Tướng chủ đã kiêu ngạo tới mức không thèm tham ô quân lương phần thưởng của mình, nếu một hai lần thì nói là duy trì lòng quân, nhưng người Giáp Tử doanh nói rồi, tướng chủ chưa bao giờ thèm một đồng trong quân, chứng tỏ tướng chủ kiêu ngạo cực độ. Ở Đại Tống không có tướng chủ nào không tham ô, thưởng 1000 quan cấp đủ 1000 quan chỉ có một mình tướng chủ nhà mình làm được, Địch soái cũng không làm nổi. Nên tất cả mọi thứ tướng chủ ban cho, tướng chủ việc quái gì phải lịch sự với các ngươi, bảo các ngươi uống nước sôi nguội thì các ngươi không được uống nước lã, bảo các ngươi là lũ phế vật thì nhất định không thể sai. Quan gia phái hắn tới tiếng là để khao quân thực chất là để quan sát khoảng cách gần xem Vũ Thắng quân rốt cuộc là đội quân thế nào, tới giờ hắn mới có một chút cảm giác, có câu tính cách tướng chủ quyết định tính chất một đội quân, vậy thì thứ Vân Tranh cho đội quân này là kiêu hãnh. Sở dĩ có kết luận này vì khi đám thương cổ vận chuyển hàng hóa chiếm được đi thì quân tốt chẳng ai ý kiến, mọi người chỉ thảo luận xem mình có được bao nhiêu tiền chứ chẳng ai nghĩ là mình không được thưởng. Hơn nữa khi công phá động Vật Kết, Ngô Vân Thái nghĩ nào cũng có một hồi dâm loạn, nhưng không hề, bất kể là nữ nhân người Liêu đen xì hay nữ nhân Bạch Miêu trắng nõn nà đều bị quân tốt kéo ra ngoài hang, sau đó bảo họ cút xéo đi đâu thì đi, tối đa cũng chỉ trêu ghẹo đám mỹ nhân hoảng sợ, không ai đụng chân đụng tay cả. Về sau len lén hỏi một hộ vệ của Vân Tranh, hộ vệ đó vênh mặt nói: - Vũ Thắng quân chỉ giết nam nhân, không giết nữ nhân. Chuyện này liên quan tới đạo đạo quân tử rồi, nếu dựa vào hình phạt nghiêm khắc ước thúc, sĩ tốt sẽ bất mãn, nhưng sĩ tốt Vũ Thắng quân chấp hành những điều đó một cách hiển nhiên, vì thế mà Ngô Vân Thái mới đánh giá đội quân này là kiêu hãnh. Triều đình cực kỳ lo lắng về Vũ Thắng quân, trong đội quân này, không có một viên tướng lĩnh nào là sống ở kinh thành hết, dựa theo luật lệnh Đại Tống, tướng lĩnh suất chinh, gia quyến phải tới Đông Kinh Biện Lương, luật này không phải là mới lập, mà từ lâu rồi, nếu truy cứu ra là từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Không có con tin thì không ai yên tâm với đội quân đó, trước nay quân luật lỏng lẻo, toàn quan văn thống quân nên rơi rụng nhiều, với lại ai mà bận tâm tới một đám sương quân, giờ thì không ổn rồi, đám sương quân này đánh dữ quá, thảm cảnh ở Tây môn kinh thành hôm đó không ai dám quên. Quan gia có lúc nằm mơ thấy đội quân này làm phản, hàng vạn giáp sĩ đen xì xì phóng vào kinh thành, không ai cản nổi. Ngô Vân Thái còn biết một bí mật nhỏ mà không ai biết, mời Bành Lễ tiên sinh đưa Vân Việt lên kinh du học chính là chủ ý của quan gia, vì quan gia từng nghe Thục phi nói, Vân Tranh cực kỳ yêu thương đứa đệ đệ này, nói là huynh đệ không bằng nói là cha con còn thích đáng hơn, bởi thế quan gia tính chỉ cần Vân Việt lên kinh, Vân Tranh không thể gây ra được sóng gió gì. Người thực thi là lão tổ tông Trần Lâm, lão tổ tông thuyết phục được một vị đại nho trong kinh gửi thư cho Bành Lễ tiên sinh, thế là có chuyện Bành Lễ tiên sinh đưa ba đứa đệ tử lên kinh. Chuyện này hắn tuyệt đối không dám khoe ra, nếu Vân Tranh biết được, chắc chắn sẽ lột da hắn. Giờ tốt rồi, Vân tướng quân là người tính cách cao ngạo xa cách, thậm chí còn xem thường bộ hạ của mình, mọi thứ trong quân giống như một sự giao dịch, ta cho các ngươi cuộc sống tốt lành, yêu cầu các ngươi phải nghe lời, Vân tướng quân nói được làm được, thế nên chiến lực của bọn họ mới kinh người. Ngô Vân Thái cao hứng vì quan gia, có vị tướng hùng tài thế này, thân ở trong vạn quân cũng không loạn, thân ở hiểm cách cũng hóa hiểm thành lành. Trong khi Ngô Vân Thái đang âm thầm đánh giá Vân Tranh thì ở ngõ Dịch Mã Đông Kinh, Bành Lễ tiên sinh nghênh ngang dẫn ba đứa đệ tử từ phủ Tư Mã Quang đi ra, nhìn Tư Mã Quang đi tiễn mình cười nói: - Quân Thật chớ giận, đệ tử của lão phu cũng chính là tiểu sư đệ của ngươi, chúng tuổi nhỏ ăn nói không biết giữ gìn, đừng chấp. Tư Mã Quang chắp tay cười khổ, hắn chỉ mới nói một câu Vân Tranh làm việc càn rỡ, kết quả là bị ba đứa nhóc chỉ trích từng câu từng chữ, còn moi ra chứng cứ thủa nhỏ nói dối, tưởng chuyện này chỉ có gia phụ và gia tỷ biết, không ngờ đã truyền tận vào đất Thục cách cả nghìn dặm: - Vãn bối hổ thẹn. Cha hắn và Bành Lễ tiên sinh là chí hữu, thủa nhỏ cũng từng được lão tiên sinh chỉ bảo. Bành Lễ tiên sinh nhướng mi thọ: - Có thì sửa không được lặp lại, sao phải hổ thẹn. Vân Việt và Tô Thức vì tham miệng mà hủy mất rừng trúc, thiếu chút nữa thành đại họa, tuổi nhỏ ai chẳng thế. Nói xong rồi đi lên một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa, bốn gia tướng mặc giáp nhẹ đứng bốn xung quanh, đợi ba tiểu thiếu niên thi lễ với Tư Mã Quang lên xe, mã phu râu quai nón quát lớn một tiếng, đánh xe về phía đông môn hoàng thành. Bành Lễ tiên sinh ngằm dựa vào đệm, nhắm mắt dưỡng thân, Tô Triệt ngoan ngoãn ngồi đấm bóp cho lão tiên sinh. Tô Thức thì đau khổ nói: - Công công, đừng dẫn bọn cháu đi tìm đám hủ nho thảo luận học vấn nữa được không, bọn cháu đã tiến kinh sắp một tháng rồi vậy mà ngõa thị, Tướng Quốc tự, ngõ Thiết Sư Tử đều chưa đi. Tào Vinh khoe hoa viên nhà hắn là thắng cảnh có hạng ở kinh sư, Vân đại ca cũng từng nói chợ đêm Đông Kinh có mấy trăm loại món ăn vặt, bọn cháu đều chưa được nếm thử, vậy mà trà ngon do Khinh Doanh tẩu tẩu sao đã bị đám người kia lừa đi không ít, sớm biết tiến kinh chán thế này, bọn cháu chẳng đi. Bành Lễ tiên sinh mở mắt thân mật vỗ đầu Tô Thức: - Chỉ ngươi ham ăn ham chơi, nhìn Vân Việt và Tiểu Triệt có than vãn gì đâu. Tô Thức bĩu môi: - Công công không biết rồi, Vân Nhị tối qua còn rủ cháu lén ra Nhai thị khẩu xem nữ tử đấu vật, nghe nói những nữ tử đó đều không mặc... Còn chưa nói hết Vân Nhị nhào tới bịt miệng Tô Thức, cái thằng ngốc này làm sao nói những lời đó với Bành Lễ công công. Bành Lễ tiên sinh phí rất nhiều công sức mới tách được hai đứa ra, nổi giận quát: - Mấy đứa các ngươi ức hiếp lão phu tuổi già sức yếu đúng không, lần nào phạm lỗi cũng lao vào đánh nhau, để lão phu can xong thì hết sức giáo huấn chứ gì? Thấy cả ba chuyển sang trò vờ đáng thương, cúi đầu ngồi đó mắt ngấn ngấn lệ, chỉ biết thở dài phẩy tay: - Được rồi, đi chơi đi, nhưng trước giờ cơm tối phải về. Ba đứa nhóc tức thì reo hò ầm ĩ, đứa bóp vai, đứa đấm chân, nói lời ngọt ngào lấy lòng làm ông cụ cười không thôi. Bành Lễ tiên sinh tuổi cao, không muốn đi nhiều, gọi một tiểu lại trong dịch quán đi cùng ba người, ông còn đợi mấy vị lão hữu tới bái phỏng. Lần này tới kinh thành Vân Nhị muốn đưa cả Tịch Nhục theo cùng, để nàng được mở mang tầm mắt, nhưng tẩu tẩu nói, ra ngoài du học còn mang theo nha hoàn còn học cái gì, cho nên phái bốn gia tướng cùng một lão nhân Đậu Sa trại làm xa phu. Thành Đô đã là thành lớn có thứ có hạng ở Đại Tống rồi, nhưng tới đây mới biết không cách nào so sánh với Đông Kinh, dù là kích cỡ hay mức độ phồn hoa đều kém xa lắm. Tổng thể mà nói, Thành Đô là một thành thị nhàn nhã, con người thong thả đi trên phố, ung dung mua sắm, đủng đỉnh dạo chơi, nhưng Đông Kinh thì khác, người ta đi lại như có chó dại đuổi đằng sau. Người nhiều, trộm cũng nhiều, ba người Vân Nhị lớ ngớ đi dạo nửa tuần hương thôi mà ngọc bội bên hông, minh châu trên mũ đã bị trộm ba lần, cũng may gia tướng đều nhanh tay nhanh mắt, trộm chưa đi được mấy bước đã bị tóm lại, cú đấm như cái bát to không chút khách khí cho một phát vào bụng dưới. Vì thế ba người họ đi tới đâu là có kẻ nằm dưới đất tới đó, tên nào tên nấy ôm bụng co giật, máu mồm máu mũi tuôn ra như suối, đám gia tướng Vân gia đều là lão binh Giáp Tử doanh lui về, bọn họ ra tay là phải nằm cả tháng.