Chương 438: Tình Hình Rối Ren

Quan phủ còn phần nào bưng bít sự việc với bách tính, trên triều thì đã sôi sùng sục rồi, lưỡng các ngự sử Hàn Hiếp, Bùi Nhân Độ, Trịnh Trung Hiền, Thôi Chí Hạo cùng liên danh với nhau dâng lên một bản tấu dài, nhưng bản tấu này không đàn hặc ai cả, chỉ liệt kê ra, so với năm ngoái, năm nay Đông Kinh thêm hơn ba mươi vụ xung đột đánh nhau, mà những người gây ra những vụ xung đa phần là người Vũ Thắng quân.

Tấu chương không đòi trừng phạt ai, vì những người phạm pháp đều bị Khai Phong phủ xử đúng tội cả rồi.

Nhưng đám Bùi Nhân Độ, Hàn Hiếp lúc tới thanh lâu ăn chơi mượn hơi rượu nói Vân Tranh chính là kẻ đem tới bất ổn của Đông Kinh, sự tồn tại của y gây ra nguy hiểm cho Đông Kinh, là sao Tham Lang giáng thế.

Dụng ý khỏi nói cũng biết vô cùng ác độc, kết hợp với những chuyện xảy ra ở kinh thành thời gian qua, làm người ta có cảm giác nhầm lẫn Vũ Thắng quân là vấn đề, hay nói cách khác Vân Tranh lẻ kẻ có tội, bất chấp chuyện y giao Vũ Thắng quân ra, hòng khiến bách tính căm ghét Vân Tranh, từ đó tác động ngược lại tới quan gia.

Vân Tranh bấy giờ mới hiểu hết được sự thâm hiểm của ngự sử ngôn quan, ở thời đại thông tin thiếu phát triển đó, bọn chúng không khác gì nắm giữ truyền thông, điều khiển dư luận.

Dưới tình hình căng thẳng ấy Đoạn Hồng gặp được Hạo Nhị cách biệt đã lâu, nay hắn là ông chủ một tòa tửu lâu, thân thiết kéo Đoạn Hồng vào trong uống chén rượu, tha hương gặp cố nhân là chuyện vui mừng lớn trong đời người.

Nhìn thấy Đại Hùng bê thức ăn xuất hiện ở tòa tửu lâu hai tầng làm hoàn toàn bằng trúc có tên Thục Trung Thiên này, Đoạn Hồng chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, sau khi Linh Tê Các bán cho Tào gia, có ba người đi theo Hoa Nương, là Hạo Nhị, Đại Hùng và Đường Đường, hắn biết rõ điều đó vì hắn theo Đường Đường mà tới.

Đường Đường vốn được Tào Vinh mời ở lại làm lão bảo tử, nhưng nàng và Hoa Nương tình cảm sâu nặng, nên từ chối.

Nghĩ tới Đường Đường, hắn vô cùng đau lòng, sau khi mẹ hắn qua đời, chỉ còn một thân một mình, không vướng bận gì nữa, nên Đường Đường cùng Hoa Nương tới Đông Kinh, hắn cũng chạy nhờ quan hệ, xin lên kinh làm bộ đầu nho nhỏ ở phủ Khai Phong.

Đường Đường tất nhiên không đi tiếp khách nữa, bây giờ chuyên môn dạy nữ tử thanh lâu học tập ca vũ đất Thục, mặc dù không ưu mỹ ướt át bằng điệu múa Đông Kinh, nhưng hơn ở sự hoạt bát, nhất là điệu Khổng Tước Vũ của nàng vừa xuất hiện đã vang danh kinh thành.

Điệu múa này do Hoa Nương mất tới ba năm nghĩ ra, dùng lông khổng tước làm váy, mô phỏng khổng tước đi trong rừng, uống nước, đùa giỡn nhau, kết hợp với ánh đèn, tạo nên điệu múa vừa tươi vui vừa quyến rũ chưa từng có.

Vốn Hoa Nương định mở Khổng Tước lâu ở Đông Kinh, dùng Khổng Tước vũ để dọn đường, không ngờ nàng lại có thai, vì con, Hoa Nương không kinh doanh thanh lâu nữa, hiện giờ dựa vào dạy môn vũ đạo nàng dày công nghiên cứu này, cùng bán lông không tước cũng có thu hoạch lớn.

Đại Hùng bày rượu thịt lên bàn, hỏi Đoạn Hồng: - Sao, vẫn còn quyến luyến Đường Đường à?

Đoạn Hồng liếc mắt nhìn quanh, giờ gần trưa mà khách khưa thưa thớt, xem ra kinh doanh không thuận lợi, ngửa cổ uống cạn chén rượu: - Sao chúng ta đi đâu cũng cứ chạm mặt nhau thế nhỉ?

Hạo Nhị cười lớn: - Thế gian này nói lớn cũng lớn thật, nói nhỏ lại thấy nó nhỏ, cố nhân tương phùng, sao lại nói câu xúi quẩy thế. Ngươi không chỉ gặp bọn ta, may mắn chút có thể gặp hầu gia phu nhân, Tịch Nhục, phu nhân mỗi khi nhớ Thục đều tới đây uống một chén trà.

Đoạn Hồng ăn một miếng thịt trâu khô đặc sản của Đậu Sa trại, gắp miếng thịt lừa luộc lớn cho vào mồm, uống thêm chén rượu, đặt đũa đặt bát xuống, giọng khô khốc: - Rượu uống rồi, thịt ăn rồi, có chuyện gì thì nói đi, giúp được ta sẽ giúp.

Đại Hùng vỗ tay: - Hay, thống khoái lắm, người Thục chúng ta tới Đông Kinh bị người ta xem thường, không đoàn kết với nhau không sống nổi, ài, tửu lâu của ta thường xuyên bị quấy nhiễu.

- Lão tử chịu đủ rồi, chuẩn bị cùng đám huynh đệ lập hành thị, yên tâm hành thị này trước kia chưa có ở Đông Kinh, chuyên mua bán các loại lông vũ, không xung đột với người khác.

- Ngươi chắc không biết, lông vũ đẹp nhất tời từ Quảng Nam, lông vũ nhẹ, dễ vận chuyển, mà phụ nhân Đông Kinh có nhu cầu lớn với các loại lông vũ, là đường phát tài không tệ, huynh đệ định làm nghề này, ngươi thấy sao?

Đoạn Hồng tỏ ra không tin lắm: - Cái này không khó, nhưng các ngươi thực sự an tâm kinh doanh lông vũ, không làm trò cũ nữa?

Hạo Nhị nhíu mày: - Trước kia ca ca ta cũng chẳng làm trò gì, Linh Tê Các đều là cô nương tốt, chẳng trộm chẳng cắp của ai, lão tử chỉ bảo vệ cho họ yên tâm kiếm tiền có cái mẹ gì mà xấu hổ, một câu thôi, có giúp không?

Đoạn Hồng nhìn Đại Hùng và Hạo Nhị một lúc, gật đầu: - Nể tình đồng hương ta sẽ giúp, không để đám lưu manh quấy nhiễu các ngươi, nhưng nay kinh thành mưa gió bấp bênh, các ngươi tuyệt đối đừng làm mấy việc trước kia, cho dù quan phủ không xử các ngươi, cũng có ác nhân giết các ngươi, giờ cả thành toàn là người chết.

Hạo Nhị buông một tiếng cảm khái: - Nghe nói rồi, phía dưới Dịch Mã Kiều phát hiện mười mấy thi thể, đáng đời, đám người đó thu tiền của ta không ít. À phải, Bao gia gia nổi giận đánh một đám bộ khoái vô dụng, ngươi không bị liên lụy chứ?

- E là ta khó tránh khỏi, trước kia giết người còn có tính mục đích chỉ giết người của bang phái liên quan tới chuyện bắt cóc thiếu niên, giờ thì hay rồi, bọn họ gặp là giết, sợ nhất là có những kẻ thừa nước đục thả câu cũng xuất hiện, giết đối thủ cạnh tranh, tình hình rối mù không biết đường nào mà lần. Đoán chừng phải đợi thời gian nữa, xem sau này bang phái nào quật khởi, thì tám phần là kẻ có dính líu.

- Hạo Nhị, ta biết đằng sau ngươi là Hoa Nương, như thế không đơn giản chỉ là mở hành thị bán lông vũ, nghe ta nói, kinh doanh thì kinh doanh, ngàn vạn lần đừng dính líu chuyện giang hồ, đám người kia sau này thành đối tượng triều đình nghiêm tra. Đoạn Hồng hơi chần chừ một chút, hạ thấp giọng xuống: - Mật Điệp ti cũng hành động rồi, hôm qua ta thấy bọn họ vào nhà xác.

Hạo Nhị trịnh trọng gật đầu: - Mười lăm ngày hạn phá án đã qua ba ngày, xem ra các ngươi ăn đòn chắc rồi, mà ngươi cũng cẩn thận, đừng liều lĩnh, phủ Vân hầu cũng đã thuê xe, xem ra Vân hầu sẽ bị đẩy xuống địa phương, nói không chừng đây là tranh đấu triều đường, nhân vật nhỏ chúng ta không nên tham dự là hơn.

… …

- Kẻ này cầm tinh con cua hay sao thế? Cát Thu Yên ở trên tầng hai nhìn Đoạn Hồng rời tửu lâu, nhíu mày chốc lát sau đó buông rèm xuống, quay lại nói với một mỹ phụ: - Lão gia muội nói, kẻ chí công vô tư cũng là thứ bạc tình quả nghĩa, xem ra không thể sử dụng được hắn rồi, tỷ tỷ dứt khoát gả Đường Đường cho hắn đấy.

Xảy ra chuyện vừa rồi, Cát Thu Yên thấy được tính cần thiết khi có người trong nha môn, tất nhiên nàng có thể bỏ tiền mua chuộc, nhưng như thế sẽ để lại sơ hở.

Mỹ phụ đang cho con bú kia là Hoa Nương, vì cả hai cùng xuất thân giang hồ, nên có nhiều tiếng nói chung, trở thành tỷ muội vô cùng thân thiết.

Hoa Nương mỉm cười điềm đạm, khẽ đáp: - Nếu hắn không điên cuồng si mê Đường Đường thì cũng đã không bám theo tới tận kinh thành, bất quá vẫn là trang hán tử, chúng ta không thể sử dụng được hắn, nhưng có thể lợi dụng, như thế càng không ai nghi ngờ.

- Lỗ Vốn, Lỗ Vốn, gọi a di đi … Cát Thu Yên đi tới, đưa tay khẽ chọc vào má cô bé, đột nhiên nghĩ gì đó che miệng cười, càng cười càng không nhịn kiềm được.

Thấy Cát Thu Yên cứ nhìn mình một cái là lại cười rũ ra, Hoa Nương không hiểu vấn đề ở đâu, cách ăn mặc sao? Nàng biết chuyện Tiếu Lâm lần trước tới Vân gia bị người ta chê cười rồi, nàng thực sự không am hiểu món đó lắm, cúi đầu nhìn xuống. Hôm nay ra ngoài nên nàng mặc nhiều hơn chút, váy hồng đào nhàn nhạt, bên ngoài khoác thêm áo lụa màu xanh nõn, cổ áo cao, tuy rằng áo ngoài rộng, nhưng dải lụa mảnh buộc lưng tôn lên bầu ngực vun cao, lúc này ngoại trừ vì cho con bú một bầu ngực trắng muốt phơi ra ngoài, không có gì khác: - Cười cái gì vậy hả?

Cát Thu Yên nén cười, chỉ chỉ tiểu khuê nữ: - Lão gia chỉ thích bên trái thôi, phu nhân hay nói, thế nào cũng bị lệch.

Dù là Hoa Nương cũng không khỏi nóng người, đầu ti truyền tới cảm giác nhột nhạt, trong lòng vốn có quỷ, nghe Cát Thu Yên nói thế, sao tránh được sinh liên tưởng.

- Hoa Nương tỷ tỷ. Cát Thu Yên thấy hai má Hoa Nương đỏ lựng quyến rũ vô song, sà tới ôm lấy vai nàng, thủ thỉ: - Lần trước nghe nói tỷ không tới, lão gia rất thất vọng, xem ra tình cảm của lão gia với tỷ tỷ còn rất lớn, hì hì, trước kia, hai người thực sự không có chuyện đó sao?

- Nha đầu chết tiệt, nói linh tinh gì đấy! Về sau không được nói như thế, Lỗ Vốn nó mà nghe được, sau này ta biết ăn nói thế nào hả? Hoa Nương đẩy Cát Thu Yên ra, lúc nàng mang thai, cả Lục Khinh Doanh cũng luôn nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, nếu chẳng phải sau này khuê nữ càng ngày càng giống Tiếu Lâm, có lẽ tới giờ vẫn chưa yên. Bản thân nàng vốn chẳng quan tâm cái nhìn của người khác rồi, nhưng khuê nữ thì khác, bởi thế mà nàng mới tránh tới Vân gia, tránh gặp Vân Tranh.

Kiếp này nàng nợ Vân Tranh rất nhiều, món nợ tình cảm càng chẳng thể nói cho rõ ràng.