Chương 373: Thành Thị Không Phải Ai Cũng Ở Được

Lương Tiếp vất vả cởi khải giáp, nhờ Hầu Tử lau nước mưa sau lưng, cả người ướt như chuột lột làm hắn cực kỳ khó chịu, vùng Quảng Nam bốn mùa không rõ ràng, cho nên mọi người không nhận ra là mùa thu lặng lẽ trôi qua mất rồi, mùa đông sắp tới, bây giờ chui vào núi mới thấy lạnh, nhất là khi mưa xuống, hơi lạnh quái ác cứ ra sức luồn vào xương, không lau khô người không được.

Chỗ tướng chủ còn đỡ, có bếp lò, đốt than đá, chứ chỗ Dư Tĩnh chỉ có củi ướt, giờ muốn ăn một bữa cơm nóng cũng không xong, chẳng biết Bành Cửu làm sao qua nổi.

Vân Tranh đi tuần doanh ca tiếp theo ngay sau Lương Tiếp, mặc khải giáp dẫn Hầu Tử, Hàm Ngưu cùng hơn chục thân binh lên đường, thời tiết trong ngoài lều như hai thái cực đối lập, tác chiến ở nơi này, kẻ thù lớn nhất chính là thời tiết, khi đi qua một ngọn đồi, nhìn về phía doanh trại của Dư Tĩnh, ông già đó bệnh rồi, nằm trên giường không xuống nổi nữa, nghe nói hiện đang sốt, trong doanh bên đó mọi chuyện do Dương Điền định đoạt, xem chừng ông ta cũng sắp gục nốt rồi.

Lều trướng ba lớp mà không ngăn nổi hơi ẩm, chỉ có chăn tơ mới không hút ẩm.

Hai quân y túc trực bên Dư Tĩnh, trong lều toàn mùi thuốc, bọn họ ngoại trừ cho uống thuốc thì không biết làm sao, Lĩnh Nam từ xưa đã là vùng đất dùng để lưu đầy, Đại Tống có câu vè, sống tới Lĩnh Nam, xương về quê hương, mỗi người tới Lĩnh Nam này là một cuộc mạo hiểm sinh tử, tình trạng Dư Tĩnh lúc này là minh chứng tốt nhất.

Vân Tranh thở dài đi về hậu doanh, thương bệnh ở nơi này đại bộ phận bị tiêu chảy, nếu như không phải Vân Tranh học được cách chữa bằng cây ngải ở Đậu Sa trại, sẽ còn khối người chết.

Không biết khẩu trang có ngăn được vi khuẩn gây bệnh không, Vân Tranh vẫn tới khu chữa bệnh, chủ soái lúc này mà trốn đi thì toàn quân coi như xong.

Quân sĩ trong phòng bệnh đều cởi truồng dạng chân mà đi, vì háng của bọn họ bắt đầu mọc mụn đỏ, rộp, sưng tấy rồi, đó là điều khó tránh khỏi, mưa cứ xuống là liền một lèo bảy tám ngày, chỗ nào cũng ướt sũng, quân tốt đất Thục còn thế, Tây quân càng gian nan.

Thời gian qua không chiến đấu mà vẫn có mười mấy người mất mạng.

Hỏi han, khích lệ thương binh một lượt, trấn an bọn họ, Vân Tranh tới thành trại ở trung quân thì mưa đã dừng, nhưng không trung vẫn còn mịt mù hơi nước, nhìn về phía thành Ô Sào cách đó không xa, bùn đất trên núi trôi xuống đất chất cao hơn một trượng, Nông quân tranh thủ lúc mưa ngừng đang ra sức nâng cao tường thành, nhưng phần nâng cao thêm này rõ ràng không kiên cố bằng đoạn thành xây ban đầu.

Những trận lũ mãnh liệt chẳng những mang theo bùn đất, đồng thời làm hào nước hai phía nam bắc thành Ô Sào tạo thành hai con sông rộng, nay chỉ còn hai hướng đông tây là ra ngoài được, nếu như cây cầu thiên nhiên ở vách núi bị đánh sập, cả tòa thành lớn này chỉ còn mỗi phía đông chính là hẻm núi chỗ bọn họ đóng quân, một tòa thành như thế chẳng còn mấy giá trị lợi dụng.

Trận mưa lớn này làm Vân Tranh vừa yêu vừa hận, nếu thêm mười ngày nữa thôi, không cần bùn, riêng lũ cũng đủ xô tan tường thành hai phía nam bắc, triệt để hủy diệt nó.

Đi tới chỗ Chu Đồng thì hắn và Ngô Kiệt đang nghiên cứu cách lắp đạn thuốc nổ vào nỏ tám trâu, bắn nỏ lên tường thành không hiệu quả, chỉ cần có nó ghim vào tường thành là người trên đó sẽ đổ nước, thả đá cho nỏ rơi xuống hào sâu phía dưới.

Chu Đồng thấy Vân Tranh đi tới, báo cáo tiến độ: - Tướng chủ, đang thí nghiệm, chỉ cần tính chuẩn được dây cháy cần thiết khi tới tường thành, chúng ta có thể nấp sau xe thuẫn đứng ngoài khoảng cách máy ném đá oanh kích bắn vào, thuộc hạ tin như thế sớm muộn cũng phá được thành.

- Đừng lãng phí nữa, chúng ta không còn nhiều thuốc nổ, đây không phải đất Thục, mất đi khó mà bổ xung thêm. Ngươi xem, tường thành thời gian qua bị lũ xói mòn đã không vững nữa, không cần phiền thế đâu, trong thành sẽ sớm hỗn loạn thôi.

- Tướng chủ, trên đời này làm gì có thành nào không công mà hạ được? Chu Đồng không giống với người khác cứ nhận lệnh là thực thi, chuyện gì hắn cũng phải làm cho rõ ràng:

- Dư lão tiên sinh người hư nhược, bị tiêu chảy, hậu doanh chũng ta cũng rất nhiều người như thế, ta ra lệnh trong doanh không được uống nước lã mà vẫn có người tiêu chảy, ngươi nghĩ xem với điều kiện vệ sinh trong thành sẽ xảy ra chuyện gì? Vân Tranh đủng đỉnh nói: - Xây dựng một tòa thành không đơn giản là xây lên bốn bức tường quây cho kín là xong, nó còn có cả một hệ thống công trình phụ trợ, như hệ thống bài tiết và nước uống tách biệt, nhưng tòa thành này rõ ràng còn dang dở, đến tường thành còn chưa được xây dựng xong, ta không nhìn thấy cống xả thải, ngươi thấy không?

- Lợn là tài sản quan trọng nhất của người Liêu, bọn họ đi tới đâu mang chúng theo tới đó, vốn sống trong nhà sàn, lợn nuôi ở dưới, giờ sống chung với người một chỗ lại trong điều kiện thế này.

- Thế nên bọn chúng sớm muộn tự hại mình thôi, nếu không nhờ cơn mưa lớn vừa rồi, ta cũng không ý thức được vấn đề này. Bây giờ ôn dịch trong thành khó tránh khỏi, chúng ta không thể dây dưa với nó thêm nữa, giờ phải đề phòng muỗi, tuy đã là cuối thu, nhưng vẫn có muỗi, nhất định phải cẩn thận, một khi phát hiện quân tốt sốt rét là báo lên ngay.

Chu Đồng và Ngô Kiệt lập tức không còn hứng thú nghiên cứu thuốc nổ nữa, vội vàng chạy đi kiểm tra, đồng thời hạ lệnh cảnh cáo, ai uống nước lã sẽ bị trừng phạt tàn khốc.

Người hiện đại đều biết sau mưa lớn phải phòng ôn dịch, vì mưa làm ô nhiễm nguồn nước, đem chất thải trong cống tràn ra, sinh vô số ký sinh trùng. Vì vậy mưa vừa dứt, Vân Tranh liền triển khai chỉnh đốn phòng dịch quy mô lớn, lão binh của Giáp Tử doanh được chọn ra để làm việc này. Quảng Nam quân có hai người uống nước lã bị bắt được, treo lên cửa doanh đánh ba mươi roi, chặn đứng thói quen uống nước lã trong quân.

Quân doanh bắt đầu bắt chấy, đây là chuyện thời khai thiên lập địa chưa từng có, Dư Tĩnh vừa miễn cưỡng bò được khỏi giường định đi khuyên, nhưng thấy Vân Tranh mặc giáp trụ đích thân giám sát, mặt nghiêm nghị, tự giác nuốt lời khuyên vào bụng.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải kiếm đủ củi, sấy khô quần áo trong doanh, hi vọng vào mặt trời là không được.

Cuối thu rồi mà vẫn có muỗi thành từng bầy bay qua bay lại, quân doanh chất đống củi ướt đem đốt, làm cả trại mù mịt khói, trong củi thêm vào các loại thảo dược ngừa muỗi như bạc hà, tử tô, xương bồ, hương mao, chặn không cho muỗi vào doanh.

Năm ngày chỉnh đốn nghiêm ngặt, quân doanh có thể xem như sạch sẽ hơn nhà bình thường rồi.

Vào một buổi chiều, Dư Tĩnh sai người dìu vào lều soái của Vân Tranh, hỏi điều đã cân nhắc rất lâu: - Trường Sinh, vì sao không nghĩ cách đánh thành mà lại chấp hành cái điều lệ vệ sinh gì đó? Chẳng lẽ là cái bệnh thích sạch phát tác à?

Vân Tranh lấy mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Dư Tĩnh, thấy nhiệt độ ông đã bình thường, trả lời: - Sau đại tai ắt có đại dịch, thời gian qua thám báo báo về, thành Ô Sào thường ném người chết xuống vách núi, ti chức càng tin trong thành ôn dịch đã hoành hành rồi, minh công mấy ngày liền tiêu chảy, hậu doanh cũng thế, đó là minh chứng.

Dư Tĩnh đứng bất dậy, người run rẩy: - Thực sự là ôn dịch sao?

Vân Tranh gật đầu: - Ti chức nắm chắc chín thành trong thành đang bị dịch bệnh hoành hành, nên mới không vội công phá thành.

- Chúng ta phải rời khỏi vùng dịch ngay. Dư Tĩnh gian nan nói, hoảng sợ tột độ:

- Chúng ta không thể đi, nhất định phải giam Nông Trí Cao trong thành, nếu như hắn được ăn cả ngã về không chạy về phía Đại Tống mang theo dịch bệnh thì sẽ là đại họa, chúng ta đã khó khăn lắm mới dồn chúng vào đây, không để chúng thoát.

- Lão phu ở lại cũng không hề gì, ở Quế Châu đã từng xử lý ôn dịch, nhưng nơi này đều là tinh nhuệ của triều ta, một khi có sơ xuất, sẽ là họa mất nước đó, lão phu không sợ không được.

Vân Tranh trấn an: - Minh công chớ lo, tây quân đều rút từng đơn vị nhỏ ở biên quân, nhân số không đủ ảnh hưởng tới việc phòng ngự biên thùy, nếu không bệ hạ đã không điều tới đây.

Hầu Tử từ ngoài lều đi vào, bên một cái đĩa đen xì xì đặt lên bàn rồi lại vội vàng đi ra, Vân Tranh cầm lấy bóc vỏ, Dư Tĩnh nhận ra là tỏi nướng.

Vân Tranh đưa củ tỏi còn nóng hổi tới: - Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày minh công phải ăn thứ này, nếu ăn sống được thì tốt nhất, nó giúp diệt trùng trong ruột, mỗi ngày một củ, khả năng bị sốt rét cũng thấp hơn.

- Vũ Thắng quân bây giờ cần thũ vững hẻm núi này, không rời nửa bước, đợi người trong thành chết hết, phải thiêu đi trừ hậu họa.