Chương 436: Nam Nhân Vô Dụng

Lục Khinh Doanh là nữ quyến, Vân Nhị thì đang ở Quốc Tử giám, cho nên chỉ một mình Vân Tranh tiễn Triệu Trinh ra tận đầu ngõ, đứng ở cửa ngõ nhìn theo đoàn người hộ tống Triệu Trinh, trầm ngâm một lúc lâu mới thở dài quay về, mặc dù hôm nay Bao Chửng chất vấn đúng người, nhưng không phủ nhận trong đó có tâm thái ngờ vực sâu sắc của quan võ giành cho quan văn. Cứ thế này nếu ở kinh thành rất khó làm được chuyện gì, hay là nghĩ cách rời đi?

Sắp tới nhà thì đột nhiên một bóng trắng từ góc rẽ đi ra, va thẳng vào lòng.

Đang mải suy nghĩ, Vân Tranh theo bản năng đưa tay ra đỡ, vừa vặn ôm đúng eo đối phương, xúc cảm mềm mềm ở tay vô cùng thoải mái, may là nữ, nam thì lỗ vốn.

Nhìn rõ mặt rồi, đó là Tứ tiểu thư nhà lão Lục của cao gia Cao Kế Long, Cao gia là hậu duệ của Cao Hoài Đức, nguyên soái một đời của Đại Tống. Cao gia là láng giềng bên phải của Vân gia, ít qua lại với Vân gia, song khá thân thiết với láng giềng bên trái của Vân gia là Địch gia.

- Á! Nữ tử đó vừa ngước đầu lên, nhận ra mình đang ở trong vòng tay một nam nhân thì kêu một tiếng kinh hãi nho nhỏ đẩy Vân Tranh ra, nhảy lùi ra sau, không ngờ sáng nay trời mưa, đường trơn thế là trượt chân.

Thấy nàng sắp ngã, Vân Tranh lần nữa vươn tay đỡ, nữ tử mất đà vội ôm chặt lấy tay y, tức thì hai bầu ngực mềm xếp êm ái kia làm Vân Tranh không khỏi xao động,

Có lẽ là lần thứ hai rồi, cho nên nàng không vội đẩy Vân Tranh ra nữa, người cứng đờ, ráng đỏ tới lan từ cổ tới tận mang tai, lí nhí nói: - Vân, Vân hầu …

- Ha ha ha, vừa rồi ta đi đường không chú ý, Cao tiểu thư không sao chứ? Vân Tranh quan tâm hỏi, hơi chút lưu luyến buông tay ra, Cao tiểu thư này mười bốn mười lăm, da sáng bóng, mày thanh mảnh, có vài phần vẻ đẹp mong manh yếu đuổi làm người ta yêu thương

- Muội, muội không sao hết, tại muội đi vội … Cao tiểu thư ngước mắt lên nhìn Vân Tranh, đôi mắt to long lanh chớp chớp mấy cái, có vẻ như định nói gì, rồi không hiểu sao, mặt đỏ bừng, hai tay ôm má, chạy biến vào nhà.

Nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương, Vân Tranh không khỏi đắc ý xoa cằm, xem ra gần đây sức hút của mình tăng lên không ít, kiếp trước ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nên dậy thì không tốt, kiếp này dư dả hơn, cho nên cũng cao lớn tuấn tú hơn không ít.

Đang dương dương đắc ý đi về, định đi tới hoa viên thì "choang" một tiếng, có mảnh ngói ở đâu bay xuống, thiếu sút nữa trúng đầu, còn chưa kịp mừng thầm thì bị mảnh khác rơi, lần này hết né, sờ đầu sưng u một cục, chạy vội một đoạn, nhìn lên thấy Hàm Ngưu đang moi tổ chim trên mái nhà.

- Lão gia làm sao thế?

Hàm Ngưu ngốc nghếch hỏi một câu, khiến lửa giận của Vân Tranh tịt luôn, đành biết tự nhân xui xẻo: - Không sao, nhưng lần sau ngươi đừng tùy tiện ném ngói xuống, cẩn thẩn trúng người khác.

- Không có chuyện đó đâu lão gia, tiểu nhân làm việc rất cẩn thận.

Vân Tranh phát hiện tên Hàm Ngưu này và mình có thù, từ khi tới Đại Tống, lần bị đánh đau nhất chính là cú đấm thẳng mũi mình của tên này, giờ day mũi vẫn có cảm giác hơi lục cục, còn về phần thường ngày đi đường vội vàng xô ngã chủ nhân, rót nước sôi sùng sục pha trà cho Vân Tranh uống, cõng Vân Tranh say rượu về nhà va đụng lung tung thì càng như cơm bữa, xoa xoa cái trán, luôn cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày mình bị Hàm Ngưu giết chết, cơ mà trong toàn bộ số nha hoàn phó dịch, Hàm Ngưu lại là người Vân Tranh vừa mắt nhất, chả hiểu sao

Lục Khinh Doanh bế khuê nữ đi tới, rõ ràng là nhìn thấy mà lại hỏi bằng cái giọng dễ ghét: - Phu quân, sao đầu bị sưng lên thế kia?

- Vừa rồi không cẩn thận cụng vào tường.

- Chàng cụng thế nào mà lại ở giữa đỉnh đầu?

- Ta thích húc đầu vào tường đấy, nàng quản làm gì? Vân Tranh nghên mặt lên thách thức:

- Phải rồi, thiếp quản sao được, có chủ nhân ngốc ra sao thì có nô tài ngốc như vậy, chàng đi xem xem có nô tài nhà ai nhân lúc chủ nhân đều ở nhà trèo lên mái ném ngói không? Nếu ở nhà khác thì sớm bị đánh chết rồi, chàng còn dấu diếm.

- Ta thích đấy, nàng quản được à?

Lục Khinh Doanh hậm hực đưa tay ra gõ đúng chỗ sưng của Vân Tranh khiến y kêu toáng lên, sau đó quay ngoắt đi.

Vân Tranh nghiến răng đuổi theo: - Có lão bà nhà ai đánh trượng phu như thế không, ở nhà khác sớm bị đánh chết rồi. Thấy Lục Khinh Doanh không thèm trả lời mình thì cười hì hì sán tới: - Nàng biết Hàm Ngưu ngốc, sao còn cho hắn lên mái nhà, hắn to như con trâu, chẳng may nhà sập thì sao?

Lục Khinh Doanh bĩu môi: - Thời gian này thiếp có dám quản gia nữa đâu, chỉ trông khuê nữ thôi mà, tránh hại Nhị gia, hại Vân gia, tương lai vào mộ tổ không có mặt mũi nào gặp tổ tiên.

- Quy củ cần có vẫn nên có.

Lục Khinh Doanh giọng cao lên mấy phần: - Chà, chàng nói cho thiếp nghe, vừa muốn quy củ, vừa không cho thiếp quản quá nghiêm, rốt cuộc muốn thiếp quản ra sao? Thiếp nghe nói quân pháp Vũ Thắng quân rất nghiêm, cả phó tướng Chu Đồng cũng từng bị chàng đánh, chàng xem nhà ta có ai bị đánh chưa?

- Thì ta đã nói là nàng tự xem chừng mực mà làm rồi mà.

- Thiếp kệ, trong nhà thả dê mới tốt, ai muốn làm gì thì làm, chàng tha hồ thoải mái.

Vân Tranh cười khổ: - Trong nhà không có nàng không được, sáng nay Thu Yên hỏi ta, phải tặng quà Tết cho các nhà ra sao, nàng ấy không biết.

Lục Khinh Doanh kiêu ngạo quay lại, cái cằm hếch rõ là cao: - Thu Yên tất nhiên là không biết, thiếp thân sẽ tự an bài, nhưng giao hẹn trước, khi thiếp quản gia thì chàng đừng xen mồm vào, chuyện này chàng không bằng thiếp, đảm bảo không biến Nhị thúc thành tên ngốc, cũng không nuôi khuê nữ thành điên như chàng, càng không để hạ nhân tùy tùy tiện tiện, song cũng không biến nhà ta thành đầm nước chết tối tăm u ám.

Vân Tranh chắp tay: - Quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, vi phu thụ giáo rồi.

- Hừm, chàng nghĩ thời còn khuê nữ trong nhà thiếp chỉ học thổi tiêu đánh đàn chắc.

Vân Tranh cười dâm ô: - Lâu rồi không được nghe phu nhân thổi tiêu, bây giờ rảnh rỗi biểu diễn cho vi phu xem nhé?

Lục Khinh Doanh không thèm đỏ mặt: - Biến!

Nam nhân mà cứ ru rú ở nhà là thành ra vô dụng vậy đấy, bị lão bà chửi cũng không dám cãi, lật đật ôm đầu chạy mất, tới căn nhà gỗ ở hậu hoa viên.

Địch Thanh bây giờ mê mệt cái gian nhà gỗ không lớn bắc trên tường rồi, một ngày có quá nửa thời gian là ông ta ở đó, dù là xem sách hay nghỉ trưa, đều thấy khoan khoái.

Cả gian nhà biến thành thế giới da thú, ông ta thích da mãnh thú, nên đám thuộc hạ tặng cho rất nhiều, mặt đất trải da hổ, tường treo da linh miêu, còn về cả cái giường phủ tấm da gấu hoa cực lớn, nếu ở thời hiện đại, đủ kéo ra pháp trường "đoàng" mẹ nó một cái rồi.

Leo lên quả nhiên thấy Địch Thanh đang ngồi khoanh chân trên giường đọc sách, bên cạnh còn có thiếu phụ đang bận rộn dọn dẹp thứ linh tinh mà ông ta vứt đầy đó, Vân Tranh nhe răng cười: - Chẳng trách gần đây thấy Địch công khí sắc tốt lên không ít, tóc đen bóng hơn, tỷ tỷ thật khéo nuôi.

Thiếu phụ kia che miệng cười khẽ, gật đầu với Vân Tranh một cái rồi rời căn nhà gỗ, Địch Thanh thấy Vân Tranh cứ nhìn chằm chằm tiểu thiếp của mình thì hừ một tiếng: - Tiểu tử ngươi nhìn cái gì hả?

Vân Tranh rối rít xua tay: - Địch công chớ hiểu lầm, tiểu tử chẳng qua là thấy nàng trông quen mắt mà không nhớ từng gặp ở đâu.

Ai ngờ Lão Địch hùng hổ nói: - Người giống ngươi thiếu gì, ngươi chưa gặp bao giờ hết.

Đáng nghi, đáng nghí, sao Lão Địch lại tức giận, a, nhớ rồi, hôm đó leo tường trốn đi chơi, nhìn thấy nữ tử vừa tắm xong, chính là nàng rồi, chả trách ông ta lại tức.