Chương 471: Hỏi Ta

Một canh giờ sau, lòng sông đã dựng lên hai guồng nước cao lớn như người khổng lồ, thợ mộc đang dùng thừng cỏ buộc ống đồng, hẳn là sắp dùng được.

Bành Lễ tiên sinh được Hoa Nương dìu tới, ông cụ không thích ở trong thành ồn ào, cho nên sống ở trang tử, Hoa Nương thì từ thời ở Thành Đô đã biết rồi, là lão bảo tử, nhưng giờ biết quay đầu làm lại cuộc đời, ông cụ bao dung không để bụng chuyện cũ, trong trang toàn nông phụ lóng ngóng mồm miệng vụng về, có khuê nữ khéo léo biết chiều người ở bên cạnh, ông cụ vui vẻ không ít.

Thợ cả ngồi bên trên cao, dùng chùy gỗ đánh gãy thanh ngang, guồng nước rung rung vài cái, sau đó bắt đầu xoay tròn, đưa từng gầu nước lớn ở dưới sông lên, bốn xung quanh hò reo vang dội, chuyện này người ngoài nhìn vào có lẽ đơn giản nghỉ, chẳng qua là cái guồng nước to hơn mà thôi, thực ra đâu phải đơn giản như vậy, guồng nước to thêm một phần là khó khăn gấp bội, nào là tính chịu lực của vật liệu, góc độ cá gầu nước sao cho sức nước đủ xoay guồng, giá đỡ bố trí thế nào để chống đỡ được lâu dài, mất của họ mấy tháng trời, tốn không biết bao nhiêu tiền của nghiên cứu.

- Lão gia tử, vậy là thành công rồi, theo như Vân Nhị tính, một ngày có thể tưới được năm mươi mẫu không thành vấn đề. Hoa Nương nhìn nước chảy đều đều vào ruộng, vui vẻ nói:

- Ừm, không uổng công khó nhọc của chúng, chỉ là hôm nay nha đầu Khinh Doanh tới đây, lại còn kéo theo người ngoài, xem ra Vân Tranh lại bày trò rồi. Bành Lễ tiên sinh nhíu mày nói: - Chúng nó đúng là một đôi trời sinh, trượng phu đi ăn trộm, thế nào thê tử cũng đứng canh giác, đều không tốt đẹp gì.

Lần đầu tiên nghe có người bình phẩm phu thê Vân Tranh như thế, Hoa Nương thấy cũng đúng lắm, thoáng nghĩ một cái là nghĩ ngay ra, cười khúc khích: - Con khỉ đó không chịu yên thân, lại muốn trêu tức người ta, y muốn gây sự với cả thiên hạ hay sao? Lão gia tử, phải làm sao bây giờ?

- Hừm, còn cười được, ngươi cũng là đứa chỉ sợ thiên hạ không loạn. Bành Lễ tiên sinh giơ quải trượng gõ lên đầu Hoa Nương một cái, sai người gọi Vân Nhị tới, dặn: - Đi diện kiến bệ hạ, nói Lão Bành Lễ nghĩ ra cách dẫn nước, bệ hạ không cần vất vả gành nước nữa.

Vân Nhị rối rít xua tay: - Không được đâu công công, như thế người sẽ bị đám quan viên hận đấy, cứ nói cháu nghĩ ra là được.

Bành Lễ tiên sinh cười lớn: - Thằng bé ngốc, lão phu còn sống được bao năm nữa chứ, chúng hận ta thì sao? Chẳng lẽ còn đào xác lão phu lên được à? Vả lại lão phu là đế sư, còn đang muốn hỏi quan gia vì sao không nghe thấy lời trung ngôn, bị gian nịnh nhơ nhớp xúi bẩy, vì chút danh tiếng hư ảo mà đi gánh nước, quên mất quản lý triều chính mới là trọng trách hàng đầu.

Vân Nhị thấy lão tiên sinh giận rồi, không dám nói nữa, nơi hoàng đế cùng hoàng hậu, phi tử hậu cung lấy nước cách đó không xa, văn võ bá quan cũng ở đó. Gánh nước suốt từ sáng tới gần trưa, ai nấy mồ hôi đầm đìa, nhưng đám đông nhiệt tình rất dễ kích thích người ta làm theo không suy nghĩ.

Triệu Trinh nhìn bách tính đi lại như đàn kiến, nghe đám thần tử không ngừng ca ngợi, nói mấy câu như nhân tâm khả dụng, tuy mệt mỏi, song vô cùng thỏa mãn.

Trâu Đồng Minh đỡ hoàng hậu tập tễnh đi ra bờ sông, hai cái gầy nước chỉ to hơn cái bát canh, nói là đặt trên vai hoàng hậu, chẳng bằng nói là do cung nữ và Trâu Đồng Minh thay nhau gánh, nàng ta đi ở giữa chẳng được việc gì, còn vướng chân người ta.

Vất vả đổ được nửa thùng nước vào kênh, Trâu Đồng Minh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vân Nhị từ xa chạy tới, hắn gặp Vân Nhị trong hoàng cung nhiều lắm, vì Thục phi nương nương cứ rảnh rỗi là lại gọi ba tên tiểu tử lắm trò này vào cung. Do không có con, lại chẳng hề có xung đột lợi ích nào, nên Trâu Đồng Minh cũng rất thích đám Vân Nhị.

Đang định trêu Vân Nhị lười biếng thì nó đi tới giật thùng nước ném đi, mọi người sững sờ chưa kịp hiểu ra sao thì thấy Vân Nhị chỉ về phía Vương An Thạch đang đức trên bờ đê uy phong chỉ huy mọi người: - Ác tặc, ngươi vì cớ gì cố ý để bậc quốc mẫu lao động chân tay, bêu xấu thế này.

Tào hoàng hậu suýt chút nữa rơi nước mắt, nàng từ nhỏ tới lớn bao giờ chịu khổ thế này đâu, mấy ngày đi lại bên bờ sông gập ghềnh, chân nổi mụn rồi, mãi giờ có người lên tiếng, nhưng nàng tự biết thân phận, vỗ vai Vân Nhị nói: - Đây là quốc gia đại sự, đâu phải chỗ cho ngươi xen vào, còn không tránh sang bên.

Vân Nhị không nghe, còn dẫm chân lên thùng nước: - Nương nương, thiếu nước thì chúng ta dẫn nước tới là được, lắp vài guồng nước thôi là giải quyết được vấn đề, cần gì phải đưa toàn thành ra sông gánh nước? Người hiểu thì bảo quan gia thương bách tính, lấy thân làm gương, người không hiểu còn hỏi, có phải người Đại Tống toàn lũ ngốc không?

Triệu Trinh đi tới, thấy một thiếu niên lên tiếng bất bình vì hoàng hậu, lòng cao hứng, bách tính có lòng trung hiếu, chứng tỏ mình thống trị rất thành công. Có điều ném thùng nước của hoàng hậu h ơi thất lễ, định mắng một trận là được.

Vân Nhị nhìn thấy Triệu Trinh, khom người thi lễ: - Lão tiên sinh sai tiểu tử tới hỏi quan gia, dân có đạo, quân có hành, vì sao quân lại nhập dân đạo, khiến tiểu dân biết tự xử thế nào? Lấy ai ra để thực thi đạo quân vương?

Triệu Trinh mỉm cười: - Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, đó là danh ngôn của Đường Thái Tông, trẫm nếu không giúp nước thiên hạ lặng sóng, sao có thể yên lòng ở trên thuyền.

Vân Nhị lại thi lễ: - Bệ hạ có biết bơi không?

- Không biết.

- Nhưng tiểu tử biết, bệ hạ gánh nước không bằng nông phụ, đào đất không bằng nông phu, hành quân đánh trận không bằng tướng soái, ngâm thơ làm từ không bằng tài tử nhã sĩ, quản trị địa phương không bằng tri huyện. Trời sinh đại tài chính là để bệ hạ dùng đấy, sao bỏ sở trường dùng sở đoản?

Tào hoàng hậu và Trâu Đồng Minh đều lo lắng, những lời can gián thẳng thắn này, không biết quan gia chịu được không. Phía bên kia đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác, Vương An Thạch nghe thấy ồn ào đều tới rồi, sợ nhất Tư Mã Quang nghe thấy, sẽ viết vào khởi cư trú.

- Ha ha ha, nói hay lắm, bệ hạ đứng đầu vạn dân, tất nhiên nên khích lệ dân ý, ngươi còn nhỏ tấm lòng đáng quý, nhưng không hiểu chính sự thì chớ nhiều lời nữa, phạt gánh mười gánh nước! Người lên tiếng là Vương An Thạch, ăn nói rất có trình độ, một chiếu cố thể diện hoàng đế, còn cho Vân Nhị thang để xuống, vẫn phạt đúng, ân uy đầy đủ, không ai nói gì được:

Vân Nhị nhìn Vương An Thạch rất lâu, nhìn tới mức ông ta hồ nghi có phải trên mặt có dính cái gì không mới nói: - Bệ hạ hỏi ông là hỏi sai người rồi, ông không thể giúp hóa giải thiên tai, cũng không thể giúp quốc khố sung túc, hỏi ông giống như hỏi đường kẻ mù thôi.

Vương An Thạch không nổi giận, lại còn cười lớn: - Thế bệ hạ phải hỏi ai?

Vân Nhị ưỡn ngực thật cao, vỗ một cái: - Hỏi ta.

Lời này tức thì khiến bốn xung quanh cười nghiêng ngả, Tào hoàng hậu cũng che miệng cười, hất đầu ra hiệu với Trâu Đồng Minh, hắn liền lom khom người đi tới, định nhân lúc mọi người cười mà kéo Vân Nhị đi, kết thúc chuyện này.

Vân Nhị tránh khỏi Trâu Đồng Minh, chạy tới trước mặt Vương An Thạch: - Có cái gì hay mà cười, ta đã giúp tẩu tử tưới hết ruộng trong nhà rồi, một mình ta làm việc còn hơn toàn bộ các ông, nếu các ông hỏi cách ta, cái gì chưa dám nói, ít nhất hai bờ Hoàng Hà không sợ hạn hán nữa.

- Ta tuổi còn nhỏ, không biết chính sự, nhưng cũng không ngu xuẩn tốn công tốn sức gành nước tưới ruộng, chẳng ích lợi bao nhiêu.

Triệu Trinh sửng sốt như nhớ ra điều gì đó, Tào hoàng hậu sớm không chịu nổi vất vả nữa, hỏi vội: - Vân Việt, người thực sự có cách tưới hết được ruộng sao?

HẾT!

Cuối năm tinh thần làm việc hơi kém, đầu chỉ nghĩ tới bánh trưng thôi