Chương 424: Bỏ Trốn

- Lão phu nghe nói từ khi Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo người, mệnh số nhân giới đã có định sẵn, giống như mùa xuân mới là lúc gieo hạt, mùa thu là thu hoạch, không thể sửa đổi, ngươi đừng suốt ngày nói muốn sửa cái này thay cái khác. Địch Thanh dùng đao xiên miếng thịt cho vào mồm, cắn tới mồm miệng đầy mỡ, khinh bỉ nhìn Vân Tranh ăn thứ thức ăn cho thỏ:

- Xưa nay tiến bộ chưa bao giờ dừng, tổ tiên chúng ta ăn lông ở lỗ, nhưng nay chúng ta có nhà cao cửa rộng, có vô số sơn hào hải vị, có lụa là gấm vóc để mặc, điều đó nói lên thay đổi không tránh khỏi. Nếu như nói muôn đời không đổi thì bây giờ chúng ta sống trong sơn động, mặc da thú, cầm gậy gỗ gõ vào đầu nhau rồi. Vân Tranh dùng chĩa bạc xiên miếng lê cắt sẵn cho vào mồm thưởng thức: - Địch công, đừng bao giờ nói câu không thể thay đổi, lấy miếng thịt ngài vừa ăn mà nói, vừa rồi tiểu tử đã nhìn, ngài nhai mười lần mới nuốt xuống, thịt nhai nát qua cổ họng vào dạ dày, thịt sẽ phân hóa thành năng lượng cho ta cần để hoạt động, một bộ phận biến thành cặn bã thải ra ngoài. Nếu ngài ăn đủ nhiều, mỡ thịt tích lũy biến Địch công thành Địch béo, đó chính là thay đổi.

Địch Thanh vỗ vỗ cái bụng đã hơi phệ ra, cười lớn: - Ít nhất ta còn giữ lại ít thức ăn lại đây, loại người toàn biến biến thức ăn thành phân như ngươi có tư cách gì mà nói? Toàn nói những thứ nhìn không thấy, sờ không tới, lão phu không tin, mà sao cứ lạc đề suốt thế?

- Thi xong rồi, đột nhiên cảm giác như mất mục tiêu vậy, cứ tưởng tới trường thi làm bài đàng hoàng, thế này chả khác gì trò đùa, chán. Vân Tranh phất lá vàng rơi xuống bàn, giọng có phần cô đơn: - Lão tiên sinh mang theo ba đứa nhóc đi thăm dò Hoàng Hà, đi liền một hơi hai tháng rồi, chẳng biết giờ thế nào, đều tại tiểu tử mà họ tới Trung Thu vẫn chẳng thể về nhà. Nên lòng phiền muộn, Địch công sống lâu nhiều kinh nghiệm, bảo tiểu tử nên làm gì đây?

Địch Thanh thở dài bỏ đao xuống bàn: - Ta thì thường tới Tướng Quốc tự, nghe Huyền Khổ đại sư tụng kinh, bàn luận Phật pháp, tiêu trừ sát nghiệt trên người.

- Hồi thiếu niên ta thích nhất là tới Tướng Quốc tự trộm đồ cúng, khi đó Huyền Khổ đại sư mới là tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn, bị ông ấy bắt được, còn tưởng nguy rồi, không ngờ ông ấy còn lấy thêm đồ cúng cho ta, nói đồ dâng phật dành cho người có duyên, vào bụng ai là người đó có phúc, không cần trộm.

- Thế nên chỉ cần ta ở Đông Kinh là thế nào mỗi năm cũng tới đó ăn đồ cúng, ài, giờ này trong năm nhiều người đi chưa lắm, giờ không đi được rồi.

Vân Tranh buồn phiền nói: - Tiểu tử có một lão hữu là hòa thượng cũng đang ở nhờ Tướng Quốc tự, ông ta rất thích rượu thịt, hay là chúng ta kết bạn tới Tướng Quốc tự đi.

Trâu Đồng Minh tức thì linh cảm không lành, vội vàng lùi lại: - Vân hầu đừng đi, cha gia chính tai nghe vị hòa thượng đó bảo bệ hạ sớm giết ngài đó.

Nhưng muộn rồi, Vân Tranh tóm lấy tay Trâu Đồng Minh, hắn không dám chống cự, chẳng may Vân Tranh điên lên đấm gãy vài cái răng thì khốn, thế là thoáng cái bị Vân Tranh gói gô lại: - Công công hôm nay ở lại đây nhé, bản hầu thấy công công ngày thường ngày theo hầu bệ hạ, hẳn ít có cơ hội ngủ suốt một ngày, hôm nay được nghỉ, sướng công công nhất rồi đấy.

Địch Thanh vỗ đùi cười lớn, tên này bắt trói người ta còn kiếm lý do đàng hoàng như vậy, không phục không được.

- Hai vị gia gia, nhất định phải về trước khi mặt trời lặn nhé.. Biết vận mệnh không thể tránh được Trâu Đồng Minh chỉ còn biết nài nỉ:

Cách cái nhà gỗ trên tường của Địch Thanh không xa có một căn tiểu lâu hai tầng, bên ngoài cỏ cây bắt đầu úa tàn, bên trong xuân quang ướt át.

Một thiếu phụ tuổi khoảng hai sáu hai bảy chỉ mặc mỗi cái yếm lót, cái quần lót nho nhỏ đủ che kín mông, vừa mới tắm xong, da dẻ vẫn bốc hơi nóng nghi ngút, yếm lót dán chặt lên người, vẽ ra đường nét bầu vú mơn mởn, nàng cúi xuống lau tóc, cặp mông ngọc tròn trịa vểnh lên như mời gọi, phát tán phong tình diễm phụ thành thục.

Lau tóc xong, thiếu phụ vừa đứng dậy định mặc áo dài thì nghe một tiếng “á”, là tiếng nam nhân, nàng hoàng sợ hai tay ôm trước ngực, hướng ra ngoài cửa sổ quát: - Ai?

Tiếp ngay đó có tiếng “bịch” nặng nề, như có người ngã từ tường xuống, không chỉ một mà là hai ngươi, rồi tiếng chân vội vàng, thế là nàng thét lên chói tai.

Hai bóng người phóng như bay vào ngõ đối diện, hồi hộp nhìn hộ vệ Địch gia xách đao đi qua đi lại như tìm kiếm ai đó, thấy họ không để ý phía này, rón rén chui ra từ ngõ bên kia.

Vừa ra khỏi ngõ, người già tóm cổ người trẻ: - Nói, vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì?

Người trẻ xoa đầu đầy oan ức: - Tiểu tử đang bò trên tường thì giày bị tuột, thế là phải dừng lại đi giày, tự nhiên ngài gõ đầu tiểu tử, làm tiểu tử đau quá kêu ra tiếng.

- Không làm gì sao ngươi lại chạy?

- Rõ ràng là ngài nghe thấy trong nhà có người quát nên giật mình ngã từ trên tường xuống rồi chạy trước, tiểu tử chỉ chạy theo thôi mà.

Thấy y chối tới cùng người già hừ một tiếng quay đi, tiểu thiếp đó ông ta cưới về mười năm trước, gần như quên mất nàng, nếu hôm nay không tình cờ nhìn thấy, không biết nàng có vóc dáng hấp dẫn như thế, tối nay xem ra nên tới hỏi han xem những năm qua nàng sống thế nào, hừ hừ, chẳng trách tên tiểu tử đó không dời bước được.

Địch Thanh để áo choàng lông của mình ở lại nhà gỗ, trên người chỉ mặc trường sam làm bằng vải mịn, theo thói quen phanh nửa lồng ngực ra.

Vân Tranh thì chú ý ăn mặc hơn nhiều, một thân nho phục văn sĩ màu thiên thanh, không đội mũ, gài một cái ngọc trâm, rút quạt gấp, thi thoảng lại phe phẩy vài cài, anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm rất có dáng vẻ của công tử thế gia phong lưu.

Địch Thanh nhìn thấy thế khó chịu lắm, tại ông ta đi bên cạnh Vân Tranh như gia nhân hộ vệ vậy: - Chúng ta tới miếu hòa thượng, có phải là đi thanh lâu đâu, ngươi ăn mặc như thế làm gì?

Vân Tranh cười đều không đáp, bây giờ mới nhớ ra tới kinh thành hai tháng mà chưa lần nào đủ rảnh rỗi lẫn tâm tình nhìn ngắm đô thành của Đại Tống, có điều hai bên lầu các hoa lệ đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy người bán hàng rong ra sức chào mời thực khách.

- Đừng nhìn nữa, có thanh lâu nhà nào đi mở cửa buổi sáng đâu, các cô nương vất vả một đêm, giờ đều ngủ cả rồi, tối lão phu dẫn ngươi đi. Địch Thanh chân dài tay dài, lại đi nhanh, một lúc sau không thấy Vân Tranh đâu, bực mình quay đầu gọi:

Ngất, cái lão già dâm ô, ai tìm cô nương chứ, Vân Tranh đi một lúc phát hiện ra, đi với Địch Thanh thì khỏi có thời gian nhìn ngắm phố xá, con người ông ta có tính mục đích rất lớn, xác định mục tiêu là Tướng Quốc tự thì chỉ biết cắm đầu tới đó.

Thế là cố tình kìm ông ta lại, không cải tạo được ông già này, nói gì cải tạo Đại Tống.

- Oa, chỗ kia có người bán Oa Nhi Hồ, nghe nói bên trong kẹp chim cút, nhai được cả xương.

- Đi nhanh lên, không ngon bằng bánh bao ở Tướng Quốc tự đâu.

- Oa, tức phụ nhà ai mà mặc mỗi váy mỏng thế kia, chậc chậc Địch công nhìn kìa, mỏng thế kia khác gì mông trần ra phố đâu.

- Đi nhanh lên, nữ tử Đông Kinh đều ăn mặc như thế, ni cô đối diện Tướng Quốc Tự còn lả lơi hơi.

Vân Tranh phun kẹo hồ lô trong miệng ra: - Cái gì, chẳng lẽ đối diện Tướng Quốc tự là am ni cô à?

- Ngươi ngạc nhiên gì, đối diện Quốc Tử giám còn là thanh lâu.

Vân Tranh cảm khái, y luôn khâm phục sự an bài xảo diệu của người Tống, nhớ lại năm xưa trường đại học của mình cũng cấp bậc Quốc Tử giám chứ đùa à, vậy mà con bà nó, ngay quán nét cũng không dám mở trong vòng 500 mét, nói gì tới chốn cởi mở như vậy.

Đi đến đâu cảm khái tới đó, đây chỉ là một buổi chiều rất bình thường ở Đông Kinh thôi, không biết Địch Thanh có phải cố ý không, hay là vì chiều lòng tên nhà quê mới lên đô thành, nên không thuê xe ngựa, mà thuê xe trâu, thong thả đi tới Tướng Quốc tự.