Chương 387: Quân Bị Xa Hoa

Một đội voi lớn dẫm lên lớp lá rụng héo húa đủng đỉnh men theo con sông nhỏ ngược dòng mà lên, bên sông cũng là quân sĩ đang điều khiển đội ngựa la chở các loại vật tư, tiến về phía Đặc Ma đạo.

Con đường nguyên thủy này là đường do voi đi mà thành, về sau được người ta sửa sang đơn giản, thành yếu đạo giao thông nối giữa Quảng Nam và Đặc Ma đạo.

Đây là đợt vật tư cuối cùng Vũ Thắng quân vận chuyển tới Đặc Ma đạo, có nó, quân tốt của Địch Thanh có thể tác chiến liên tục ba tháng mà không lo hậu cẩn bổ xung không theo kịp.

Đây là điểm mà Địch Thanh tán thưởng Vũ Thắng quân nhất, bọn họ có một hệ thống bổ xung hậu cần hoàn mỹ, từ đất Thục tới Quảng Nam, đường xá hiểm trở nhất, nhưng bất kể là hoàn cảnh sinh hoạt hay tác chiến, chất lượng đều vượt xa Tây quân, không phải vì triều đình tiếc tiền nuôi ba vạn quân của ông ta mà vì hậu cần không cách nào gánh nổi.

Bất kể quan văn coi thường võ tướng, đề phòng võ tướng thế nào, trong thời gian tác chiến, đầu óc bọn họ vẫn vô cùng tỉnh táo, không dám bớt xén quân lương, vì một khi chiến sự bất lợi, truy cứu ra, từ hoàng đế tới bách tính đều không ai nhân từ với loại này.

Chuyện tiếp tế của quân đội Đại Tống được gọi là "tựu thực", tức là quân đội dựa quân lệnh đi tới đâu, do quan phủ nơi đó phụ trách, thiếu bao nhiêu do triều đình bù sau. Biện pháp này là đúng, chứ nếu vận quân lương từ Đông Kinh tới Quảng Nam, riêng hao tổn dọc đường đã tốn mất bảy thành rồi, chưa nói tới mất thời gian.

Thế nhưng khi đại quân tới chiến khu, mới phát hiện ra phiền toái, vì không có quan phủ, mà họ lại không có thói quen tự kiếm quân lương, cho nên vô vàn gian nan.

Vũ Thắng quân thì khác, sương quân mà, quan địa phương cũng chưa bao giờ quan tâm tới việc cung ứng cho sương quân, dù sao đám người này lên chiến trường hoặc để bán mạng, hoặc để làm khổ sai, hoặc chạy ráo.

Vì vậy Vân Tranh căn bản không hi vọng vào quan phủ địa phương, chẳng có thời gian đi cãi vã cáo trạng, khi Vân Tranh xuất phát mang rất dư dả trang bị và lương thảo, thêm vào Thôi Đạt liên kết thương nhân đương địa tạo ra chuỗi cung ứng dọc đường, tất nhiên là không có phiền toái. Vũ Thắng quân và thương cổ đất Thục đã kết thành quan hệ lợi ích chặt chẽ, Vũ Thắng quân giúp bọn họ mở mang thương đạo, ngoài ra chiến lợi phẩm của Vũ Thắng quân cũng đem lại lợi nhuận thương nghiệp khổng lồ, vì thế Vũ Thắng quân không thiếu vật tư.

Vân Tranh đã kiến nghị Dư Tĩnh mở chợ ở các ky mi châu để cho họ thông thương với Đại Tống, Dư Tĩnh không làm thì Vân Tranh lệnh Thôi Đạt tổ chức thương đội làm, sau này ông ta chẳng thế nói gì.

Lần này người phụ trách vận chuyển vật tư là Ngô Kiệt, thiếu niên anh tuấn đất Thục đã bị mặt trời gay gắt Quảng Nam biến thành mãng hán đen nhẻm râu ria lởm chởm, ngồi vắt vẻo trên lưng voi, người đung đưa theo từng bước chân nặng nề, tay cầm dóng mía ăn ngon lành, trong lòng không khỏi bội phục tầm nhìn của tướng chủ.

Những con voi lớn được người Liêu huấn luyện thuần thục vô cùng thông minh, dưới sự cám dỗ cả những món ăn ngon lành trong Vũ Thắng quân, đã được mã phu điều khiển làm một ít công việc đơn giản, vết thương trên người chúng cũng đã lành tới tám phần, quan y của Vũ Thắng quân nhiệt tình chăm sóc chúng còn quá chăm sóc người.

Đám voi không có chút sức kháng cự nào với mía, vì một khẩu mía, bọn chúng sẵn sàng dùng vòi quấn khúc gỗ lớn đi qua nguyên cánh rừng.

Chỉ có hơn mười con voi còn sống, làm tướng chủ vô cùng đau lòng, sau khi giải quyết xong chiến sự với Nông Trí Cao là ném hết công việc cho Tô tham quân, suốt cả ngày chơi đùa với đàn voi, nhất là mười hai con voi nhỏ, chắc tướng chủ chỉ cưng sau mỗi đại tiểu thư trong nhà.

Dẫn đường cho bọn họ là người Liêu đương địa, không giống như quan quân khác tới để giết người, Vũ Thắng quân rất thân thiện, chỉ cần các ngươi không vác dao chém ta thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Vân Tranh phất lên từ thủ đoạn lấy đồ đổi đồ với sơn dân Đậu Sa quan, nên y rất hiểu yếu nghĩa của chuyện này, không có gì tốt hơn hai chữ công bằng, đôi bên cùng có lợi.

Lần trước Chu Đồng lợi dụng mục dân trên tuyết nguyên gặp khó khăn lấy ngựa của bọn họ bị tướng chủ cảnh cáo trước toàn quân rồi, giờ không ai dám giở những thủ đoạn đó ra nữa.

- Trông ngươi gặm mía thật kinh tởm. Hầu Đại Chí không chịu nổi bộ dạng ghê tởm của Ngô Kiệt, chửi một câu rồi trượt từ trên người voi xuống, dẫn đội mở đường tiến lên, đi hàng trên cùng cầm dao chặt cây mở đường cùng người Liêu:

Sông nhỏ biến thành thác nước đường xá cũng trở nên bằng phẳng hơn nhiều, tháo hành trang trên lưng voi xuống, đàn voi chạy ầm ầm xuống dưới thác nước tắm mát, tiếng kêu vui vẻ xa cả mấy hặm cũng thấy, không ít quân sĩ nhảy xuống kỳ cọ cho voi, cái thứ khổng lồ này trông thì hung dữ, không ngờ rất hiền lành, nắm yếu quyết rồi, dễ sai bảo hơn ngựa, đúng là bảo bối.

Hầu Đại Chí dẫn đội mở đường trở về, mặt nhăn nhó: - Phía trước đúng là bình nguyên, nhưng khắp nơi là đầm lấy, chúng ta chở nặng không cách nào qua được, voi lớn của chúng ta càng không thích hợp vượt đầm lấy.

Ngô Kiệt nung nóng dao, cạy đỉa bám trên người, dẫm một cái là be bét máu: - Không sao, ta nghĩ chúng ta tới được đích rồi đấy, Địch soái không cần chúng ta tới quân doanh, người ta sợ chúng ta mang bệnh dịch tới, tướng chủ cũng bảo chúng ta tránh tiếp xúc với đám người họ tránh lây bệnh lạ từ họ, ha ha ha, đốt ba đống lang yên, tự có người tới tiếp ứng, thế là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, ta cũng muốn về nhanh theo tướng chủ tới động Vật Kết truy kích Hoàng Thủ Lăng, không nhanh chân là mất phần.

Hầu Đại Chí thở phào, cởi quần áo nhảy xuống nước tắm, mới tháng ba thôi mà Quảng Nam đã nóng lắm rồi, đúng là gặp ma.

Hôm nay trời không có một tí gió nào, ba ngọn khói bốc thẳng lên trời cao, không bao lâu sau ở phía đối diện đầm lấy cũng bốc lên ba cột khói. Ngô Kiệt trèo lên cây nhìn về phía đầm lấy, một đội người kéo thứ gì đó chầm chậm đi tới.

Người kia là Mã Kim Hổ, bắc tay làm loa hô lớn: - Hảo huynh đệ vất vả đường xa mang đồ tới, huynh đệ ở chốn hoang vu không có gì báo đáp, xin ghi nợ nhé.

- Ha ha ha, sau này nếu có lên tây bắc chinh chiến, nhất định quấy rầy Mã huynh. Ngô Kiệt nhảy xuống đất ra đón tiếp:

Đám người Mã Kim Hổ kéo theo những cái bè trúc lớn, bên trên còn có thổ tộc đen xì xì điều khiển, Mã Kim Hổ vừa gặp mặt đã hỏi: - Huynh đệ, làm sao các ngươi không sợ ôn dịch vậy, nghe đâu chết nhiều lắm.

- Thực ra rất đơn giản, chỉ có tắm rửa, diệt muỗi, trên người không có chấy rận, không uống nước lã, không ỉa đái bừa bãi, ai có chút dấu hiệu là cách ly ngay, vậy mà vẫn chết mấy chục đấy.

- Chỉ thế thôi? Mã Kim Hổ ngạc nhiên, ghé tới gần hỏi nhỏ: - Nếu có linh đan diệu dược thì tiết lộ cho ca ca biết, nhất định không truyền ra ngoài, giờ ta nghe thấy ôn dịch là rợn người.

- Thực sự chỉ đơn giản thế thôi, nhưng chẳng may có huynh đệ bị sốt rét hay tiêu chảy thì ép cái này lấy nước uống là được, chẳng có gì bí mật. Ngô Kiệt nhìn quanh hái một nắm rau đưa cho Mã Kim Hổ:

- Có phải ngải đắng không?

- Đúng thế, nhiều người không tin, kệ, tướng chủ dùng nó chữa cho mấy huynh đệ rồi.

Mã Kim Hổ lập tức cắt rau mang ra sông rửa qua, cho vào mồm nhai sống, còn bảo thủ hạ làm theo.

Ngô Kiệt cảm thấy không cần nói với Mã Kim Hổ thứ này ăn trước chẳng có ích gì, hắn hiểu tác dụng chữa bệnh tâm lý, dù sao ăn cũng chẳng chết người, kệ họ.

Những người tới đầm lấy nhận vật tư đều có chút sợ hãi, không một ai dám tiếp xúc với Vũ Thắng quân, con người luôn có một tâm lý bài xích với những người đi ra từ vùng dịch.

Đội ngũ vận chuyển hàng hóa nghìn người mà chỉ có thân binh của Mã Kim Hổ dám tới ăn cơm của Vũ Thắng quân.

Hoàn Châu quân và Vũ Thắng quân rất thân, ít nhất trong số tất cả những đội quân tập trung ở vùng Quảng Nam này thì quan hệ hai quân là tốt nhất.

Sau trận chiến ở núi Không Động, không chỉ Mã Kim Hổ mang về rất nhiều tiền, càng giúp Hoàn Châu quân loại trừ phiền toái lớn, Chủng Ngạc cấp cho Vũ Thắng quân một mảnh đất lớn, còn rất khôn ngoan xây một bảo lũy ngay cạnh bảo lũy của Vũ Thắng quân, mặc dù không luyện sắt, làm than cốc như Vũ Thắng quân, nhưng bọn họ đào than đào sắt bán cho Vũ Thắng quân.

Vì hai nhà gắn kết lợi ích, nên càng gần gũi.

- Này, có thể cho huynh đệ ít thuốc nổ không? Câu này trong quân của Địch Thanh chỉ Mã Kim Hổ dám hỏi: - Lên trận giết địch có chiến tử cũng là quyên mình vì nước, không ai sợ, nhưng bớt chết người nào hay người nấy, Hoàn Châu quân đại bộ phận đều là huynh đệ, cha con, nên chết nhiều người quá về nhà khó ăn nói.

- Bọn ta cũng dùng gần hết rồi, chỉ có ít tạc đạn để trong ống trúc thôi, huynh đệ khi nào cần giữ mạng hãy đem ra dùng, dù sao các ngươi đi đánh Đại Lý, gian nan hơn bọn ta. Thực ra đánh trận không liên quan tới đế vương, không liên quan tới đại thần, chỉ cần bất kỳ kẻ nào không lên chiến trường chém giết đều không liên quan, lên trận thì chỉ trông cậy vào huynh đệ, cho nên Ngô Kiệt sảng khoái sai thuộc hạ bê một cái thùng gỗ bọc giấy dầu tới, phân chia cho Mã Kim Hổ số thuốc nổ vốn không còn nhiều của mình.

Ngày hôm sau trời sáng hai bên bàn giao xong, đám người Mã Kim Hổ đi lại không còn quái dị nữa, tất cả đều đổi sang quần trong đặc chế của Vũ Thắng quân, sẵn sàng đón nhận đợt đỉa cắn mới, đám người Vũ Thắng quân thật xa hoa, lấy tơ mỏng làm quần trong ôm sát người, mặc hơi khó chịu chút, nhưng chống đỉa rất hiệu quả.

HẾT!