Chương 348: Ai Là Cấm Quân, Ai Là Sương Quân

Trời cho đất Thục thiên hiểm chống lại xâm lược bên ngoài, đồng thời quân đội rời Thục cũng vô cùng gian nan, đường xá chật hẹp gập ghềnh chưa nói, núi cao rãnh sâu khó vượt, dã thú hoành hành, chướng khí khắp nơi.

May mà có Trường Giang để lợi dụng, khi đi qua Tam Hạp, Vân Tranh chẳng có tâm tư thưởng thức sự hùng tráng của Quỷ Môn Quan, vượn hai bên bờ rú hét làm người ta muốn điên, hận không thể sai bộ hạ bắn chết bọn chúng.

Vì tranh thủ thời gian, bách tính đất Thục đã dốc toàn lực, hơn bốn trăm chiếc thuyền như con rống lớn hung bạo, người tốn chỗ không nhiều, lương thảo và chiến mã thì rất tốn, đây là lần đầu Vân Tranh viễn chinh, cho nên y chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, thuốc nổ càng vét tới hũ cuối cùng.

Rời Tam Hạp, Tiếu Lâm lấy được mật báo đầu tiên về tình hình của Nông Trí Cao.

Nông Trí Cao rất hiểu binh pháp, sau khi chiếm lĩnh Toàn Châu, cùng bộ hạ Hoàng Sư Mật bàn bạc, quyết đoán ra lệnh hồi sư Ung Châu, trên đường nam hạ, khí thế vẫn cực cao, đánh đâu thắng đó, công phá Quế Châu, Liễu Châu, thủ quân nơi đó quân chẳng thành quân, địch tới là chạy, Nông Trí Cao thu được chiến tích vô cùng huy hoàng, liên tiếp giết chết hai Tống tướng trứ danh Quảng Nam đông lộ Kiềm hạt Trương Trung và Quang Nam đông tây lộ kiềm hạt tướng Tương Giai, cả hai đều là tướng lĩnh cao cấp.

- Sao bọn chúng có thể làm như thế? Chu Đồng xem xong chiến báo, đấm thẳng xuống sàn thuyền, rống lên:

- Ngươi nói Nông Trí Cao? Vân Tranh không hiểu ý hắn:

- Ta nói những kẻ bỏ thành chạy trốn, chúng chạy rồi bách tính sẽ ra sao? Chu Đồng giận tới toàn thân run lên: - Bọn chúng không ngó ngàng gì tới bách tính sao, ta mà bắt được đám khốn kiếp ấy sẽ lột da rút gân bọn chúng.

Vân Tranh thở dài: - Tỉnh táo một chút, ngươi không phải người Đề hình ti, cũng chẳng phải khâm sai, ngươi chẳng qua là viên đô ngu hầu thất phẩm nhỏ xíu, tới trước mặt đám người đó lớn tiếng một câu, nói không chừng bị chúng chặt đầu để giữ nghiêm quân uy.

Chu Đồng không thèm để ý tới lời trào phúng của Vân Tranh, quay sang hỏi Bành Cửu đang ngồi ăn bánh: - Lão Bành, trước kia các ngươi giết chết đám thượng quan khốn kiếp ra sao?

Bành Cửu có vẻ hứng thú với chủ đề này lắm, nuốt vội miếng bánh xuống: - Rất nhiều cách, ví như hai quân khai chiến chọc dao vào mông ngựa, cho thượng quan xông lên. Hay như mình xông lên rồi, không vội giết địch mà quay lại cho thượng quan một loạt cung trước, hoặc buổi tối tạo ra ít hỗn loạn giết đi, rồi nói là địch tập kích, nói chung là hàng trăm cách, phải xem tình hình thế nào.

Vân Tranh đá đít tên khốn đang cười đắc ý này: - Tránh xa lão tử ra, sau này nghiên cấm tới gần mông ngựa của ta ba bước.

Bành Cửu cười hì hì: - Tướng chủ, trong doanh chúng ta bất kể quan quân hay quân tốt đều là huynh đệ, ai lại đi hãm hại huynh đệ một chứ.

Chu Đồng nghiêm túc suy nghĩ: - Ngươi thấy ta dùng những cách kia đối phó đám quan viên khốn kiếp thì sao?

- Không thành vấn đề, nhưng mà làm chuyện này quyết không thể làm đơn độc, phải có huynh đệ yểm hộ nếu không phiền lắm.

Bành Cửu cẩn thận nhìn Vân Tranh kéo Chu Đồng sang một bên thậm thà thậm thụt với nhau …

Vũ Thắng quân giàu có, lại được địa phương lẫn tướng môn chống lưng, nên có thuyền để ngồi, Dương Văn Quảng thì vất vả hành quân cổ đạo.

Từ Lão Hà Khẩu vượt Hán Thủy tới Dĩnh Châu, qua Kinh Môn, đi qua con đường ngoằn ngoèo như ruột de tới Giang Lăng phủ, cuối cùng từ Hoa Dung đạo tới Động Đình hồ mới có thuyền, rất khổ cực, dù là cường hãn như tây quân, hành quân dưới thời tiết oi nóng tháng năm cũng không sao chịu nổi.

Tới được Động Đình Hồ thì phát hiện không có thuyền để dùng, làm vị mãnh tướng đời thứ tư của dòng dõi Dương gia tướng vang danh này suýt bị lửa giận làm ngất xỉu.

Cổ Lâu trại được mệnh danh là bến đò lớn nhất ở lối ra Hoa Dung đạo, tây tới Ba Thục, đông đi tận ra biển, vậy mà khi năm ngàn quân của Dương Văn Quảng tới nơi thấy cái bến đò phồn hoa này trống không, chỉ lác đác vài thuyền cá nhỏ đang buông lưới, thuyền chỉ cần lớn một chút là tuyệt tích.

- Dương điện sứ, thuyền của Cổ Lâu trại bị một vị hào thương ở Nhạc Châu đặt hết rồi, cũng là để vận binh tới Tương Âm, ngài muốn đi thuyền chỉ đành đợi thuyền trống trở về. Một quan viên địa phương cẩn thận báo cáo, vị chỉ huy sứ phía trước xem chừng sắp lên cơn điên rồi, làm hắn đứng xa xa nói chuyện, nhưng mặt tươi cười, chứng tỏ chắc hề sợ hãi:

Dương Văn Quảng thở phì phò, biết người ta không có lỗi, cố nén giận: - Thương cổ dùng thuyền chỉ được dùng thương thuyền, chẳng lẽ thủy quân Động Đình hồ các ngươi cũng bị người ta thuê?

Quan viên kia đáp: - Chỉ huy sứ còn chưa biết, ý chỉ của bệ hạ đón ngài là cấp cho Hán Dương quân, đại quân muốn xuất hành tới đón ngài e là trong thời gian ngắn khó tới, theo hạ quan thì ngài nên đợi tin tức từ phía Tương Âm, có thuyền dư thì đi tốt hơn là đợi Hán Dương quân tới.

- Quân tình thập vạn hỏa cấp, Quảng Nam tây lộ đang chiến hỏa ngút trời, bản soái suất lĩnh đại quân ngày đêm không dám nghỉ ngơi, vậy mà tới đây các ngươi lại muốn ta đợi? Chẳng lẽ khinh bảo kiếm trong tay bản soái không đủ sắc. Dương Văn Quảng giận tới mức râu không gió cũng lay:

Viên quan kia cũng sầm mặt xuống: - Bảo kiếm của ngài có sắc cũng không chém nổi hạ quan, thủy quân Động Đình tuy thuộc Hán Dương quân, nhưng do phủ Nhạc Châu trực tiếp quản lý, mười năm trước thủy quân Động Đình đã chuyền thành đội thuyền dùng trong thương nghiệp. Ngài dẫn quân thì nên dùng chiến thuyền, còn nếu muốn dùng thương thuyền phải trả tiền, chỉ cần ngài có tiền sẽ có cách đưa đại quân của ngài tới Quế Châu.

- Chỉ huy sứ, không phải Hán Dương quân sai hẹn mà là ngài tới sớm, có điều sương quân các vị có thể tới được trước cả cấm quân không phải dễ dàng, ngài nên cho quân đội nghỉ ngơi đi, không phải hạ quan dọa ngài chứ, Quảng Nam tây lộ bị Nông Trí Cao đánh nát rồi, hai vị kiểm hạt tướng bị giết chết, sương quân ngài đánh nổi Nông Trí Cao sao?

- Chỉ cấm quân Vũ Thắng quân của Vân tướng chủ mới có thể là đối thủ của chúng, Dương tướng quân, hạ quan có ý tốt đó, ở lại đây lâu một chút có lợi cho ngài hơn.

Dương Văn Quảng há mồm: - Bọn ta là cấm quân, Vũ Thắng quân mới là sương quân.

Viên quan kia cười hì hì: - Hạ quan hiểu, hạ quan hiểu, đây là kế che trời vượt biển của triều đình, gọi cấm quân là sương quân, gọi sương quân là cấm quân, để đánh Nông Trí Cao trở tay không kịp.

Dương Văn Quảng hồ đồ rồi, thế này là sao, với lại sương quân với cấm quân khác nhau cực lớn, đang định hỏi thì một đại hán đi tới khom người nói: - Chỉ huy sứ, nếu người cầm quân bên kia là Vân tướng chủ của Vũ Thắng quân thì chúng ta không tranh được đâu, dù sao cũng cần một đại quân tới Quế Châu, chúng ta hay họ cũng thế.

- Mã Kim Hổ, chuyện này là thế Nào? Sao cấm quân chúng ta lại bị hiểu lầm là sương quân.

Mã Kim Hổ đưa mắt ra hiệu cho Dương Văn Quảng rời bến thuyền rồ mới trả lời: - Chỉ huy sứ, cấm quân chúng ta chỉ hơn sương quân khác thôi, nếu so với Vũ Thắng quân thì bất kể trang bị hay tiền lương, chúng ta càng giống sương quân.

Dương Văn Quảng yên tĩnh lại, Mã Kim Hổ là ái tướng của Chủng Ngạc, lần này theo Hoàn Khánh quân tác chiến hoàn toàn là do nể mặt Địch Thanh, thanh danh của Mã Kim Hổ ở biên quan cực cao, người này lên trận dũng manh vô song, đại hoàn đao hiếm có đối thủ, không phải loại khen người hạ uy phong bên mình, nếu đối phương đủ gánh trọng trách ở Quế Châu thì mình không tiện nói gì.

- Ti chức từng theo Vân tướng chủ đi đánh cường đạo núi Không Động, cho nên biết chiến lực của bọn họ, không chỉ không thua kém cấm quân, quan trọng là rất khó lường.

- Ta biết danh tiếng của y. Dương Văn Quảng tiếc nuối nói: - Tiếc là thuyền của chúng ta chưa tới, trong quân lại chẳng có tiền để thuê thuyền, nếu không ta nhất định phải so tài với nhân vật truyền kỳ này.