Chương 450: Sắp Mốc Meo Rồi

- Tào Vinh vốn tính nhu nhược, kỳ thực không phải nhân tuyển tốt thủ biên cương, bệ hạ nể tình bản cung mới cho nó một cơ hội, bản cung chỉ lo nó cô phụ thành vọng, mong được Vân hầu chỉ điểm nhiều hơn mới đúng.

- Nương nương quá lo rồi, bệ hạ là thánh quân một đời, sao không biết sử dụng nhân thủ, nương nương nói Tào tướng quân không phù hợp, nhưng chuyết phu và Địch soái lại khen không ngớt miệng.

Đứa đệ đệ này ra sao, Tào hoàng hậu quá hiểu, không tin Lục Khinh Doanh nói thật, mỉm cười nâng chén lên.

- Chuyết phu từng nói, đất mới quan trọng là nằm ở ổn định, chứ không phải mở mang, nếu Đông Xuyên chiến loạn liên miên chi tốn thêm tiền lương triều đình, vậy lợi chẳng bằng hại.

- Nếu như là Địch soái hay chuyết phu ở lại Đông Xuyên, hoàng đế Đại Lý sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, cho rằng Đại Tống muốn diệt mình, sẽ dốc toàn bộ quốc lực đề phòng, tương ứng chúng ta cũng phải tăng thêm nhân thủ.

- Địch soái còn khen chỉ có Tào tướng quân ở Đông Xuyên mới làm quan gia yên lòng, hoàng đế Đại Lý yên lòng, Tào tướng quân là nhân tuyển có một không hai, bản lĩnh đó chỉ Tào tướng quân mới có.

Tào hoàng hậu nghe thế thì bất ngờ không thôi, trước đó cứ cho rằng đại quân khó khăn lắm mới đem về một phần quốc thổ, biên quan là chốn gian nan, đệ đệ vô dụng của mình sao giữ nổi quốc thổ, sợ Tào Vinh đem lại họa cho gia tộc, nay nghe Lục thị nói, ai ngờ vô dụng cũng là một loại bản lĩnh rồi.

Quan gia đưa Tào Vinh tới đó, biểu thị mình không đồ mưu với đất đai còn lại của Đại Lý, mà Tào Vinh giỏi kết giao bằng hữu, sẽ làm hài hòa lợi ích các phía nơi đó.

- Tổ tông để lại giáo huấn, nữ nhân không can chính là đúng, quốc quân đại sự quả nhiên phải để bệ hạ và chư công trên triều, đám phụ nhân nữ tử chúng ta chỉ cần quản tốt nhà, nuôi dạy con cái là đủ.

Lục Khinh Doanh cũng phụ họa vài câu, chợt nghe dưới tường thành có tiếng hô như biển gầm, giật mình nhìn hoàng hậu. Tào hoàng hậu mỉm cười sai người khiêng tới từng sọt cung hoa, dẫn phi tần hậu cung tới lên tường thành.

Chỉ thấy dưới tường thành có vô số phụ nhân, giơ các loại hoa đăng, tranh nhau cắm vào tường thành, sau đó ngước mắt nhìn lên trên đầy mong đợi.

Tào hoàng hậu cầm lấy đóa cung hoa tử quyên cực lớn, ném về phía phụ nhân gần mình nhất, phụ nhân đó nâng váy lên đỡ lấy, thi lễ bái tạ, rồi reo mừng rời đi, những phụ nhân khác chỉ hâm mộ mà không ai cướp, thứ này là lộc, có tiền chẳng mua được, khi khuê nữ xuất giá nếu có một đóa cung hoa, thì nhà nữ rất có thể thể diện.

Tiếng huyên náo không chỉ ở tường bắc mà còn tường phía tây cũng tưng bừng, Lục Khinh Doanh nghe nói quan gia đang ném quả bạc mừng tuổi bách tính, liền chắp tay cầu khẩn trượng phu đừng làm chuyện gì mất mặt, chẳng may quen tay đút túi vài ba quả để người ta nhìn thấy thì Vân gia thực sự không còn mặt mũi nào nữa.

… …

Đông Kinh dần dần yên tĩnh lại, chỉ có vô số hoa đăng như muôn hoa nở rộ, đứng trên tường thành, cảm tưởng như ngân hà đã rơi xuống mắt đất.

Vân Tranh thấy lưỡi không chịu nghe sai bảo nữa, biết mình uống rượu hơi quá rồi, cho nên ngậm mồm lại đổi sang nụ cười cao thâm mạt trắc, gặp ai cũng cười như nhau, làm người ta nhìn nổi hết da gà da cóc.

Túy lý thiêu đăng khán kiếm, Mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh. Sa tràng thu điểm binh. Mã tác đích lô phi khoái, Cung như phích lịch huyền kinh. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, Doanh đắc sanh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sanh!

….

Say đốt đèn nhìn kiếm Mơ tù và liên doanh Tám trăm dặm quân sĩ Năm chục dặm biên thành Thu sa trường điểm binh Ngựa nhanh tựa Đích Lô Cung rời dây như chớp Phò quân vương an thiên hạ Được danh tiếng ngàn thu Thương thay tóc đã bạc.

- Địch công, bài phá trận tử này tặng cho ngài, sau khi tiểu tử tóc bạc sẽ làm bài khác.

Ai dà, tài khí cao quá cũng phiền, loại thi từ hùng tráng líu lưỡi này vậy mà cũng thuận miệng đọc ra được, cơ mà mình dùng không hợp lắm, tặng Địch Thanh hợp hơn.

- Hay hay hay, Say đốt đèn nhìn kiếm, mơ mơ mơ... Địch Thanh cũng say lắm rồi, nói mãi chẳng ra, vội túm lấy Âu Dương Tu nhờ ông ta ghi lại hộ, đây là thơ Vân Tranh làm khi say rượu, trời mời biết khi tỉnh lại mình và y có nhớ nổi không:

- Vân hầu tài cao tám đấu, quả nhiên danh bất hư truyền, văn chương cẩm tú mở miệng là ra, lão phu ngày sau đăng môn bái phỏng, luận bàn cho thỏa chí. Bài Phá trận tử này khí thế hùng hồn, trước kia cho rằng thi từ đa phần thiên hướng uyển chuyển, không ngờ còn dung hợp được cả hùng phong quân lữ, quả nhiên chỉ bậc nho tướng như Vân hầu mới có thể làm ra, bội phục, bội phục!

- Âu Dương công quá khen, quá khen... Vân Tranh miệng lưỡi không lưu loát, miễn cưỡng nói vài câu, trời biết sao lúc nãy đọc thơ lại thuận miệng như vậy: - Thơ là tiểu đạo, trò chữ nghĩa ghép câu ghép vần thôi ấy mà, nói ra lại khiến mấy vị đại nhân chê cười.

Đám Hàn Kỳ sau khi xem xong Phá Trận tử, ngẩng đầu lên nhìn Vân Tranh cầm chén rượu làm bộ cao nhân nhã sĩ, hận tới ngứa răng.

Triệu Trinh cũng được Trâu Đồng Minh chạy tới thì thầm vào tai, hỏi nhỏ: - Thường ngày y và Địch Thanh thảo luận có xuất khẩu thành thơ như vậy không?

Trâu Đồng Minh gật đầu cái rụp: - Có ạ, nô tài nghe mà nhiều thứ không hiểu, cái gì mà "Phải đem dũng khí truy tàn tặc, chớ chuộng hư danh học Bá Vương"... kiểu như thế rất nhiều, làm nô tài ở bên cạnh cảm thấy mỉnh rất ngốc.

- Thực sự là uyên thâm quá ít người hiểu, phải rồi, đệ đệ của y thì sao?

Trâu Đồng Minh cười khổ không thôi: - Không chỉ Vân Việt, mà hai tên tiểu tử Tô gia cũng cứ rảnh rỗi là chạy tới nghe hai vị đại soái bàn chiến sự, nói một câu bệ hạ có thể không thích nghe, người nhà đó hình như ai cũng thông minh hơn người ngoài một chút. Có một đại nha hoàn tên Tịch Nhục, chỉ cần Vân hầu gọi ra món gì là lúc sau mang lên rồi, mà Vân hầu thì hứng thú rất thất thường, nô tài cũng chẳng hiểu sao có thể làm nhanh như thế, ngự trù trong cung chỉ e không bằng...

Vân Tranh thì chẳng biết người khen người chê gì nữa, uống cho đẫy bụng rượu, ngồi trên tường thành cao, say ngã lăn quay là chuyện quá hiển nhiên, thế là bữa tiệc coi như đã kết thúc với Vân Tranh, hoạn quan không tìm thấy hạ nhân Vân gia đã chạy đi chơi, đành giao cho người phủ Khai Phong chuyên phụ trách đưa ma men về nhà.

Rượu Vân gia cất căn bản chẳng phải tứ tốt đẹp gì, ngoại trừ mạnh một chút thì vứt, cho nên hôm sau ngủ dậy đau đầu như muốn nứt ra là chắc chắn rồi.

Kệ Lục Khinh Doanh an ủi ra sao, Vân Tranh vẫn ôm đầu rên hừ hừ như mèo bệnh, canh giã rượu uống vô số cũng chẳng ích gì.

Cho nên mấy hôm sau Địch Thanh thấy Vân Tranh thì thất kinh, mắt thâm xì, mặt nhợt nhạt, quá xa cách với một Vân Tranh thường ngày thích làm ra vẻ cây ngọc đón gió.

- Địch công đừng cười, say ghê quá, ba ngày không ăn cơm, sáng nay chỉ húp nửa bát cháo, tiểu tử lên đây tắm nắng, để bổ xung chút dương khí.

Địch Thanh tặc lưỡi mãi: - Nếu đã biết uống vào khó chịu thì đừng uống nhiều như vậy, lão phu phải ba ngày mới uống hết vò rượu đó, ngươi uống trong một tối, khác gì muốn chết.

- Có điều, đã là rượu của ngươi thì ngươi biết rõ rồi, vì sao uống tới say tới không còn biết gì, ngươi xưa nay luôn làm việc có chừng mực, đâu phải loại buông thả? Ngươi đang tính toán gì?

Vân Tranh thống khổ ngã xuống tấm da hổ, đắp lên người một cái chăn: - Chẳng có tính toán gì cả, Đông Kinh sắp làm tiểu tử thấy sắp mốc người rồi, nay đã thuyết phục được quan gia thao luyện Thiếu Niên quân, ở lại Đông Kinh chẳng còn ý nghĩa gì nữa, suốt ngày quanh quẩn trong nhà. Chẳng may hắt hơi một cái, cũng có kẻ suy đoán đủ mọi ý đồ, tiểu tử chẳng sợ gì bọn chúng, hứng lên tiểu tử đi tát từng tên một, nhưng như thế chẳng còn làm việc gì được nữa.

Địch Thanh cười ha hả, sự lão luyện của Vân Tranh làm người ta thi thoảng quên đi mất tuổi tác, trẻ mà, đâu giống ông ta chỉ thích nằm yên một chỗ: - Chán Đông Kinh rồi thì muốn đi đâu?

HẾT!