Chương 427: Có Chuyện Lạ Ở Đông Kinh (1)

Văn Thù điện vốn đã rộng, bên trong ngoại trừ những bức tranh treo tường thì chỉ có mấy tấm bồ đoàn, không còn gì khác, cho nên cảm giác càng rộng.

Địch Thanh ngồi lên cái bồ đoàn lớn, khuôn mặt có chút bi thương, đưa tay sờ bức tranh Phi Thiên, hồi lâu đứng lên, quay đầu đi không nhìn Vân Tranh, nói: - Đợi chút, ta đi kiếm ít đồ nhắm, uống rượu mà không có đồ nhắm thì nhạt quá.

Người ta không muốn nói, Vân Tranh tất nhiên không hỏi, có điều Phi Thiên thường vẽ trên tường mộ, tượng trưng cho linh hồn người trong mộ vũ hóa thăng thiên, đó là sản vật văn hóa đạo giáo và phật giáo dung hòa, nay xuất hiện trong chùa, có vẻ không thích hợp.

Vân Tranh vừa vớt vải trong hũ rượu, vừa chăm chú ngắm nhìn những bức tranh, trừ bức tranh Văn Thù bồ tát ở chính giữa có phật quang sau lưng, các bức tranh khác không có.

Bích họa trong đại điện rất nhiều, trước kia Vân Tranh không hứng thú với mấy thứ này, vì xem cũng chẳng hiểu, nhưng công lao nhồi sọ của Bành Lễ tiên sinh không phải vứt đi, tuy không có khiếu hội họa, nhưng có kiến thức, nên cũng biết thưởng thức.

Kẹp hũ rượu dưới nách, vừa đi vừa ngắm tranh, bất tri bất giác ăn hết vải, nhìn hạt vương vãi đầy đất, trông không hay ho lắm, đang dùng chân lén lút đá vào góc thì nghe có người nói: - Thí chủ xem bích họa, vì sao chỉ hứng thú với Phi Thiên mà không lễ kính Phật?

Vân Tranh xoay người lại nhìn thấy một lão tăng cao gầy hàng mi thọ che kín mắt và một lão phụ nhân tóc bạc phơ tay chống quải trượng, một vô cùng từ bi, giọng chất vấn mà không hề có vẻ gì là giận, ngược lại lão phụ nhân thì giộng quải trượng xuống nền gạch, ra chiều không hài lòng.

- Tiểu tử là người bị hồng trần che kín mắt, nên Phật đà từ bi mới không bằng Phi Thiên xinh đẹp, đại sư nhìn thấy sự từ bi của Phật, lão phu nhân nhìn thấy uy nghiêm của kim cương, tiểu tử chỉ thấy vẻ đẹp mềm mại của Phi Thiên.

- Nghe nói pháp môn ngộ đạo hằng ha sa số, độ Phật dựa vào duyên, tiểu tử thấy Phi Thiên hợp với mình, nên chỉ nhìn Phi Thiên. Kiến thức của Vân Tranh bây giờ không hề tầm thường, nên ung dung ứng phó:

Lão phu nhân có vẻ càng giận, lão tăng lại cười: - Thí chủ thông tuệ, nói phải lắm, lão nạp thành câu nệ rồi, mời thí chủ tiếp tục thưởng thức.

Vị hòa thượng này thật rộng lượng, không truy hỏi mình vì sao vào được nơi này, càng không để ý tới những lời ba lăng nhăng của mình, thiếu cá tính tới cái độ này thật là vô địch rồi. Lại nhìn thấy ông ta vừa giảng Phật cho lão phu nhân, vừa thong thả đi nhặt hạt vải, Vân Tranh thấy ông ta mà không thành phật thì quá oan.

Kệ lão phu nhân nhìn mình ngày càng nghi ngờ, Vân Tranh tiếp tục xem vô vàn bức họa Phi Thiên, muốn tìm ra sự khác biệt giữa các nàng.

Xem một vòng, cuối cùng Vân Tranh đã nhận ra, bức tranh Phi Thiên mà Địch Thanh sờ thiếu đi chút lạnh lùng của tiên nhân, thêm chút ôn tình nhân gian, nói không chừng là tranh của ai đó.

Không lâu sau có rất nhiều nữ nhân váy áo xúng xính đi vào, nhìn thấy một thế gia công tử phong lưu tuấn dật trong đại điện thì sững cả lại, không ngờ lại có nam nhân khác, chen nhau ở giữa cửa, vào cũng được, ra cũng không được.

Đám tiểu cô nương không dám vào, đám phụ nhân thì nhìn Vân Tranh giận dữ, nếu không phải vì y vào trước thì nói không chừng đã gọi gia tướng tới xử lý.

Đứng trong vương quốc hương phấn mà mặt không đổi sắc thì trừ cao nhân đắc đạo, còn có một loại mặt dày như thớt, tay ôm vò rượu, tay phe phẩy quạt, miệng nở nụ cười vừa rạng ngời vừa phong độ, thong thả đi qua đám oanh yến.

Quả nhiên bình an thoát thân, thậm chí còn khiến vài tiểu cô nương thần thần nhìn theo.

Dương gia nhiều quả phụ, không sai chút nào, nam nhân Dương gia đổ máu sa trường vì quốc gia, xứng đáng được tôn trọng.

Không tìm thấy Địch Thanh cả, Vân Tranh ác ý suy đoán ông ta đi tìm ni cô giải sầu rồi, vòng qua đại điện liền thấy khu tăng xá, không phải hỏi ai đã nhìn thấy thân hình to béo rồi.

Mùa thu Đông Kinh đã mang chút hơi lạnh, song hôm nay là ngày nắng đẹp, Ngũ Câu nằm trên giường gỗ tắm nắng, người to béo hơn xưa, như cả tòa núi thịt.

- Lão Bao cứu tế thiên tai, nghe nói đã gầy trơ xương, hòa thượng cũng đi cứu tế, vì sao càng ngày càng béo, chẳng lẽ cơm của Lão Bao bị ông ăn hết rồi?

Ngũ Câu đang tắm nắng thoải mái, chẳng thèm mở mắt đưa tay nần nẫn quờ quạng, Vân Tranh chỉ biết lắc đầu đưa vò rượu tới, ông ta vớ lấy tu ừng ực nửa vò mới dừng lại, vỗ bụng bành bạch: - Đang thương, đây là bữa rượu đầu tiên của bần tăng một năm qua, lâu lắm rồi không thấy thịt, đêm qua còn mơ được ăn bánh bao thịt của Tịch Nhục, tỉnh lại thì nước dãi ướt hết gối.

- Vậy chắc là Phật tổ báo mộng đấy, lát nữa tới nhà ta mà ăn! Vân Tranh ngồi xuống giường:

- Thôi đi, hòa thượng sợ nha đầu Khinh Doanh ấy hỏi tội lắm.

- Không có chuyện ấy đâu, Khinh Doanh tuy thi thoảng có hơi tính toán hẹp hỏi song đâu phải loại phụ nhân thiếu kiến thức, nghĩ một chút là ra lúc đó hòa thượng không xúi quan gia chặt đầu ta, biến ta thành cô thần chó chê mèo ghét thì ta không đễ dàng qua ải như vậy, nói không chừng bị đánh vài gậy trước rồi mới hỏi sau.

Ngũ Câu xoa xoa cái bụng phệ, thở dài: - Hoàng đế Triệu gia đoán chừng giờ vẫn cho rằng hòa thượng là hạng xu thời nịnh thế, hôm đó đến bữa ăn cũng không cho hòa thượng, lỗ lớn. Phải rồi, sao bây giờ ngươi hào phóng thế, trước kia người ta có lấy một thanh củi của ngươi, ngươi cũng nổi điên, giờ chiến lợi phẩm bị lấy, cả Vũ Thắng quân cũng bị người ta phân chia sạch mà cũng để yên là thế nào?

Vân Tranh không trả lời câu hỏi buồn chán đó, chú ý thấy trên người hòa thượng có mấy vết bầm tím, còn tương đối mới, nhíu mày: - Ai đánh ông, ta gọi lão đạo đi báo thù.

Ngũ Câu trở mình thở dài: - Đông Kinh gần đây không thái bình, ngươi trông coi đám Vân Nhị cho kỹ, có người đang chuyên môn thu mua thiếu niên nam nữ mười một mười hai tuổi, giá không thấp.

- Cái gì, ai mà ngang nhiên thế? Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác, Bao Chửng đều là quan viên cực kỳ nghiêm lệ, ai dám làm chuyện ấy? Hoàng đế cũng không tha.

Ngũ Câu lấy làm lạ: - Sao phản ứng đầu tiên của ngươi là nghĩ tới quan viên huân quý trong triều? Nếu là người khác thì sao, Di Lặc giáo ở phương bắc rất lớn.

Vân Tranh vỗ cánh tay to lớn của Ngũ Câu: - Ông cũng đánh giá quá cao Di Lặc giáo rồi, nhân kiệt như Cao Đàm Thịnh chỉ có một thôi, phương bắc có thủ lĩnh lợi hại như vậy thì tạo phản lâu rồi.

- Thế lực dám ngầm thu mua nam nữ thiếu niên không nhiều, mà thế lực lớn nhất chính là quan viên, không nghi ngờ họ đầu tiên thì nghi ai?

- Còn đám Vân Nhị thì khỏi lo, tình cảnh ta như thế tất nhiên đảm bảo an toàn cho chúng đặt lên hàng đầu, nếu những người ta phái đi mà không bảo vệ nổi chúng thì chúng ở đâu cũng không an toàn.

Ngũ Câu ngó đầu vào vò rượu tìm cái gì đó, không thấy, liền uống thêm ngụm nữa: - Ồ, ngươi tự tin như thế thì ta yên tâm rồi, xem ra lúc hòa thượng không ở nhà, ngươi lại âm thầm đào thêm hang phải không? Ài, xem ra mưu đồ của ngươi rất lớn. Ta bảo quan gia Đại Tống chém đầu ngươi sớm mà hắn không chịu.

- Đừng nói linh tinh, ta làm thế là tự bảo vệ mình, không phải vì muốn làm loạn thần tặc tử họ Vân, kẻ nào muốn hại ta thì ta ra tay trước, đó là điều ta rút ra từ năm bay tuổi rồi.

- Chuyện Thiếu Niên quân ta cũng đã nói với hoàng đế, để hắn thoải mái gài người giám thị, thể hiện rõ là ta không có ý tạo phản, có điều số ám vệ này thì không cần nói, ai chẳng giữ lại chút đường lui.

Ngũ Câu vỗ đầu ngẫm nghĩ: - Ngươi thu nhận cường đạo hay tàn dư của Di Lặc giáo? Cái sau? Chẳng trách ngươi lại nạp thiếp, xem ra ngươi cũng biết không từ thủ đoạn rồi.

- Cái gì mà không từ thủ đoạn, Thu Yên thân thế đáng thương, ta sẽ yêu thương cô ấy. Còn đám điên Di Lặc giáo thì ai dám dùng, một ít cường đạo còn lương tâm, bị quan phủ bức cùng đường thôi, ta cho họ lối đi mới, trên danh nghĩa họ đều là người đã chết. Vân Tranh cảm giác Ngũ Câu sinh ra chút khoảng cách với mình, cười khổ: - Tiếu Lâm cũng biết, ài, đáng lẽ ta phải giết ông và Tiếu Lâm bịt miệng mới đúng, ta đúng là không làm được kiêu hùng.