu Tử trải cờ mới ra, sau đó lồng vào cán dựng lên, chiến kỳ màu đèn chữ đỏ bay phần phật dưới trời xanh mây trắng, vô cùng bắt mắt.

Vân Tranh ngồi trên lưng ngựa ôm quyền nói: - Nhờ Tằng công bẩm lại với bệ hạ, Vân Tranh tuyệt không phụ kỳ vọng của bệ hạ.

Dứt lời cầm roi ngựa chỉ về phía chiến trường định sẵn, Thiếu niên quân nối nhau phát ra tiếng hú dài như chó sói, háo hức thúc ngựa xông tới, vượt qua Vân Tranh, hướng đến Tần Châu.

Tô Tuân đứng trên sườn núi nhìn đại quân rời đi, đến khi hậu cần cũng rời trại mới sai người đóng cửa trại, mời Tằng Công Lượng vào quân trướng nghỉ ngơi.

Cùng với đại quân vào Tần Châu, đợt bách tính cuối cùng cũng rời đi, bọn họ đều là tráng dân, vừa hoàn thành các loại công trình cổ quái, khi Vân Tranh tiếp quản thành Tần Châu, nơi này thực sự biến thành tòa quân thành.

Đại quân tuy đông, nhưng không lấp kín được tòa thành rộng lớn, vô số chim chóc không bỏ lỡ cơ hội xâm chiếm những mái nhà, tận tình hoan ca ở nơi vốn là thế giới loài người.

Vân Tranh ngồi trên tường thành khoan khoái nấu lẩu, Lục Khinh Doanh từ kinh thành xa xôi gửi tới rất nhiều thịt dê, chỉ là rau ít quá, bách tính rời đi đã mang theo hết số rau có thể, còn lại cũng hủy sạch, phải dùng tạm rau dại, nhưng rau dại mọc tới cuối mùa hè, đã già lắm rồi.

Những lời lúc điểm binh lên đường là nói cho Tằng Công Lượng nghe, hoàng đế nghe, để đám người đó yên tâm thôi, tốn mất hai củ gừng già chế tạo nước mắt chứ đùa đâu, giờ vào chiến khu do mình phong tỏa nghiêm ngặt, y có thể thoải mái làm theo ý mình rồi. Thám tử của thiếu niên quân đã lặng lẽ vượt Tần Vương Xuyên, vòng sau lưng Một Tàng Ngoa Bàng, Vân Tranh rất muốn biết Đồng Chiên và Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đi đâu rồi, rụt đầu ngồi tọa sơn quan hổ đấu không hợp tính cách hai tên này, dù muốn xem hổ tranh đấu đợi kiếm cơm thừa canh cặn phải ở rất gần.

Thế nên Vân Tranh dám đoán, hai tên đó không ở Thanh Đường, mà dẫn đại quân nấp ở chỗ bí mật nào đó, nhìn quân Tống và Tây Hạ chém giét nhau, bất kể Đồng Chiên hay Một Tàng Ngoa Bàng, đều chẳng có kẻ nào dễ chơi.

Trong thành vang lên từng tiếng hú dài, nồi lẩu cũng gợn sóng lăn tăn, đó là vũ khí bí mật của Vân Tranh, vì nó mà Ngô Kiệt tới muộn, Vân Tranh rất nóng lòng đợi lúc Một Tàng Ngoa Bàng nhìn thấy thứ mà đám thiếu niên không sợ trời không sợ đất cũng phải són đái ra quần sẽ có biểu hiện đặc sắc gì.

Vân Tranh y cũng chẳng vừa.

….

Nhờ vào thứ vũ khí mới, Giả Quỳ thủ vững được Định Viễn trại hai mươi tư ngày rồi.

- Tướng quân, ngài đã sử dụng một vạn sáu nghìn bốn trăm tám mươi viên hỏa đạn, đây là danh sách, mời tướng quân kỳ. Một tên mặt dơi tai chuột mặc trọng giáp đưa sổ sách cho Giả Quỳ:

Giả Quỳ thoải mái chấm đẫm mực kỳ tên mình lên: - Lão Thử Thôi, còn không, mang tới cho ta nhiều một chút.

Lão Thử Thôi đi tới cười nịnh: - Tướng quân, thứ đó hữu dụng chứ ạ, nếu ngài thích cứ dùng thoải mái, tiểu nhân mang theo một đội công tượng ngày đêm chế tạo, thứ này mỗi quả là 200 đồng, bằng một thanh đao, thuốc nổ là của triều đình, không tính tiền của ngài nhưng sắt là do Ưng Sào Hoàn Châu sản xuất ra, tiểu nhân là người bán sắt ...

Giả Quỷ gạt đi: - Lão tử chỉ phụ trách ký tên, tiền ngươi đi kiếm công bộ mà đòi, cút xéo!

Đó là viện quân mà Vân Tranh phái tới, lúc đầu Giả Quỷ vô cùng căm phẫn, vì Vân Tranh phái một đám thương nhân hút máu, hắn suýt nữa thì muốn sách đao tìm Vân Tranh liều mạng.

Kết quả phát hiện ra đám thương nhân này có kinh nghiệm chiến trường phong phú, không hề gây rối loạn quân trại, còn mang tới hàng hóa cấp yếu vô cùng cần thiết, như cái tên Lão Thôi Thử chuyên môn bán sắt này, còn có cả tên mặt rỗ bán thuốc trị thương, làm Giả Quý khó chịu nhất là tên mặt rỗ đó y thuật cao siêu, hắn tận mắt nhìn thấy một binh sĩ bị thương lòi ruột, mà mặt rỗ lấy nước gì đó rửa vết thương, rồi lại dùng thứ chỉ kỳ lạ khâu vào, tên quân tốt kia bây giờ nhìn thế nào cũng không giống người sắp chết.

Giả Quỷ gập ngón tay tính, mình đã nợ tên thương nhân kiêm đại phu đó ba trăm quan.

Nói ra thật buồn cười, nợ càng nhiều, càng thấy cơ hội mình sống sót càng tăng, vì thế không khí trong trại dần thay đổi, quân sĩ tác chiến trở nên tự tin hơn nhiều, tất cả là nhờ đám thương nhân khiến người ta không thể từ chối kia.

….

- Trương Trắc đi bao lâu rồi? Một Tàng Ngoa Bàng nhìn tấm bản đồ lớn hỏi:

- Quốc tướng, tiền quân đã xuất phát sáu ngày. Ngỗi Minh Thủ Toàn đáp:

- Dựa theo tính toán thế nào cũng tới Diêm Quan trấn rồi, mai tới Khách Sơn bộ, để xem Vân Tranh còn rụt đầu làm rùa được nữa không. Tướng quốc, mấy ngày qua chúng ta không giám cường độ tấn công, nhưng hiệu quả ngày càng kém, một số bộ tộc đã cho rằng chúng ta không thể chiến thắng... Trương Giảng cuối cùng không nhịn được lên tiếng, trong quân Tống xuất hiện thứ vũ khí mới sát thương cực lớn, nhưng hắn cho rằng, không phải không thắng được, tại sao lại để võ sĩ hi sinh vô nghĩa bằng cuộc tấn công hời hợt:

Một Tàng Ngoa Bàng ung dung nói: - Chúng ta đã thắng rồi, lúc này có hạ được Tần Vương Xuyên cũng không còn tác dụng nữa, người trong nước, ai chết đói thì đã chết đói, ai không chết thì cũng sẽ không chết nữa. Ta mới nhận được tin báo, chúng ta đã công phá Hồi Hột, Một Tàng Xích Hoa giết Hồi Hột vương Nhã Tô, thu hoạch bò dê lạc đà không dưới ba mươi vạn, miễn cưỡng qua được mùa đông sắp tới. Thời khắc khó khăn nhất đã qua, giờ chúng ta chỉ cần cướp đủ quân lương trở về Đại Hạ coi như đã đạt được thắng lợi cuối cùng.

Trương Giáng và Ngỗi Minh Thủ Toàn ngớ ra nhìn nhau, nửa mừng rỡ nửa thất vọng: - Quốc tướng, chúng ta vất vả dẫn đại quân chinh chiến, chẳng lẽ đi một vòng rồi về.

Một Tàng Ngoa Bàng thở dài: - Ta nói rồi, đây là chuyện chẳng đặng đừng, ta dẫn quân tác chiến chủ yếu là để yên lòng người trong nước, để họ thấy hi vọng không nổi loạn thôi, lấy đủ thời gian cho Một Tàng Xích Hoa.

- Do chúng ta tiến vào Thanh Đường, sáu bộ Thổ Phồn phải toàn lực phòng bị, không thể hỗ trợ Hồi Hột, cho nên mục đích thực sự của ta không phải Thanh Đường hay nước Tống, các ngươi nghĩ rằng ta đã hồ đồ tới mức xuất quân vội vã theo ý thái hậu sao?

- Giờ chúng ta thử rồi, thái độ của người Tống rất kiên quyết, Phú Bật một lòng muốn chết, Vân Tranh cũng bị thu hút tới Tần Châu, thực hiện vườn không nhà trống, thế thì chúng ta đánh nữa làm cái gì? Nước Tống có mấy ngàn vạn nhân khẩu, còn chúng ta chỉ có chưa tới ba trăm vạn, chúng hao tổn được, còn chúng ta thì không.