Chương 343: Tự Làm Tự Chịu

Nông Trí Cao, con của thượng trụ quốc, Quảng Nguyên tiết độ sứ Nông Tồn Phúc, mẹ A Nông là con một tù trưởng, từ nhỏ thông tuệ, từng lên kinh sư đại khảo, không đỗ, về Quảng Nguyên.

Nông Tồn Phúc nổi dậy xưng vương, đánh phá các nơi, bị Giao Chỉ công phá Quảng Nguyên, bắt sống mang về, chặt đầu giữa chợ.

Mẹ Nông Trí Cao là A Nông, người Vũ Lặc, được Nông Tồn Phúc cưới làm thê, khi Giao Chỉ cử binh bắt Phúc, A Nông cùng Nông Trí Cao tuổi gần 14 chạy về Văn thôn An Đức Châu, từ đó kích động người dân lần nữa nổi dậy.

Năm Cảnh Hổ thứ ba, Giao Chỉ phái binh đánh Nông Trí Cao, Nông Trí Cao sợ hãi xin quy thuận Đại Tống, Giả Xương Triều sợ Giao Chỉ thừa cớ diệt Nông Trí Cao xâm nhập, từ chối không cho.

Giao Chỉ đánh dữ, Nông Trí Cao liên tiếp thỉnh cầu phụ thuộc, thành ý khẩn thiết, yêu cầu không nhiều, Giả Xương Triều ngoan cố tới cùng, vì thế Nông Trí Cao đại hận, cả triều đình cùng Giao Chỉ đều không tiếp nhận, không nơi về, chó cùng rứt dậu, phản!

Năm Khánh Lịch thứ tám, Nông Trí Cao dần chiếm lĩnh khống chế dân tộc thiểu số ở một dài Điền Châu, lấy động Vật Ác làm cơ nghiệp, quyết liệt với Giao Chỉ. Giao Chỉ phái thái quý Quách Thịnh Dật chinh phạt, binh bại trở về.

(Chỗ này sử Việt ghi Quách Thịnh Dật thắng, còn theo giai thoại của Tráng tộc, khi quân Lý tới nơi, Nông Trí Cao nói với Quách Thịnh Dật đừng tiến quân, sẽ không gây hấn với nhà Lý nữa mà sẽ tiến sang phương nhà Tống, Quách Thịnh Dật rút về)

Tháng chín năm Khánh Lịch thứ chín, Nông Trí Cao dựa uy chiến thắng đánh trọng trấn Ung Châu, đế hạ chiếu các lộ Giang Nam, Phúc Kiến, phái Cao Hoài Chính tới Ung Châu bắt Nông Trí Cao, không lâu sau Giao Chỉ lại phái binh đánh Nông Trí Cao, Trí Cao ít không đánh được nhiều, trốn vào sơn lâm.

Cung năm, Quảng Tây vận chuyển sứ Tiêu Cố ham lập công, lén lệnh Ung Châu chỉ huy sứ lệnh Vu Uân khởi binh gây hấn, bị Nông Trí Cao bắt, Vu Uân sợ táng mạng dưới đao của Nông Trí Cao, nói dối:" Ta tới đây không phải để đánh, triều đình phái ta tới chiêu an, nhưng vì bộ hạ không biết nên mới xảy ra xung đột." Nông Trí Cao tưởng thật, cởi trói ban rượu, dâng kim ngân lên triều, triều đình từ chối...

Vân Tranh nghe Tiếu Lâm đọc mật báo tới đó thì đưa tay ngăn ông ta đọc tiếp, Lão Tiếu từ khi nghe tin Nông Trí Cao gây loạn, triều đình cử Vũ Thắng quân đi thay Vĩnh Hưng quân thì tỏ ra rất tích cực, ngày ngày thao luyện kỵ binh, đích thân dạy sĩ tốt võ nghệ, công tác tình báo cũng không hề bỏ bê, nóng lòng lập công.

Nhìn chúng tướng ngồi đầy đủ trong Bạch Hổ đường ở đại doanh, Vân Tranh cười: - Trước kia người ta đánh Đại Tống, ta đều cho rằng là người ta sai, chỉ riêng lần này ta cho rằng là triều đình sai.

Tô Tuân buông một tiếng thở dài: - Đúng thế, vì không muốn đắc tội với Giao Chỉ mà từ chối một vị mãnh tướng quy thuận, nếu Nông Trí Cao quy thuận, biên cương vững như núi Thái Sơn. Nông Trí Cao bị Giao Chỉ bức vào đường cùng mới phải xâm nhập Đại Tống tìm đất sống, nhưng giờ muộn rồi sáu nghìn người chết ở Liễu Châu tính lên đầu hắn, chuyện không còn cứu vãn được nữa...

Vân Tranh thở dài, sự việc tới mức này nói gì cũng vô ích, triều đình sai thì đã sai rồi, người ta đánh tới, chỉ còn cách đánh lại thôi.

Lần này Tào Vinh mượn sức hoàng hậu, đẩy Vũ Thắng quân ra trận thế mạng cho mình, nên Vũ Thắng quân là quân đội đầu tiên được động viên chi viện cho Ung Châu,Vân Tranh không trách hắn, bảo Tào Vinh mang Vĩnh Hưng quân đi chỉ có dâng thêm đầu cho Nông Trí Cao chém mà thôi, bây giờ chỉ có sớm chuẩn bị mới là việc nên làm.

Chu Đồng một chuyến đi thảo nguyên, tây nam rồi lại thảo nguyên, da sạm đi nhiều không còn dáng vẻ công tử phong lưu nữa, nhưng càng thêm rắn rỏi, tính cách thêm phần dữ dội, nhíu mày: - Trương Tự, Lý Thực, Giang Tư của Tri Châu, Đằng Châu và Ngô Châu cứ giặc tới là bỏ thành chạy rồi, với tốc độ này chúng ta chưa tới thì Ung Châu đã mất sạch.

Vân Tranh đặt tình báo xuống, ngán ngẩm: - Quan văn mà, hi vọng gì bọn họ đi đánh trận.

Ngô Kiệt chỉ lên bản đồ: - Hổ Dực quân làm ăn kiểu gì, nguyên một quân mà không giữ nổi Ngô Châu à, trọng trấn này mà mất, Nông Trí Cao sẽ đánh thẳng tới Quảng Châu giàu có, Quảng Châu mà bị công phá, cả vùng tây nam sẽ tan rã, Nông Trí Cao không lập quốc mới là lạ.

Vân Tranh trước kia không ngờ chiến sự nát tới mức này, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà vùng tây nam bị Nông Trí Cao làm cho bung bét.

Tiếu Lâm âm trầm nói: - Chưa hết đâu, có mật báo nói Nông Trí Cao định đánh tới Giang Nam, Lương Hồ rồi mới cùng triều đình nghị hòa, đây là cái họa mất nước chứ không đùa nữa, Vân Tranh giờ Vĩnh Hưng quân là đội quân có sức chiến đấu gần vùng Ung Châu nhất, lần này đừng lấy tiền tài làm mục tiêu tác chiến nữa, hãy lấy đại cục làm trọng.

Tô Tuân cũng tán đồng: - Tướng chủ, trong cái tổ vỡ làm gì còn trứng lành, Giang Nam không thể loạn, lần này đã thành cái họa dao động tới cái gốc quốc gia rồi, Lương Hồ cũng là yếu địa, nếu mất Đại Tống sẽ bị chia tách, không biết bao kẻ thừa cơ trỗi dậy, đó chính là cái khởi đầu cho chuyện mất nước.

Vân Tranh cười ha hả: - Sao ta không hiểu đại cục, mà chưa nói tới đại cục, ta không để chúng làm loạn, nếu không lan tới đất Thục, quấy nhiễu giấc ngủ khuê nữ của ta được, nó cần hoàn cảnh yên bình để lớn lên thật vui vẻ, các vị thấy nó ngủ chưa? Con bé thật khấu khỉnh, có cái má lúm đồng tiền yêu như cha nó vậy, lớn lên thế nào cũng đẹp tới mê hồn...

Cả đám thấy Vân Tranh nhắc tới khuê nữ là bắt đầu cười như tên ngốc thì không biết nói gì, đến khi Tô Tuân ho một tiếng, Vân Tranh tỉnh lại, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, hơi xấu hổ, hắng giọng một tiếng: - Các vị đánh giá quá cao Vũ Thắng quá rồi, chúng ta chỉ là tân quân, còn xa mới có thể coi là tinh nhuệ, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải có thể làm theo ý thích, lần này không giống tiễu phỉ ở đất Thục. Vả lại Thôi Đạt mới bắt đầu vận chuyển lương thảo, binh trạm vừa lập, chúng ta muốn vì nước giải nạn cũng phải đợi vài tháng nữa.

Tô Tuân chỉ ra: - Không sao, chúng ta có thời gian chuẩn bị, lão phu dám đánh cược, đại quân của Địch Thanh hành động ít nhất mười tháng nữa, đó là vấn đề thủ tục.

Ngô Kiệt nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ nghiên cứu: - Chúng ta đi đường thủy, rời Tam Hạp, sau năm ngày là tới Ba Sở, mem đường thủy vào Đại Hồ, dù tới nơi nào cũng thuận lợi.

Bành Cửu phát biểu: - Tướng chủ, các huynh đệ đã tạo thành thói quen lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, mấy lần xuất kích rất ít hao tốn lương thảo, chỉ cần mang theo vàng bạc tới địa phương mua lương thực.

Tô Tuân cho luôn một cái tát vào gáy, chửi mắng: - Ngu xuẩn, chúng ta là vương sư, do bệ hạ phái đi, ai bảo chúng ta cần tự trù lương, quan phủ đương địa ắt phải cung cấp, trong tay đám vận chuyển sứ không ít tiền lương, ngươi tự ý hành động, người ta chụp cho tội nuôi tư quân.

Lương Tiếp chỉ mặt Bành Cửu lắm mồm cười hô hố, hắn định vị bản thân rất chuẩn, mình là mãnh tướng chỉ cần tác chiến thôi, còn kế mưu tự có người làm, cho nên trong quân doanh của hắn toàn chọn tráng hán cao lớn uy mãnh.

Vân Tranh nhìn bản đồ trầm ngâm: - Ngô Kiệt nói đúng, đi đường thủy là nhanh nhất, vấn đề là tới cửa Tam Hạp thì sao, tảng đá "ta tới đây" giữ dòng Trường Giang, ai nhìn cũng sởn gai ốc.

- Không thành vấn đề. Lưu Ngọc Thành bất ngờ bước vào, đưa tay ngăn cản mọi người đứng dậy: - Lão phu đích thân dẫn dân phu tới Tam Hạp, giúp mọi người tìm thuyền phu tốt nhất, chuyện khẩn cấp lắm rồi, Nông Trí Cao đã công phá Phong Châu, tri phủ Tào Cận thà chết không hàng, bị thiêu cháy bên sông. Lão phu và Tào Cận là hảo hữo bao năm, thù này thề không quên.

Mọi người trầm xuống, ai mà ngờ Nông Trí Cao hung mãnh tới mức này.

Chu Đồng nhận lệnh đi truyền đạt quân lệnh, chẳng bao lâu sau tiếng tù và trầm trầm vang lên, tiếp đó cứ mỗi canh giờ sẽ thổi tù và một lần, báo hiệu toàn bộ quân doanh bước vào trạng thái sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.