Chương 500: Điểm Binh

Làm xong những việc này, Vân Tranh triệt để nghỉ ngơi, cả giải phòng cũng không đi nữa, ở nhà chơi với lão bà khuê nữ, còn rất chịu khó vào bếp làm đủ món ăn ngon. Cho tới một ngày chuông long phượng trên Huyền Vũ Môn gõ vang vang, liều sai hai lão bà mặc giáp cho mình.

Cùng lúc tù và Vân gia cũng bắt đầu thổi, cờ soái chữ Vân cực lớn từ từ kéo lên, cả con phố yên tĩnh hẳn, âm thanh huyên náo của cuộc sống đều bị tiếng chuông tiếng tù và nuốt chửng. Trong nhà gia tướng đội mũ trụ, đợi khi Vân Tranh tới, tiếng trống tùng tùng truyền thật xa, Vân Tranh ngồi ghế soái, mặt lạnh tanh gập ngón, khi gập tới ngón thứ mười, đại sảnh đã chật kín người.

- Lương Tiếp!

- Có mạt tướng!

- Bành Cửu!

- Có mạt tướng!

- Vân Văn!

- Có mạt tướng!

- Vân Vũ!

...

Vân Tranh điểm tướng xong, nhìn thấy Tô Tuân mặc giáp da trong đám đông, mỉm cười nói: - Tiên sinh giờ là văn thần thuần túy rồi, không cần tới đây.

Tô Tuân cười khà khà: - Theo đại quân viễn chinh lấy về đất cũ luôn là tâm nguyện của Tô Tuân, chức vị thanh quý thực làm người ta thấy vô vị, ba hôm trước đã từ quan rồi, giờ lại tới làm tham mưu cho hầu gia, mong hầu gia không chê.

- Ha ha ha, ta mong mà chẳng được, có tiên sinh, ta yên lòng thêm một phần. Thế cục Tần Châu không tốt, chỉ cần nghe chuông Long Phượng là biết ông ta không chống nổi nữa, Địch soái đã tới phủ Hà Gian, Đại Tống chỉ còn lại chúng ta nữa thôi, chúng ta không đánh, thì ai đánh. Vân Tranh vỗ bàn đứng dậy, nói lớn: - Các tướng nghe lệnh! Vân gia xuất chinh!

- Vâng! Vân gia xuất chinh!! Vân gia xuất chinh!! Vân gia xuất chinh!

Các tướng trong đại sảnh đồng thanh hô, rồi phó dịch nha hoàn cũng đứng thẳng người hô lớn, không khí vô cùng trang nghiêm.

Lục Khinh Doanh, Cát Thu Yên dẫn theo Lạc Lạc, Lão Liêu, Tịch Nhục quỳ ở ngoài đại môn.

- Phu quân xuất chinh bên ngoài hãy thêm bảo trọng, chớ vì già trẻ trong nhà mà lo lắng, thiếp thân sẽ giữ vững cửa, không để Vân gia hổ thẹn, chỉ mong phu quân kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công.

Vân Tranh cúi xuống bế Lạc Lạc lên, khuê nữ tuy ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng khốc quấy không đòi cha chơi với mình, Vân Tranh thơm nó một cái, đặt xuống, chỉ nói hai chữ: - Tốt lắm.

Rồi nhận lấy cương ngựa từ tay Vân Nhị, dẫm lên lưng mã phu, tung mình lên chiến mã, quay đầu nhìn gia quyến và láng giềng quỳ đầy phố, chắp tay một cái, lệnh đám gia tướng kiểm tra trang bị lần cuối, lưng đeo cường nỏ, hông gài trường đao, sườn dắt kiếm, tay trái là thuẫn tay, chân trái là hai hộp nỏ, ngựa đeo ba quả chấn thiên lôi, đó là trang bị tiêu chuẩn của một kỵ binh, sau đó dẫn hai trăm gia tướng hùng dũng hướng về phía hoàng thành.

Cư dân Đông Kinh đều biết tiếng chuông long phụng trên Tuyên Vũ Môn dùng để làm gì, nó báo Đại Tống sẽ có một cuộc chiến vô cùng gian khổ phía trước.

Lần gần nhất chuông long phụng gõ là khi Địch Thanh dẫn đại quân đi dẹp loạn Nông Trí Cao, chuông đã im tiếng hơn hai năm, giờ liên tiếp gõ liền mười hai tiếng.

Người toàn thân giáp trụ xuất hiện ở Đông Kinh không có mấy, vì nó trái với luật pháp, nhưng hôm nay một đội thiết kỹ vũ trang từ đầu tới chân xuất hiện trên đường phố, dù là tuần thành ngự nghiêm khắc nhất cũng khom lưng xuống, thi lễ với tướng sĩ sắp xuất chinh.

Đi qua phố hoa, có kỹ nữ đứng ở lầu hai ôm đàn hát bài biệt ly thương cảm: - Cảm tạ trời cao, khi chuông long phượng vang tận mây xanh, còn có dũng sĩ nguyện xuất chinh...

Thạch Trung Tín từ trong đám đông bên đường đi ra, nắm lấy mép cương chiến mã của Vân Tranh, dẫn về phía hoàng thành, là một phần tử của tướng môn, ông ta quá rõ, khi kịch chiến xuất hiện, chỉ còn Địch Thanh và Vân Tranh dám ra mặt, đám còn lại nếu có thể ở nhà là dứt khoát không đi.

Không lâu sau cổng hoàng cung xuất hiện trước mắt,

Thị vệ canh gác cổng khúm núm chạy tới nhắc Vân hầu không được mang vũ khí dài và cung nỏ vào cung, nhưng bị Thạch Trung Tín đuổi sang một bên, đại tướng xuất chinh, sao có thể buông vũ khí giữa đường.

Vân Thanh kéo mã sóc đi vào hoàng thành, nói ra thật mỉa mai, chỉ khi nào chuông long phụng vang lên thì võ tướng mới có được sự tôn vinh không gì sánh bằng này, khi chuông ngừng, mọi thứ lại như trước kia.

Triệu Trinh ngồi trên long ỷ nhìn quốc thư sứ giả Tây Hạ đưa tới, gân xanh chằng chịt, Một Tàng thị tiếng là cầu viện Đại Tống, thực tế là uy hiếp.

- Lương thực bảy mươi vạn đảm, lụa trắng ba mươi vạn thếp, tiền năm vạn quan! Đại Tống hoàng đế bệ hạ, nước ta năm nay gặp thiên tai, ba ngàn dặm giang sơn tiếng than dậy đất, thái hậu nói đang cố gắng áp chế lửa giận người Tây Hạ, nếu bọn họ không ăn no, ắt sẽ giống sói, tìm tới nơi lương thực dư dả.

- Tướng quốc Tây Hạ kinh lược Thanh Đường, dọc đường đi thế như chẻ tre, tên nhãi con Đồng Chiên trốn biệt tăm, nhưng Thanh Đường là chốn khổ hàn, thu hoạch không nhiều, cho nên tướng quốc chuẩn bị tới Đại Tống giàu có kiếm cái ăn cho bách tính Tây Hạ. Sứ tiết Hỏa Xích Minh người cao lớn hùng tráng như gấu, một mình đứng giữa đại điện của nước khác vẫn không có chút nào e dè, lưng ưỡn thẳng, dùng ngữ khí khiêm nhường, nói ra yêu cầu vô lý:

Bàng Tịch giọng âm trầm: - Đại Tống ta không có nghĩa vụ nuôi bách tính Tây Hạ, các ngươi mới là kẻ thống trị, không nuôi nổi bách tính là lỗi của các ngươi, Đại Tống ta chỉ có thể giúp đỡ bằng tiền thôi.

- Bàng đại nhân này, biện pháp của bọn ta là để bách tính tự tìm cái ăn, sói khi thức ăn nhiều thì quần cư, khi thức ăn thiếu thì phân tán bày, mặc bọn họ tự kiếm ăn, đó là đạo sinh tồn của Tây Hạ.

Hàn Kỳ chém đinh chặt sắt nói: - Chuông long phụng đã gõ, trừ chiến tranh ra thì không còn cách nào khác, Hỏa Xích Minh, ngươi về đi, các ngươi đã muốn chiến, Đại Tống sẽ tiếp.

Hỏa Xích Minh không giận, lời nói chừng mực: - Hàn tham chính, tướng quốc dẫn hai mươi vạn quân hổ lang tới, ba vạn tàn binh của Phú Bật chỉ như cỏ rác mà thôi.

Đúng lúc này hoạn quân vội vàng chạy vào điện báo: - Bẩm bệ hạ, Văn Tín hầu ở ngoài cầu kiến.

Triệu Trinh mừng rỡ đứng lên: - Mau mau cho vào.

Mọi người đưa ánh mắt ra ngoài đại điện, chỉ thấy ba viên tướng giáp trụ màu đen đi vào, người đi đầu giao mã sóc cho võ sĩ đứng gác, tháo mũ trụ kẹp nách, oai phong anh tuấn, tới trước bệ rồng, quỳ một gối xuống, giọng vang vang đầy tinh thần: - Thần nghe chuông long phụng vang lên thì mừng lắm, hai năm không lên chiến mã, vế đùi nhão rồi, mong bệ hạ ân chuẩn cho thần ra biên cương một chuyến, bắt tướng giặc về làm bạn với Nông Trí Cao.

Triệu Trinh cười ha hả: - Khanh gia đúng là tri tâm của trẫm, trẫm đang vì chuyện này ưu phiền, nhưng trước khi đi, hãy xem quốc Tây Hạ.

Trâu Đồng Minh vội vàng đưa quốc thư Tây Hạ tới tây Vân Tranh, không ngờ y đọc một đoạn thì vui mừng kêu lên: - Hay quá, hay quá, bệ hạ, năm nay Tây Hạ tiến cống thật là nhiều.

Đại điện có tiếng cười khe khẽ, Hỏa Xích Minh đứng bên cạnh sầm mặt, Triệu Trinh ngớ ra một lúc rồi cười phá lên: - Khanh nhìn cho rõ, đây là người ta uy hiếp Đại Tống, khanh nói xem, có nên lấy lương thực trong miệng bách tính giao cho Tây Hạ. Vân Tranh hời hợt à một tiếng: - Lương thực chúng ta không đủ, làm gì có chuyện đem đi nuôi người ngoài, bệ hạ, thần chuyến này xuất chinh, quyết giữ vững uy nghiêm cho Đại Tống.

Hỏa Xích Minh từ lúc nhìn thấy Vân Tranh thì hai mắt đỏ rực như máu, y là kẻ thù sinh tử của Tây Hạ, nếu không phải thân ở triều đường Đại Tống, hắn đã rút đao nói chuyện rồi, đi lên một bước, lớn giọng nói: - Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh chưa, cuộc chiến này ắt là chiến tranh toàn diện, chiến hỏa không chỉ ở Tần Châu đâu.