Chương 51: Cướp ngục

Đại lao huyện nha đã thành địa ngục nhân gian, Vân Tranh vừa bước vào là chạy vội ra, ôm cổ suýt nữa thì nôn ọe, phải đứng một lúc mới dần dần sống lại, bên trong thối kinh người, nhưng nghĩ tới nha đầu ngốc kia của nhà mình, lấy rượu thấm ướt khăn tay buộc lên mặt, rồi lấy dũng khí đi vào.

Gian phòng nào cũng đầy người, chen lấn như gia súc, tất nhiên giam nam riêng nữ riêng, chưa nói Lâm huyện lệnh còn nặng tính văn nhân, dù là người khác cũng không dám làm chuyện tổn hại phong hóa đó, bị quan trên biết là mất chức ngay.

Lưu đô đầu không muốn vào bịt mũi đứng ở cổng, gọi bà tử thô kệch tới, hỏi: - Hôm nay bắt về một nhóm người Bặc, trong đó có nữ tử xinh đẹp, ăn mặc không giống với người khác, các ngươi giam ở chỗ nào dẫn y tới.

Bà từ đó ấp a ấp úng: - Lưu đầu, chuyện này, chuyện này …

Cùng lúc đó có tiếng tiếng hét của Tịch Nhục: - Ngươi đừng qua đây, ngươi dám làm gì ta Đại thiếu gia nhà ta sẽ chém chết ngươi, Nhị thiếu gia cũng không tha cho ngươi.

Tiếp đó là giọng cười thô bỉ, của nam nhân: - Ha ha ha, trong nhà giam thì lão tử là vương pháp, ngoan, hầu hạ tốt lão tử, sẽ cho ngươi ăn sung ở sướng trong này.

Vân Tranh giật ngay khăn che mặt ra, hét lớn: - Tịch Nhục đừng sợ, ta tới đón ngươi đây.

- Thiếu gia, cứu nô tỳ với.

- Lưu đầu, chuyện này … Bà tử kia cuống lên:

- Lắm lời, cút xéo. Thương Nhĩ là người đầu óc đơn giản, cha hắn bảo hắn đi theo bảo vệ Vân Đại thì hắn không cần biết cái khác, nắm đấm vung lên, bà từ kia ngã vật ra đất bất tỉnh.

Vân Tranh chạy tới nơi phát ra tiếng hét, cảnh tượng trước mắt làm y lửa giận ngút trời, chỉ thấy Tịch Nhục hai tay khoanh trước ngực dựa sát vào tường, quần áo nhiều chỗ bị xé rách tan tành.

Một tên nam nhân đen xì xì đang cởi áo dở dang, gầy gò như con khỉ, đang cố tìm cách đè Tịch Nhục xuống, là đồng phục quan sai, còn có hai tên khác đứng canh ở cửa, nghe nói chủ nhân của nữ tử kia tới vốn còn hơi giật mình, nhưng thấy Vân Tranh mặc áo thô, đi giày cỏ, theo sau chỉ có hai đại hán rõ ràng là thôn dân thì một tên cười khẩy, hơi rút đao ra một chút, giọng hăm dọa: - Tiểu huynh đệ, bọn ta đã trả bà tử kia mỗi người ba mươi đồng rồi, chịu khó đợi chút sẽ trả người cho ngươi, chẳng qua là một đứa nha hoàn thôi mà.

Tên còn lại cũng cười hô hố, nếu đây là Thành Đô thì chúng còn kiêng dè không dám làm bừa, nhưng tới cái huyện nhỏ này thì chẳng ngán gì nữa, vào thanh lâu thì không đủ tiền trả kỹ nữ đầu bảng, còn kỹ nữ khác không thể so với nữ tử này.

Vân Tranh không nói không rằng, nhìn thấy cái gậy dựng ở tường, cầm lấy đập luôn, tên sai dịch tuy bất ngờ, nhưng không phải loại thư sinh như y có thể đối phó nổi, giơ tay bắt lấy gậy, định giật gậy Vân Tranh ngã nhào, ai ngờ giật một cái, gậy không nhúc nhích mảy mảy. Té ra bị một bàn tay to tướng nắm lấy, đẩy mạnh về phía trước, làm cả người lẫn gậy ngã dúi dụi xuống đất.

Cùng lúc ấy, Tịch Nhục thấy thiếu gia tới thì lấy hết sức bình sinh đẩy tên kia ra, òa khóc định chạy về phía Vân Tranh, không ngờ tên kia chỉ hơi lảo đảo, nhanh chóng nhào tới, ôm lấy nàng từ phía sau, không quên lợi dụng thời cơ bóp ngực nàng.

Vân Tranh mắt tóe lửa lao lên, nhưng tên đồng bọn còn lại rút phắt đao ra: - Đám quê mùa các ngươi định tạo phản à?

Thương Nhĩ nhanh tay gạt Vân Tranh ra sau, bọn họ vào huyện nha đều để lại vũ khí ở chỗ gác cổng rồi, nơi này chật hẹp, đao thương không có mắt, để Vân Tranh bị thương thì không biết ăn nói thế nào với cha mình, nhưng không phải hết cách vừa đẩy Vân Tranh vừa ra hiệu.

Đi săn cùng nhau đã lâu, Thương Hổ cực kỳ ăn ý ở sau lăn người trên mặt đất, tới gần tên sai dịch tóm lấy chân hắn, thô bạo ném vào tường, tên này tức thì hộc máu, xem ra lành ít dữ nhiều. Tên bị ngã lồm cồm bò dậy, nhưng chưa kịp làm gì Thương Nhĩ cho một nắm đấm giữa mặt, hộc máu mũi lăn ra nốt.

Thấy đồng bọn bị hạ hết, tên trong phòng bóp cổ Tịch Nhục quát: - Điêu dân to gan, có biết ta là quan sai không, không sợ bị chém cả nh.. hự!

Thì ra Tịch Nhục đã cho hắn một cái cùi chỏ vào bụng, khóc nức nở rồi nhào vào lòng Vân Tranh, Vân Tranh cưởi ngay áo ngoài khoác lên người nàng.

- Dừng tay. Lưu đô đầu vốn không định dính vào chuyện này, nhưng đứng ngoài nghe thấy bên trong đánh đấm tưng bừng mới cắn răng chay vào, vừa vặn nhìn thấy Thương Hồ và Thương Nhĩ đang hồn tên sai dịch cởi trần vào phòng, nhìn họ tay lăm lăm đao, thì biết không hay, lớn tiếng quát:

Tên sai dịch mừng húm: - Lưu đô đầu, mau mau bắt lấy đám điêu dân này, bọn chúng dám hành hung quan sai cướp ngục.

- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Lưu đô đầu vội nói: - Vị này Vân thiếu gia, là đồng sinh của huyện năm nay, chuẩn bị mấy tháng nữa thi châu, đây là nha hoàn Tịch Nhục của cậu ấy, đều là người nhà, người nhà cả …

Tên sai dịch tức thì tái mặt, cứ tưởng tên thiếu gia thổ tài chủ ở quê thì chúng không sợ, nhưng nếu là người đọc sách thì không đùa rồi, chưa nói gì khác, đám người đọc sách không khác gì cục đá trong nhà xí, cừa cứng đầu vừa thối, dù có là tên sĩ tử nghèo thì cũng không nên dây dưa thì hơn.

- Vân Đại, chuyện này không nên làm to ra nữa, đi, cứu được người rồi thi đi thôi. Lưu đô đầu khuyên được bên kia rồi thì ra sức kéo Vân Tranh ra ngoài:

Vân Tranh biết người kia là sai dịch từ Thành Đô tới, đang hoành hành trên đường phố, không nên chọc vào, dù sao cũng đã cứu được Tịch Nhục rồi, tránh xa ra thì hơn, thuận thế đi theo.

Rời lao ngục, nhìn bà tử kia vẫn còn ngất ngư nằm trên mặt đất, Vân Tranh mặt tặng thêm cho một cú đá, tức tối nói: - Nếu huynh còn muốn sống tử tế thì tốt nhất quản tới nhà lao một chút, đừng có chỉ biết kiếm tiền, huynh kiếm tiền, người dưới càng không biết kiềng nể gì. Bây giờ đệ đã hiểu vì sao Lâm huyện lệnh không cho người bắt luôn bọn huynh, cái nhà lao bốn phía gió lùa này thì giam được ai?

Lưu bộ đầu cười nhạt, nói nhỏ: - Đó là chuyện của Lâm huyện lệnh, dưới sự cai quản của ông ta, thói xấu tràn lan, văn hóa suy đồi, đấy sẽ là một tội trạng để Tiêu chủ bạ đàn hặc, đợi khi Tiêu chủ nhiệm lên làm huyện lệnh, tất cả sẽ thay đổi. Ngươi trở về bảo lão Thương tụ tập thôn dân lại, trông kỹ trại của mình, đang thời buổi loạn lạc thế này, biết đâu có lưu khấu xuống núi quấy nhiễu đấy.

Vân Tranh kinh hãi nhìn Lưu đô đầu nhưng hắn xua tay ý bảo đừng hỏi thêm nữa, biết chuyện không nên hỏi lên xe một cái là vội vàng thúc giục trâu rời thành, trên đường thấy Lam Lam đang được nha hoàn tháp tùng tản bộ, Tiêu Vô Căn theo bên cạnh, nhìn cảnh này người ngoài không biết chuyện thế nào cũng tấm tắc khen trai tài gái sắc, nhưng khỏi nói cũng biết, hai người này đang diễn kịch cho người khác xem thôi.

Lam Lam thấy xe trâu của Vân Tranh còn định tới chào hỏi một câu, nhưng Vân Tranh không nhìn nàng, ra sức quất roi, đi vội vàng …

Ra tới cổng thành thì gặp được huynh đệ Thương Báo cùng một đám thợ săn nữa trong trại, hiển nhiên tộc trưởng lo Vân Tranh chịu thiệt nên cử thêm người tới, Vân Tranh lòng ấm áp, rốt cuộc người trong trại mới là người nhà của mình, còn ngoài kia sống chết thế nào mặc kệ.

Tịch Nhục dọc đường cứ nép trong lòng Vân Tranh khóc mãi, mẹ nàng đã gả cho người khác, đệ đệ muội muội của nàng đều bị bán cả đi rồi, loạn lạc thế này không biết họ đi đâu nữa, trước kia dù chưa từng về nhà, ít nhất biết người thân mình còn sống ở đó, người Bặc đã sống rất nhiều đời rồi...

Vân Tranh không biết nói gì, chỉ biết vuốt ve sống lưng của nàng nhỏ giọng an ủi, hứa mình và Vân Nhị sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng, sẽ là gia đình mới của nàng.