Chương 37: Thanh Minh trong tiết tháng ba

Sáng sớm ba ngày sau, dưới sự xúi bẩy không biết mệt của Vân Nhị, trước khi đi Vân Tranh chuẩn bị ba cái hộp sủi cảo rau hẹ, tuy núi thứ này có mùi nồng, nhưng vị thì tuyệt diệu, Vân Tranh còn làm bánh trôi, nhân đường và vừng, Vân Nhị không thích, nói ngọt phát ngấy, nhưng cô nương tốt Tịch Nhục lên tiếng, tiểu thiếu gia không ăn thì có thể cho nàng, nàng sẽ ăn không còn cái nào.

Rau dại làm một đĩa, nhà còn ít thịt sấy, đem hấp chín trộn vào cơm, ăn một miếng cả đời khó quên. Lại thêm năm quả trứng gà luộc, Vân Tranh cho rằng thức ăn của mình có thể so sánh với ngự yến hoàng gia rồi.

Hôm nay nếu như chơi không vui thì bỏ, cả nhà ba người tổ chức pinic dã ngoại cũng tốt.

Khi xe trâu đi qua tảng đá lớn vừa vặn gặp được Lại Bát, thế là một con gà rừng vừa giết ném lên xe, từ chối thế nào cũng không được.

- Vân Đại, ngươi là phúc tinh đó, từ khi gặp được ngươi, trong núi dễ sống hơn nhiều, bây giờ hàng cung không đủ cầu nữa, nghe Lưu đô đầu nói rất nhiều thổ sản phơi khô cho vào giỏ trúc bán tới Thành Đô, được giá lắm.

Lại Bát bây giờ không đi săn nữa, mà tới vùng núi sâu hơn thu mua hàng, sau đó bán lại cho Lưu đô đầu, thế giới không có kẻ ngốc, ngay Lại Bát thành thực cũng biết bán hàng sang tay, trước kia trốn trong bụi cỏ như chó hoang, giờ dám xuất hiện giữa đường vào ban ngày ban mặt rồi, tin rằng vài năm nữa thôi hắn sẽ quên lúc mình bế con gái cầu y hoảng loạn tuyệt vọng thế nào.

Bọn họ làm ăn lớn như thế, lỗ liễu như thế, Lâm huyện lệnh có mù có điếc thì cũng phải biết rồi, tới giờ mọi chuyện vẫn êm xuôi, xem ra ông ấy thực sự như Lưu đô đầu nói, coi sơn dân không tồn tại, thế cũng tốt. Vân Tranh cao hứng thay cho Lại Bát, cao hứng thay cho sơn dân, lòng vui vẻ, cảm thấy hôm nay dù bị Tiêu Vô Căn làm khó thế nào cũng không sao cả, không chấp bọn trẻ con.

Từ biệt Lại Bát, tiếp tục đánh xe tiến vào quan, đám lính gác từ rất xa nhìn thấy y đã nhiệt tình vẫy tay chào, còn sao, mấy tháng liền hối lộ không phân thời tiết đâu phải cho vui.

- Lâu lắm rồi không thấy ngươi vào thành, hôm nay trong thành có hội hoa, hoa khôi từ nước Đại Lý chuyên môn tới khơi nghiệp tiệm tơ lụa của Lương gia, đẹp mê hồn.

Hai củ sơn dược đưa ngay tới, Vân Tranh cười: - Coi huynh chảy nước dãi ra rồi kia, đây là sơn dược trong núi, mùa xuân hiếm lắm đấy, lột vỏ ăn có thể thanh nhiệt nhuận phổi.

Lính gác thu lấy, lại đem nửa bao lương thực ném lên xe trâu, nói là vừa xẻo của thương đội, mình làm lính ăn lương triều đình, không thèm thứ này, trấn lột của người ta mà nói như bản thân là người tốt lắm vậy, nhưng chẳng sao, Vân Tranh cám ơn rồi lên đường.

Xe tới cổng Tiêu gia mới biết mình đã tới trễ, nơi này đã có gần chục cái xe la đỗ ở đó, bắt mắt nhất là một cỗ xe ngựa, ở cái thời đại mà tể tướng cũng ngồi xe trâu này, thấy một cái xe ngựa chân chính không phải là dễ, Vân Tranh chợt nhớ cái hôm mình đi bán lợn cũng có một cái xe ngựa, không nhớ có phải là cái xe này không.

Tiêu Vô Văn đang trò chuyện với người trong xe ngựa, thấy Vân Tranh tới liếc một cái, tiếp tục trò chuyện.

Vân Tranh chẳng bận tâm, ngồi trên xe trâu tủm tỉm cười trò chuyện với Vân Nhị, chợt nghe thấy giọng nữ quen thuộc: - Tiểu muội còn chưa chúc mừng thế huynh vào huyện học, ngày sau ắt thành người có tên trên bảng thần tiên.

Là Lương đại tiểu thư, Vân Tranh chắp tay đáp lễ: - Tại ta không biết con đường cầu học gian nan mới mạnh miệng khoác lác, tiểu thư chê cười rồi, muốn vào huyện học còn phải tìm cho được một trăm chín chín đồng môn nữa.

Lương tiểu thư cười rất đẹp, mắt cong lên như vầng trăng non mà không híp lại như người khác, cái mũi nho nhỏ hơi nhăn lại, tỏ ra nghịch ngợm, không phải tân nương mà mặc cái áo đỏ chót, cực kỳ bắt mắt. Hôm nay nàng không đi một mình, bên cạnh có tiểu cô nương áo xanh, chẳng hiểu mặt đất có cái gì tỏ thái độ rất khó chịu, nhìn Vân Tranh một cái rồi hất hàm nhìn lên trời.

- Ù ôi, tỷ tỷ này lỗ mũi dài thế! Vân Nhị đứng trong gùi rất ngứa mắt, chỉ nó mới được phép thái độ với Vân Đại, người khác là cái thá gì mà dám coi thường đại ca y, hôm nay phải nhịn Tiêu Vô Căn, vậy người khác không cần lịch sự, cố tình nhìn chòng chọc lỗ mũi nữ tử áo xanh, ra sức lắc vai Tịch Nhục, giọng oang oang phải nửa phố nghe thấy: - Ta đã nói có người lông mũi dài hơn cả tộc trưởng gia gia mà ngươi không tin, nhìn xem kia.

- Không, không phải, làm gì có. Thấy bốn phía nhìn mình, nữ tử áo xanh mặt đỏ rần, rồi rít xua tay phủ nhận, chẳng ích gì, cuối cùng chui vào xe lừa, đoán chừng hôm nay không dám thò mặt ra nhìn ai nữa rồi:

Vân Tranh trừng mắt nhìn Vân Nhị, nhưng trừng mắt thì ăn thua gì, đánh nó đau cả tay còn chẳng sợ nữa là.

Lương tiểu thư vì thế diện bạn mình mà cố nhịn, đến khi nữ tử áo xanh trốn vào xe liền cười gập người, lâu sau mới đứng thẳng lên, nghiêm mặt nhìn Vân Nhị: - Thẳng quỷ nhỏ không chịu nổi người khác xem thường đại ca mình, có biết người ta giận Đại ca đệ là có lý do không?

- Còn lý do gì được, chẳng qua là nhìn trúng Vân Đại, nhưng Vân Đại không thèm để ý, thế là từ yêu sinh hận, trở mặt thành thù.

Vân Nhị trả lời một câu làm miệng Lương tiểu thư mở tỏ tới mức không to hơn được, thằng nhóc ba bốn tuổi đầu mà đã biết yêu với chả hận, tay vươn ra nhéo má nó: - Ai dạy đệ nói vậy hả? Không phải đại ca đệ, huynh ấy là người nho nhã, không nói những lời này?

Tịch Nhục vô cùng bất mãn có người nhéo má tiểu thiếu gia, nhưng nàng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, không dám vô lễ, khéo léo di chuyển gùi một chút, Vân Nhị liền thoát khỏi ma trảo, xoa má nói với Tịch Nhục: - Vẫn là ngươi tốt nhất, ngươi chờ nhé, lớn lên ta cưới ngươi.

Lương tiểu thư đến thua thằng nhóc này rồi, lại nhớ chuyện lần trước bị nó sờ ngực, mặt thoáng hồng, quay sang nhìn Vân Đại: - Huynh không định nói gì sao?

Vân Tranh hoang mang: - Ta cũng không biết vị tiểu thư đó vì sao lại giận mình?

- Cô ấy là khuê nữ của Điền chưởng quầy của Ngọc Phúc hiên, sao, đã hối hận chưa? Lương tiểu thư nhìn Vân Tranh không chớp, quan sát từng biến hóa nhỏ nhất trên mặt y, Điền tiêu thư do nàng mời tới:

- Hối hận gì?

Thấy ánh mắt mờ mịt của Vân Tranh, Lương tiểu thư khẳng định y quên việc từ chối ở rể Điền gia rồi, tội nghiệp cho khuê mật của mình, người ta chẳng nhớ chút nào thì có ý nghĩa gì.

Bên này ôn ào khiến người trong xe ngựa chú ý, vén rèm nhìn về phía bọn họ rồi xuống xe, chỉ thấy nàng mặc váy kép kín đáo, áo tơ nõn màu trắng, đơn giản mà khác biệt, hàng mi mỏng như khói lạt, tựa cau mà không cau, mong manh yếu đuối tựa đóa phù dung ngoi lên từ mặt nước, yểu điệu tựa liễu rủ bên hồ, khuôn mặt đượm chút ưu sầu đầy chất thơ, tuổi mời mười ba mười bốn, đã có dáng dấp đầy hứa hẹn của mỹ nhân tương lai.

Thiếu nữ hơi nhún eo thi lễ, động tác chuẩn mực: - Vân thế huynh, tiểu muội xin có lễ.

Nhìn thấy cô gái này Vân Tranh ngay tức khắc liên tưởng tới Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, hơi ngỡ ngàng một chút, tuy chưa gặp nhưng tích tắc đoán ra thân phận của nàng, chắp tay đáp lễ: - Lâm tiểu thư. Đồng thời cũng để ý tay nàng vẫn đang cầm một cuốn sách, chứng tỏ đang đọc sách nãy giờ, Tiêu Vô Căn xem chừng còn phải cố gắng nhiều.

Tiêu Vô Căn lúc này muốn lờ Vân Tranh cũng không được nữa, nhìn y với ánh mắt ghét bỏ, chắp tay qua loa có lệ, nói: - Vậy là mọi người đã tới đông đủ, chúng ta lên đường thôi.

Hội du xuân của Tiêu Vô Căn là cuộc tụ hội lớn trong năm cả đám thiếu gia tiểu thư trong Đậu Sa quan, do huyện lệnh chỉ có khuê nữ, không tiện ra mặt tổ chức, nên phải mời tên này, là cháu của chủ bạ, là tài tử nổi danh của Đậu Sa huyện, mấy năm qua hội du xuân thu hút được không ít danh tiếng. Khuê nữ của huyện lệnh tất nhiên là đối tượng thu hút ánh mắt muôn người, Lương tiểu thư cũng là nhân vật được người ta nịnh bợ, Điền tiểu thư vì muốn tuyển người ở rể, tạm thời bị ra ngoài rìa vòng tròn này, không ai thích ở rể hết, nhất là những thiếu niên có thể tham gia vào hội du xuân này.

Tổng cổng chỉ có tám cái xe la, và một cái xe ngựa vô cùng bắt mắt, à, phải kể thêm cái xe trâu hình thành hai cực đối lập.

- Vô Căn huynh, người trên xe trâu kia là ai, vì sao trước kia tiểu đệ chưa bao giờ thấy?

- Một tên nhà quê ấy mà, năm nay thi vào huyện học, miễn cưỡng tính hợp cách, là người Lương Kỳ nhất định muốn mời, đừng để ý.

- Cái gì, chẳng lẽ Lương Kỳ nhìn trúng y, cô ấy mù sao?

Tiêu Vô Căn căm ghét nhìn cái tên tô son trát phấn này, chỉ muốn đá cho hắn một phát văng khỏi xe của mình. Vân Tranh tuy quê mùa nghèo hèn, ít ra là nam tử đường đường, Lương Kỳ có thích cũng không lạ, nhưng có nữ tử nào nhìn trúng tên này mới là mù thật.