Chương 34: Không làm sĩ tử nghèo

Tịch Nhục đứng xa xa sùng bái nhìn thiếu gia đi qua đi lại đám đông nói chuyện với mọi người, ăn miếng được miếng chăng, lần đầu tiên thức ăn không thu hút nàng bằng nhìn thiếu gia, thiếu gia còn tặng cho mỗi nhà một cuộn vải, đó đã là lễ vật lớn lắm rồi, nếu không phải ngày đại hỉ thế này, nàng sẽ càu nhàu một phen, nhưng hôm nay thì không sao, rất đáng. Từ tháng này, thiếu gia sẽ được nhận 200 quan tiền, ba đấu gạo, được lĩnh tiền lương từ quan gia là vinh diệu cực lớn, nhà người khác chỉ có mang tiền lương tới nha môn nộp thôi.

Trăng đã lên giữa trời đống lửa lớn giữa sân mới tắt, hôm nay mới được nghe Thương lão tâm sự, té ra năm xưa vì trong trại không phải là đồng sinh như người ta, ông lại không biết chữ, cho nên mới không làm được lý trưởng, Đậu Sa trại là trại lớn, vậy mà bị các trại nhỏ ức hiếp, chia cho những bãi săn ít thú nhất, ruộng toàn là ruộng xa ruộng hạn, một năm không biết thu hoạch so với trại khác ít hơn bao nhiêu, vì thế nhiều người bỏ trại mà đi, đó là nỗi đau lớn trong lòng ông, không kể với ai.

Hôm nay kể ra không sao nữa, vì trong trại có một án thủ, được ăn tiệc mừng với huyện lão gia, quan trọng hơn nữa là mới 13 tuổi, tương lai sẽ thi tú tài, nhất định sẽ đảm nhận chức vị trong huyện nha, từ hôm nay tộc trưởng có thể ưỡn ngực đi đòi lý trưởng phân lại bãi săn, nông điền rồi, các ngươi thử không cho xem, đợi Vân Đại lên làm lý trưởng, các ngươi sẽ bị phân tới vùng thâm sơn cùng cốc hết.

Cơm no rượu say, ai về nhà nấy, Tịch Nhục thì đã về nhà từ sớm, mở cửa cho con rắn trông nhà trườn vào, tắm cho Vân Tam sạch sẽ, hơ nóng chăn, còn nấu một nồi nước lớn rửa chân cho thiếu gia.

Vân Nhị nhìn Tịch Nhục chăm chỉ quá mức, bất mãn kêu: - Không đúng, trước kia ngươi luôn lo cho ta trước, sao hôm nay lại giúp Vân Đại, huynh ấy là người lớn rồi, không cần chăm sóc.

Tịch Nhục đang cưỡng ép Vân Đại rửa chân nghe vậy đứng lên, lau khô tay, thoáng cái lột trần truồng nó, thô bạo nhét vào chăn, quay lại muốn rửa chân cho Vân Đại.

- Được rồi Tịch Nhục, chúng ta đều là người một nhà, không cần làm chuyện này đâu, vẫn như trước kia đi, chân ta thì ta tự rửa, ngươi chiếu cố Vân Nhị là được. Vân Tranh thư thái ngâm chân trong nước nóng, hôm nay uống hơi nhiều, uống rượu lâng lâng rồi ngâm chân, khoan khoái.

Tịch Nhục ủy khuất, không dám trái lời y, lủi thủi ôm quần áo Vân Nhị tới chỗ mình ngủ, nàng ủ nó trong lòng, để sáng mai Vân Nhị dậy có áo ấm mặc.

- Vân Nhị sau này không được cởi hết quần áo ra ngủ nữa, nó lớn rồi, trong rương có bộ áo cũ của ta, ngươi cắt đi làm áo ngủ cho nó. Vân Tranh dặn dò xong lau chân chui vào chăn, cái ngày bận rộn này làm y kiệt sức.

Lửa trong nhà Vân gia đã tắt, Vân Đại, Vân Nhị đều ngủ rất say, ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái nhà, chiếu lên khuôn mặt Tịch Nhục, nhưng không làm khuôn mặt nàng nhợt nhạt mà lại trở nên hồng hào, nàng không ngủ được, lúc nào cũng nghĩ tới lời những phụ nhân trong trại, rốt cuộc có nên chui vào chăn Đại thiếu gia không?

Vân Đại thi đỗ cổ vũ tinh thần mọi người, nhà của Vân gia vì thế mọc lên nhanh chóng, các thôn dân từ khi nghe nói Vân Đại sẽ dạy trẻ con trong trại đọc sách ở trong gian phòng này, hơn nữa không phân biệt nhà nào, chỉ cần muốn học là có thể tới, thế là người tham gia xây nhà đông lên rõ rệt, cuối cùng gần như toàn bộ lao lực nhàn tản của trại đều tham gia giúp một tay. Gỗ làm xà nhà còn chưa đủ khô, thế là không được, mấy ông già tranh nhau cống hiến gỗ mình định làm quan tài ra, để người ta làm thành xà nhà của Vân Đại.

Người biết làm mộc thì ngày đêm làm đồ gia dụng, nhất là Vân Đại còn thiết kế mấy món đồ, trông không những đẹp mà còn tiện dụng, ở trong núi thứ ít thiếu nhất là gỗ. Gỗ lim làm bàn không cần đánh si, chỉ cần lấy vải chấm dầu cây du đồng lau mấy chục lần, phơi dưới ánh mặt trời là bóng loáng như màu đồng, vân gỗ thiên nhiên không cần trang trí thêm cho thừa.

Vân Tranh sau khi xem qua một lượt, mời tộc trưởng dẫn thợ mộc đem bộ đồ gia dụng nhà mình làm thêm bộ nữa, nhất là cái bàn lớn, phải làm thật hoàn mỹ.

- Gì, ngươi muốn làm bàn ghế đem bán?

- Đúng đấy ạ, nhà phú quý của huyện chúng ta nhiều, nhưng thương hiệu mua bán cũng nhiều, tiêu thụ đồ xa xỉ mạnh, cháu đoán chừng chỉ cần bán hai bộ thôi là trại chúng ta đủ lương thực ăn cả năm.

- Cháu ngoan à, không được, đó là nghề thấp kém, tiền tuy kiếm được nhiều, nhưng cháu không được tham gia khoa cử nữa, chúng ta không làm, không được. Thương lão lắc đầu quầy quậy, dứt khoát không đồng ý:

Người đọc sách bất kỳ ở thời nào đều là cao quý và xa xỉ, trước thời Tống, chỉ có con cái sĩ nhân mới được vào sĩ đồ, nhưng tới thời Tống, địa vị của thương nhân đã cao lên nhiều rồi, con của thương nhân cũng được vào sĩ đồ, điều kiện tiên quyết là tài phú, cổ ngữ có câu, nếu không có ông cha gây dựng nghiệp trước, sau này không có con cháu vào sĩ đồ. Vân Tranh tham gia thi huyện thôi đã tốn công tốn của như vậy, muốn được xướng tên ở Đông Hoa môn càng khó.

Y thì không muốn làm tên sĩ tử nghèo.

- Gia gia, làm sao cháu lại đi làm nghề thấp hèn được, trong trại chúng ta còn rất nhiều người làm được mà. Vân Tranh không tranh cãi với trưởng lão, nên nói xuôi theo ý ông: - Khi nào thương nhân tự tìm tới trại ta hỏi mua, lúc đó gia gia chỉ việc dứt khoát giữ giá thôi, cách dùng dầu du đồng lau bàn này phải giữ bí mật, người ta học theo cách làm bàn ghế của chúng ta cũng không đẹp được bằng, cháu nghe Cửu thúc nói người ngoài không biết.

- Đó là bí phương tổ tông truyền lại mà, bên ngoài biết sao được. Thương lão vuốt râu tự hào: - Để gia gia đi hạ lệnh cấm khẩu, kẻ nào dám truyền bí phương ra ngoài, đuổi cả nhà khỏi trại.

Ngay tối hôm đó, toàn bộ người biết bí phương được gọi tới nhà tộc trưởng, căn dặn tuyệt đối không được lộ bí mật ra ngoài.

Sau khi thi xong cuộc sống đi vào nhịp điệu đều đặn ổn định, Vân Nhị hoặc suốt ngày đứng trong cái gùi của Tịch Nhục qua lại giữa nhà, ruộng dâu và phòng nuôi tằm, hoặc dùng gậy chọc đít lợn, nhìn lợn kêu ầm ĩ chạy loạn trong chuồng, làm Tịch Nhục tức giận lôi nó ra khỏi chuồng heo.

Vân Nhị không bắt nạt Vân Tam, không bắt nạt rắn trông nhà, cũng không quá bắt nạt Tịch Nhục, nhưng với trâu và lợn thì nó không hề khách khí, hại con trâu thấy nó là kêu tới thảm thương, vẫn không thoát được số phận bị nó lấy thừng buộc vào tai làm tai thỏ.

Vân Đại thì khi rảnh rỗi vác cuốc ra mảnh đất nhỏ của hai huynh đệ cầy cấy trồng trọt, chẳng hi vọng có thu hoạch, chỉ cần nó không bị bỏ hoang là được.

Lao lực thực sự trong nhà là Tịch Nhục, nàng không chỉ chăm sóc Vân Nhị, còn đi chăn trâu, giặt quần áo, nấu cơm, cho tằm ăn, quan trọng nhất là giám sát tiết độ xây dựng nhà.

Bỏ ra có 1 quan 500 thôi mà mua được bảo bối này, Vân Tranh thấy mình lãi lớn, cô gái trong truyện cổ tích Nàng tiên ốc cũng chỉ đến thế là cùng.

Đó là cô nương ngốc chăm chỉ, ngày 3 tháng 3, Vân Tranh làm cho Tịch Nhục và Vân Nhị mỗi người một cái diều giấy, cả hai chơi quên cả ăn cơm, Vân Nhị cầm diều chim én chạy ở sân phơi, Tịch Nhục thì cầm diều bươm bướm trong tay, không nỡ thả nó lên không trung, nàng lo bươm bườm bay đi không về nữa.

Muốn làm hộ tịch cho cô nương ngốc này mà không được, Lưu đô đầu nói rõ ràng, người Bặc không được nhập hộ tịch, huyện lệnh đại nhân thậm còn muốn hủy hết hộ tịch vốn có của người Bặc.

- Ta đã nói với ngươi rồi huyện tôn đại nhân rất ghét sơn dân, người Bặc với ông ấy thì cũng không khác gì sơn dân hết, chuyện này tuyệt đối không làm được, trừ khi ngươi cưới Tịch Nhục. Lưu đô đầu hết lòng khuyên bảo: - Xem đi, biết ngay ngươi không muốn, ta chưa thấy có sĩ nhân nào cưới nữ tử người Bặc làm thê tử, nếu không muốn khảo thí nữa thì cứ việc.

Vân Tranh không quan tâm thê tử của mình có phải người Hán hay không phải, quan trọng nhất cô gái mà y cưới làm thê tử phải là người y thực sự yêu thương, đơn giản thấy Tịch Nhục chăm chỉ chịu khó, không muốn để nàng thiệt thòi nên mới nghĩ tới chuyện làm hộ tịch cho nàng: - Đệ lấy làm lạ người Bặc cũng tóc đen, da vàng, làm sao người khác phân biệt được họ là người Bặc?

Câu hỏi này đã ở trong lòng Vân Tranh rất lâu, giờ mới có cơ hội để hỏi.

- Uổng cho ngươi là người đọc sách, ta hỏi ngươi, trên đầu ngươi có mấy cái xoáy?

- Một.

- Đúng rồi, ta cũng chỉ có một, người Bặc có hai xoáy.

Nghe lời giải thích vô trách nhiệm của hắn, Vân Tranh nuốt nước bọt hỏi: - Thế tức là huynh xác định Tịch Nhục là người Bặc, chỉ vì nàng ấy có hai cái xoáy?

- Đương nhiên rồi, đó gọi là bằng chứng xác thực. Lưu đô đầu vác bao lớn đi vào sơn cốc, hắn làm ăn càng lúc càng lớn.

- Lưu đầu, đệ muốn đá huynh một phát, không cho đá lại. Vân Tranh khó lắm mới khống chế được người không lảo đảo, cao giọng đuổi theo Lưu đô đầu: