Chương 410: Cuộc Sống Của Hầu Gia

- Nhị đệ bâu giờ hiểu chuyện hơn khi chàng ở nhà nhiều lắm, trong nhà có việc đều chủ động đứng ra xử lý, tuy nói bọn thiếp có thể quản lý tốt chuyện kinh doanh, nhưng những việc như ra ngoài đàm phán hiệp ước, mua bán thì vẫn cần tới Nhị thúc, lần nào Nhị thúc cũng xử lý đâu ra đó... Đến cả khi biết phải theo Bành Lễ tiên sinh lên kinh làm con tin, không sợ lại an ủi ngược thiếp nữa, khiến thiếp khóc đỏ mắt. Lục Khinh Doanh nằm tựa đầu vào vai Vân Tranh thủ thỉ chuyện nhà, nàng lúc nào cũng dọa dẫm Vân Nhị là khi Vân Tranh về sẽ kể tội nó cho đại ca trừng trị, nhưng khi Vân Tranh về rồi, lại chỉ toàn kể chuyện tốt:

Trên bàn tròn gỗ hoa lê, đặt chiếc đèn, đế đèn bằng sứ mịn không khác gì ngọc, chụp đèn sa mỏng không màu, ánh sáng nhu hòa chiếu lên một khuôn mặt mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ trở nên mông mông lung lung, càng khiến lòng người ngứa ngày.

- Trên đời này có ai làm cha như chàng không chứ, khi đi quên cả đặt tên cho khuê nữ, thiếp thân không dám tự mình quyết định, thế là suốt ngày phải nghe Tịch Nhục cứ gọi là Nhục Đản, Nhục Đản chướng tai, còn thiếp thì chỉ biết gọi là bảo bối, lão tổ tông tới lại gọi là nha đầu.

Vân Tranh vuốt tóc thê tử, áy náy nói: - Đúng là lỗi của ta, mới đầu chỉ nghĩ đi nửa năm, đợi khi khuê nữ tròn một tuổi sẽ đặt tên, tên của khuê nữ ta đã nghĩ lâu rồi, là Vân Lạc Lạc, ta chỉ mong cho nó cả đời khoái lạc vui vẻ.

Nội thất trong phòng bất kể bàn nhỏ, tủ áo, giường, bình phong, không thứ nào không trạm trổ cầu kỳ tinh xảo, vật liệu dùng tử đàn, hoa lê, hồng mộc, mang vẻ quý phái lại điển nhã, tuy đa phần là đồ mới, nhưng bày biện theo phong cách ở Thành Đô, làm người ta không có cảm giác xa lạ.

Mấy tấm bình phong chia gian phòng thành nhiều phần khác nhau, kín đáo u nhã, từ bàn tròn có thể thấy bóng dáng hai người phản chiếu trên tấm bình phong lụa, bên trong thi thoàng truyền ra tiếng tâm tình.

- Tịch Nhục ở nhà không biết nghe lời gì hết, đều là lỗi của chàng gây ra, chiều quá mức, lúc nhà ta dọn nhà lên kinh còn không chịu đi, động nói là khóc, thiếp phải dỗ dành như dỗ bà cô tổ ấy …

Lục Khinh Doanh mặc áo ngủ lụa mỏng, thân hình yêu kiều lả lướt, mái tóc dài đen như mực buông xõa bên vai trái, nổi bật khuôn mặt quyến rũ tinh tế, làn da sáng mịn dưới ánh đèn phủ thêm màu hồng dụ hoặc, gợi cảm yêu mị, kể cả nhăn mày, mím môi hạch tội Tịch Nhục vẫn động lòng người khôn siết.

Ánh mắt Vân Tranh càng lúc càng thêm nóng cháy, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên môi: - Đã hết chuyện chưa?

Lục Khinh Doanh sóng mắt lưu chuyển, xuân ý dập dờn, má hơi hồng lên, khẽ nói: - Hết rồi!

Vân Tranh ngáp dài, xoay người nằm sang bên, nhắm mắt lại chóp chép miệng nói: - Đường xa vất vả, lại còn đứng nửa buổi, ta mệt lắm rồi, nếu nàng có chuyện gì chúng ta nói sau.. thôi, ngủ đi.

- … Lục Khinh Doanh thoáng ngây người rồi phì cười, giọng êm tới nhũn xương: - Vậy phu quân ngủ ngon, thiếp sang ngủ với Thu Yên, khỏi làm phiền chàng.

Bị lão bà vạch trần tâm tư, Vân Tranh không đóng kịch nữa, cười lớn một tiếng, quay lại đè ngay giai nhân xuống, Lục Khinh Doanh kêu nho nhỏ, nhìn Vân Tranh nôn nóng cởi y phục, lộ ra thân thể cường tráng rắn chắc, mùi nam nhân nồng nồng, làm ánh mắt Lục Khinh Doanh mê ly như sương khói, lòng thầm nghĩ, phu quân … khỏe lên nhiều.

Gò má hồng hồng, như hơi say rượu, áo lụa mỏng manh dán sát vào thân người, vẽ lên đường nét hoàn mỹ mạn diệu, hai gò núi nhấp nhô lên xuống, trong đêm thanh vắng, có ai không muốn ôm trong lòng vưu vật tuyệt thế như vậy?

Ánh mắt nóng bỏng của Vân Tranh làm Lục Khinh Doanh không khỏi thẹn thùng, bất giác co một chân lên, che đi chốn riêng tư ẩn hiện, chỉ là khiến chiếc đùi thêm thon dài, phía dưới là bờ mông tròn vành vạnh càng làm người ta thêm thèm thuồng.

Vân Tranh lúc này chỉ còn duy nhất mong muốn ôm trọn người ngọc trong lòng, tận tình hoan ái, cánh tay chắc khỏe ôm lấy vòng eo nhỏ đầy sức sống, thuần thục cởi nút đai lưng, luồn vào, thuận theo mép đùi non mịn như đậu hũ, tiến thẳng xuống dưới.

Cố kìm nén lửa dục ngập lòng, phu thê gần ít xa nhiều, Vân Tranh luôn áy náy, không muốn chỉ thỏa mãn bản thân mà muốn cùng thê tử tận hưởng giây phúc hoan ái, ôn nhu hôn từng tấc da thịt của Lục Khinh Doanh, làm nàng mặt đỏ như lửa, mắt khép hờ, mũi phát ra tiếng rên khẽ tiêu hồn thực cốt. Nụ hôn của Vân Tranh không chút nào dừng lại, dọc theo đường cong nhấp nhô, tới tận giữa hai chân, Lục Khinh Doanh mắt mở lớn, nhìn trượng phu vô cùng chuyên chú hôn lên vùng mềm mại nhất đó, hai người thậm chí còn có lúc điên cuồng hơn, nhưng lần này, vì sao mình lại cảm giác rõ ràng như thế?

Đến khi Lục Khinh Doanh cũng không kìm nén được, rướn người lên phát ra lời mời nhiệt tình nhất, Vân Tranh hạ mình xuống.

Ngọn đèn trên bàn hoa lê soi hai bóng người nhấp nhô như sóng cồn trên tấm bình phong.

Náng chói ngày hè chiếu lên cánh cửa đá phủ rêu xanh biếc, một chiếc lá rụng rơi trúng đầu con chó lười, làm nó giật mình thức giấc, ngó nghiêng không phát hiện cái gì bất thường, định ngủ tiếp, đầu vừa đặt xuống hai chân lại như sực nhớ ra cái gì, đứng bật dậy phòng qua hoa viên rực rỡ, làm đàn cá vàng bơi tung tăng hoảng sợ lặn mất tâm dưới khóm rong.

Con chó len lỏi qua hòn giả sơn, chạy trên hành lang dài quanh co, đến trước gian phòng đóng cửa, ra sức sủa.

Vân Tranh bị tiếng sủa của Vân Tam đánh thức, vừa ngồi dậy thấy lưng chùng gối mỏi, tứ chi rã rời, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn phòng trống trơn, chẳng còn bóng người, cử động xương kêu răng rắc, phải bò mới rời khỏi được giường, mở cửa cho Vân Tam chạy vào, nhìn mặt trời hình như mới qua trưa, thấy có lẽ mình nên ngủ tiếp.

Mới đầu chỉ có Lục Khinh Doanh còn dễ, chẳng qua một nữ tử yếu đuối thôi, y một năm chinh chiến cường tráng như sư tử rồi, nhưng mà Cát Thu Yên đột nhiên xuất hiện, hình như lão bà cẩn thận bố trí trước, lúc đó Vân Tranh đã thú tính bùng phát, nào còn để ý ai vào ai..

Hậu quả là thế này đây.

Muốn ngủ, bụng lại đói cồn cào, đứng dậy, làm một bài thể dục mềm dẻo, người mới bình thường lại, chợt có khuôn mặt nhỏ nhắn thò vào phòng: - Lão gia dậy rồi ạ?

Là Tiểu Trùng đây mà, nha đầu năm xưa tè bậy ở vườn đào bị mình bắt gặp đã thành thiếu nữ mười bốn mười lăm xinh xắn, hai cái bánh bao nhỏ vun tròn đã thành quy mô, Vân Tranh lòng vui vẻ trêu: - Tiểu Trùng, lão gia muốn tắm, ngươi kỳ lưng giúp ta nhé.

“A”, tiểu nha đầu hết hồn chạy biến như một cơn gió, Vân Tranh cười dài, sáng dậy trêu ghẹo nha hoàn, con bà nó, đây mới là cuộc sống của hầu gia.

Khoan khoái, đánh răng rửa mặt, đủng đỉnh đi ra nhà ăn, ngáp một cái sái quai hàm, hô lớn: - Tịch Nhục, Tịch Nhục, nha đầu chết tiệt đâu rồi, mang rồi, mang đồ ăn sáng lên cho thiếu gia. Lão bà nói không hoàn toàn sai, nha đầu đó có vấn đề, sung sướng không muốn, chỉ thích làm nha hoàn, mình càng sai bảo lại càng thích.

Vừa rẽ vào nhà ăn, thấy mặt Bành Lễ tiên sinh đen như đít nồi, tim đập bộp một cái, linh cảm không lành, song vẫn phải đi tới, hết sức cẩn thận nói: - Đệ tử bái kiến tiên sinh, lâu nay lão nhân gia vẫn khỏe chứ ạ?

- Giờ này ngươi mới ăn sáng?

- Dạ, thì trời vẫn còn sáng nên đệ tử gọi là ăn sáng, ha ha … ha …

Bành Lễ tiên sinh không thấy có gì đáng cười hết, vỗ bàn quát: - Vân Việt, lấy lão phu gậy trúc.

Vân Nhị ném cho đại ca ánh mắt thương hại, đồng thời lén giơ ngón tay cái lên, cái thằng nhóc này trước kia vì Vân Tranh và Lục Khinh Doanh ban đêm hơi ồn ào chút mà vác đồ chạy ra tiền viện ở, bây giờ còn tán thưởng đại ca, chứng tỏ trưởng thành hồi, có điều Vân Tranh chẳng có tâm trạng mà cảm khái, vì Bành Lễ tiên sinh không thèm quan tâm y có phải là hầu gia hay không, gậy trúc vào tay là đánh cho đứa học trò hư đốn một trận tàn tệ, sau đó gọi cả Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên tới chửi mắng.

Đến ngày hôm sau chuyện tương tự lại xảy ra, ông cụ không chịu nỏi, chỉ mặt Vân Tranh mắng đúng một câu:" Không nên hồn!" Thế rồi dẫn Vân Nhị, Tô Thức và Tô Triệt rời nhà, không để chúng nhiễn cái thói hư hỏng của Vân Tranh.

HẾT!