Chương 497: Lời Mời Từ Hoàng Gia

Lạc Lạc sức khỏe vô cùng, nhưng mà nói thì hơi chậm, hai chữ không giống nhau nói rất ngọng, cả ngày " cha cha, đại đại" gọi loạn xị, mỗi hai chữ "Vân Tam" chả hiểu sao nó gọi rất thuận miệng.

Hôm nay cả nhà được mời vào hoàng cung làm khách, Lục Khinh Doanh thì tất nhiên đi gặp Lam Lam và Triệu Húc, còn Vân Tranh thì uống trà cùng Triệu Trinh. Ngoại thần tất nhiên tỵ hiềm hậu cung, nhưng nếu Vân Tranh muốn, cơ hội gặp Lam Lam không phải không có, tới giờ y vẫn hết sức né tránh.

Đây là quy củ từ lâu của Đại Tống, hoàng đế thể hiện coi trọng của mình với trọng thần nào đó, sẽ chọn thời gian thích hợp mời vào cung uống trà, thê tử của trọng thần cũng vào cung trò chuyện với hoàng hậu hoặc sủng phi, bọn họ gọi đây là ân sủng.

Đáng lẽ có cả Vân Nhị nữa, nhưng nó không đi, vì rất phiền, mỗi lần vào cung bên cạnh hoàng hậu thế nào cũng xuất hiện tiểu cô nương ưỡn ẹo làm dáng, còn hoàng hậu nhìn nó với ánh mắt "cháy bỏng", khiến cho Vân Nhị tuổi thực đã là chàng trai đôi mươi rất sợ hãi.

Mới đầu còn cho rằng hoàng hậu có ý với mình, không cần Vân Nhị phải khoe khoang, bề ngoài của nó quả thực cực kỳ có sức sát thương, có điều một lần hoàng hậu khóc mới biết nàng ta coi mình là Hàn vương Triệu Quả đã chết non, hoàng hậu mất con thì đáng thương thật, nhưng hoàng đế ghen càng đáng sợ hơn, nên có thể tránh vào hoàng cung là tuyệt đối không vào, thuận tiện còn tránh được đám tiểu thư huân quý quấy nhiễu.

Lục Khinh Doanh nhìn Vân Nhị mặc cẩm bào lam, đội kim quan, tuấn tú vô cùng, theo thói quen đưa tay ra nhéo má nó: - Hi hi, trước kia má còn hơi bầu bầu trẻ con, đi Lương Sơn Bạc một chuyến có khí chất nam nhi lắm rồi, Tịch Nhục thật tốt số, có điều thê tử lại còn không đẹp bằng trượng phu, không biết tương lai Tịch Nhục tự xử ra sao. Nói tới đó quay đầu nhìn mặt phu quân của mình, không bình luận gì, chỉ thở dài.

Vân Tranh mặt tối sầm, gằn giọng hăm dọa: - Hay là nàng kiếm người tái giá đi.

Vân Nhị lè lưỡi trốn ngay, vì nó nhìn thấy Tịch Nhục vốn ngồi trên lan can xem náo nhiệt có chút đau lòng, cũng nhảy lên lan can, dựa đầu vào vai nàng.

Lên xe ngựa rồi Lục Khinh Doanh vẫn tiếp tục than thở: - Nhị thúc nhà ra nói là Tống Ngọc, Phan An tái thế cũng không hề quá chút nào, tính cách ôn hòa, tài hoa xuất chúng, tiền đồ khỏi nhìn cũng biết là vô cùng bằng phẳng. Hoàng hậu nương nương ra sức chọn tiểu thư huân quý giới thiệu, không tới hai mươi thì cũng mười tám mười chín người rồi, thiếp thấy đều không tệ, vậy mà Nhị thúc chẳng thèm nhìn lần thứ hai, lúc nào cũng chỉ biết Tịch Nhục, chàng định không quản thật à?

Vân Tranh vừa chơi với khuê nữ, vừa nói: - Vân gia cưới lão bà không chọn người thích hợp, chỉ chọn người vừa mắt.

- Giống như năm xưa ta nhìn trúng nàng vậy, nói cho nàng biết, lão tiên sinh nói nàng không thích hợp, cưới nàng về mệt lắm, nhưng biết làm sao được, từ khi ta nhìn thấy nàng lần đầu ở đào viên, hình ảnh nàng trong mắt đã không kéo ra được nữa. Lúc đó còn chưa biết tên tuổi nàng là gì, ta đã nghĩ ra mấy chục cách ép nàng phải gả cho ta rồi, trong đó có một cách là thông qua thương chiến, ép Lục gia không còn một xu, phải gả nàng cho ta để xóa nợ, ha ha ha...

Lục Khinh Doanh không nghi ngờ lời của Vân Tranh, nhớ lúc đó nàng coi Vân Tranh như đứa đệ đệ, vốn tưởng ngầm đạt thành thỏa thuận không vội động phòng, dè đâu hôm sau bị y "chiếm đoạt", bi phẫn đưa tay bóp cổ trượng phu: - Giờ chàng đắc ý rồi.

Vân Tranh ngoẹo đầu lè lưỡi ra, Lạc Lạc thấy mẫu thân ức hiếp phụ thân thì nhảy ra bênh, ôm lấy Vân Tranh khóc ầm ĩ, làm hai phu thê phải dỗ mãi.

Lục Khinh Doanh tức lắm làm động tác nhéo má Lạc Lạc: - Hoa Nương tỷ tỷ nói không sai, sinh nữ nhi đúng là lỗ vốn, sớm gả nó quách đi cho rồi.

Vân Tranh nhìn khuê nữ bị mẫu thân dọa sợ hãi, ra sức rúc vào lòng mình, bật cười: - Cảnh cáo nàng đừng có nghe mấy nhà kia dụ dỗ mà hứa gả khuê nữ cho người ta, hôn sự của khuê nữ để nó tự quyết, ài, mặc dù ta thấy thiên hạ không thằng khốn kiếp nào đủ tốt sánh với Lạc Lạc, nhưng chỉ cần nó vừa ý là được.

Lục Khinh Doanh giận dỗi quay mặt đi: - Được, không quản thì không quản, xem tương lai thứ lỗ vốn này kiếm trượng phu ra sao, nói trước không được cha mẹ mai mối hứa gả, tự ý làm bừa, sẽ bị cho vào lồng thả trôi sông.

Vân Tranh ôm eo lão bà, vuốt ve cái bụng to tướng, ôn nhu nói: - Cưới được nàng là may mắn của ta, cưới được Tịch Nhục là hạnh phúc của Vân Nhị, tương lai khuê nữ cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, sống với nhau cả đời mà nhìn nhau chướng mắt thì còn sống thế nào.

Lục Khinh Doanh bị trượng phu nói cho mềm nhũn người, quay đầu lại vuốt ve má Vân Tranh, ngắm nhìn một lúc, đột nhiên nói: - Chàng và Nhị thúc không giống nhau gì cả, cằm chàng tương đối tròn, còn của Nhị thúc như đao gọt, đường nét rõ ràng. Mắt chàng một mí, Nhị thúc thì hai mí, nhất là khi cười thì chàng và Nhị thúc trông càng có cảm giác khác biệt, chàng có chút tà khí, còn Nhị thúc quang minh chính đại hơn nhiều.

Vân Tranh chép miệng: - Cha mẹ sinh ra ta còn chưa có kinh nghiệm, coi ta là vật thí nghiệm, sau đó có kinh nghiệm, ra sức đầu tư tinh khí sinh cho tốt, Vân Nhị ra đời bụ bẫm trắng trẻo, hơn ta một cân, thế nên nó đẹp đẽ hơn ta cũng chẳng có gì lạ. Nếu thấy phu quân nàng không được hoàn mỹ như ao ước thì đi mà trách công bà của nàng ấy, ta chẳng có lỗi.

Lục Khinh Doanh hậm hực đấm Vân Tranh một cái: - Tưởng thiếp không biết à, chỉ cần chàng chép miệng thì dứt khoát là nói bậy nói bạ, làm gì có ai nói cha mẹ mình như thế, đó là tội đại bất hiếu, về thiếp tới trước linh vị cha mẹ tạ tội thay chàng.

Xe ngựa chầm chậm đi vào hoàng thành, tới Triêu Thiên môn thì dừng lại, Trâu Đồng Minh và nữ quan trong cung Thục phi đã đứng đợi sẵn, dẫn họ tới nơi nên tới,vì mang tính chất tiệc gia đình, nên không hề có nghi thức cầu kỳ long trọng. Ấn tượng của Vân Tranh về hoàng cung Đại Tống là cái gì cũng to lớn hùng vĩ, khí thế, sân rộng thênh thang, cột nhà cao sừng sững, ấy vậy mà không biết làm cửa sổ cho tử tế, phòng âm u như địa ngục, hậu quả là làn da tai tái của Triệu Trinh, trông gớm chết.

Trên đường đi Trâu Đồng Minh cứ quay đầu lại nhìn Vân Tranh suốt, lần đầu tiên hắn thấy đại thần bế khuê nữ đi gặp hoàng đế, là nhi tử còn hiểu được.

- Có gì mà lạ, lão bà của ta bụng to không trông con được, cho nên ở nhà đa phần do ta trông, ngươi là hoạn quan không hiểu được thú vui này đâu.

Vân Tranh nói chuyện với Trâu Đồng Minh ngay từ ngày đầu đã thế rồi, chẳng hề kỵ húy gì, mới đầu Trâu Đồng Minh còn cho rằng Vân Tranh xỉ nhục mình, lòng rất phẫn nộ, nhưng tiếp xúc lâu dần mới hiểu, Vân Tranh không có ý gì hết, những người y vừa mắt mới nói chuyện thoải mái như thế.

- Nô tài có nhận một đứa con, là con út của ca ca, tương lai dựa vào nó để hương hỏa, lúc vào cung là vì hết cách, nhà nghèo quá, ăn không đủ, nghĩ gì tới chuyện khác.

Vân Tranh gật đầu: - Ta hiểu, ta cũng từng đói rồi, lúc đó sinh cả ý muốn giết người, ông trời không cho chúng ta nhiều cơ hội lựa chọn, lúc nào cũng có chuyện không vừa ý, làm người ta ăn không ngon ngủ không yên.

- Nói xem có chuyện gì mà khiến khanh ăn không ngon ngủ không yên thế?

Triệu Trinh từ sau một gốc cây hoa đi ra, không ngờ cũng bế Thục vương Húc, Lạc Lạc thấy có đứa bé chạc tuổi mình, thế là thò tay ra véo tai luôn, đây là sở thích của nó.

Triệu Húc có chút sợ hãi, ra sức vặn người né tránh, đôi mắt tròn xoe đã long lanh nước, Triệu Trinh đành đặt nhi tử xuống đất, nó trốn ra ngay sau chân phụ thân.

- Đứa bé này nhát gan quá.

Trước kia rất hài lòng về đứa con này, không ngờ hôm nay lần đầu gặp khuê nữ Vân gia bị dọa cho phát khóc.