Chương 339: Nam Thiên Đại Lý!

Tô Tuân mãi mới chịu về nhà, ông ở quân doanh tới gần nửa năm, về nhà vẫn không được yên thân, vô số thương nhân tới nhà, hi vọng được đơn hàng của Vũ Thắng quân, nay Vũ Thắng quân là quân hộ có tiếng của đất Thục, lại đang thời gian mở rộng, tiêu tiền như nước.

May nhờ có Thôi Đạt trợ giúp mới làm Tô Tuân có thời gian rảnh dạy bảo ba đứa trẻ.

Ở độ tuổi khác nhau cần các vị tiên sinh khác nhau chỉ dạy, Tô Tuấn tự vấn bản thân về văn chương không thua kém Bành Lễ tiên sinh, nhưng lý giải kinh văn, nhìn thấu bản chất cuộc sống thì ông còn kém lão tiên sinh xa lắm.

Sau khi kiểm tra xong học vấn của ba đứa bé, Tô Tuân về hậu đường nói với Lục Khinh Doanh và thê tử Hà thị: - Vân Việt học vấn vững vàng bao la, nhưng không đủ cơ biến, nếu như bền gan vững trí nghiên cứu học vấn, ắt thành tông sư học vấn một đời. Tiểu Thức là đứa thiên tư cao nhất, nhưng bản tính sái thoát khôi hài không thể sửa, thành tựu học vấn khó bì với Vân Việt, có điều Tô gia ta xem chừng sẽ có một đại văn nhân. Tiểu Triệt tuy thiên tư kém hai đứa kia một chút, được cái tính ôn hòa, chính là đứa thích hợp làm quan nhất, tương lai ắt tiến xa trong quan lộ.

- Ài, ba đứa bé này càng ngày càng đi theo con đường khác xa nhau, dựa theo tài mà dạy, Bành Lễ tiên sinh quả không hổ danh là đạo sư đất Thục, được lão phu tử giáo huấn là phúc khí của ba đứa nó.

Lục Khinh Doanh đứng dậy cảm tạ: - Tất cả là nhờ tiên sinh dày công tạo cơ sở cho bọn chúng.

Hà thị rót cho trượng phu một chén rượu chúc mừng, Tô Tuân cười ha hả uống cạn, lòng tràn ngập đấu chí, giờ ông ta đã nhập sĩ, tuy không phải chính đồ, luận tới quyền lực thật sự thì hơn xa đám văn nhân bình thường, toàn bộ hậu doanh Vũ Thắng quân nắm trong tay ông, hơn ba vạn người, đó là một trung huyện, nhìn khắp Đại Tống chỉ có mình được nắm quyền lực một huyện mà không bị ngáng gạt bới bất kỳ ai.

Ông không cần tiêu hao tinh lực vào đấu tranh quan trường lại có thể đem một bụng học vấn vừa mang áp dụng vừa ấn chứng trong quá trình cai quản bách tính, đó cũng là quá trình trui rèn học vấn.

Mình và Vân Tranh đang vất vả rèn rũa Vũ Thắng quân, rèn rũa sĩ tử, cũng là rèn rũa hệ thống võ quan gìn giữ đại kế trăm năm cho Đại Tống. Ở Vũ Thắng quân, quan văn cùng quan võ ngăm thơ ngắm trăng mà chẳng chút nào thiếu tự nhiên, quan văn lúc rượu say nóng mặt cũng ném mũ đi cùng quan võ tranh luận về đạo đột kích, áp trận, thế nào là đường đường chính chính binh gia, thế nào là quỷ đạo.

Tựa hồ đó mới là quan hệ bình thường của văn võ, mà không nhất thiết phải phân chia rạch ròi.

….

Vân Tranh vẫy tay tiễn chân một nhóm gia quyến cuối cùng lên đường, bọn họ sẽ tới Hoàn Châu an gia, Khương Triết là chủ tướng của nhóm này, đó là do chính Khương Triết yêu cầu, tổ tịch của hắn ở Hoàn Châu, lần này muốn mang cả nhà quay về đất tổ.

Bảo lũy ở Hoàn Châu đã xây xong, nhưng người đi khai phá luôn vất vả, bọn họ cẩn khai khẩn ruộng đồng ở đất hoang, cần đào than, cần xây dựng xưởng luyện sắt, cần đề phòng du kỵ Tây Hạ, một nghìn quân binh phải bảo vệ gần hai vạn người, đó là hiện thực Khương Triết phải đối diện.

Khương Triết không than khổ, ngồi trên ngựa cùng hắn có nhi tử vừa tròn hai tuổi, xe ngựa bên cạnh có mẫu thân và thê tử, trong xe thi thoàng truyền ra tiếng khóc thút thít, họ không muốn rời Thành Đô phồn hoa tới Hoàn Châu hoang vu.

- Khóc cái gì, ta vốn là người Hoàn Châu, năm xưa cha ta vì tránh người Tây Hạ nên mới nam hạ đất Thục, tổ phụ, bá phụ, thúc phụ của ta đều chết ở mảnh đất đó, chỉ cha ta bỏ chạy. Đó là sỉ nhục của Khương gia, nên ta phải trở về rửa sạch sỉ nhục.

Tiếng khóc trong xe càng lớn, Khương Triết mắng thê tử xong thấy thống khoái vô cùng, ôm chặt nhi tử, chân kẹp bụng ngựa, chiến mã hí vang lao vút đi, hắn hận không thể tới Hoàn Châu ngay tập tức, đó mới là đất dụng võ của mình.

Hắn cùng Vân Tranh thảo luận phương hướng phát triển sau này ở Hoàn Châu, nơi đó có mỏ than, có mỏ sắt, Vân Tranh coi bảo lũy ở Hoàn Châu là yếu địa căn bản của Thiếu niên quân, tầm quan trọng sẽ vượt xa đại doanh đập Đô Giang.

Một tòa thành sắt thép, trước mắt Khương Triết như hiện lên cảnh lò rèn đỏ lửa, tiếng búa nện vang lên liền hồi, mấy gian cửa hiệu nhỏ ở Thục làm sao mà sánh bằng.

Khác với hùng tâm tráng trí của Khương Triết, lão binh ngồi trên xe trâu chẳng hề có một suy nghĩ gì, sương quân đi đâu chẳng được, chỉ cần không thiếu cơm ăn áo mặc, lấy trong lòng ra một cái bánh trắng phau phau, cắn một miếng rồi đưa cho đứa bé đằng sau, chẳng cần quan tâm là con cái nhà ai, thi thoảng vẫn không ngờ một ngày mình có cái ăn chia cho người khác, tướng chủ nói không sai, chia đồ ăn cho người khác là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

- Thong thả mà ăn, còn phải đi hai tháng nữa cơ, ta đi qua nơi đó rồi, nếu không có người Tây Hạ thì cũng là nơi tốt, chỉ hơi hoang vu một chút.

Đứa bé ăn hết cái bánh, xoa xao cái bụng tròn, leo lên vai lão binh: - A gia, vì sao chúng ta không ở đập Đô Giang mà phải đi xa như thế.

Lão binh nhìn bình nguyên Thành Đô tĩnh mịch, cười khà khà: - Vì không còn việc gì để làm nữa, chúng ta giết hết đạo phỉ rồi, không có đạo phỉ thì không có cơm ăn, Cẩu Đản phải không? Ghi nhớ, đạo phỉ là cha mẹ cơm áo của chúng ta.

- Vậy là Hoàn Châu có đạo phỉ? Đứa bé tên Cẩu Đản nghe nói tới đạo phỉ chẳng sợ mà còn vỗ tay:

- Đúng rồi, nên chúng ta mới tới Hoàn Châu, vừa trồng rau, trồng lúa, đào than bán, vừa đi đánh cướp của cường đạo. Tiểu tử thối, lớn nhanh lên một chút theo tướng chủ đi đánh trận...

Đứa bé gật đầu, đòi lão binh kể chuyện tướng chủ đi cướp của cường đạo, nghe nhiều rồi, nhưng nó vẫn thích, toàn bộ trẻ con trong doanh đều thích nghe, đều hận không thể lớn lên thật nhanh, đi theo tướng chủ cướp tiền của những tên cường đạo hung ác nhất. Lưu Ngọc Thành đứng trên tường thành nhìn đội xe dài dằng dặc đi về phía tây, có xe lừa, xe trâu, lương thực chất cao như núi đủ ăn hai năm, cảm khái nói với Tô Tuân trong trang phục nho sĩ nhàn nhã: - Trong thời gian ngắn mà Vũ Thắng quân tích góp được tiền lương như vậy, thực không ai dám tin, Minh Duẫn, người ta nói Đại Tống giàu có, tới giờ nhìn thấy cảnh này lão phu mới thực sự ý thức được điều ấy.

Thời tiết đầu xuân đứng trên tường thành vẫn cảm thấy hơi gai mình, nhưng Tô Tuân lại phe phẩy cái quạt, không phải vì làm dáng, mà vì lòng khoan khoái, tay chân không yên được: - Đại Tống đúng là giàu có lắm, nhưng Vũ Thắng quân là trường hợp đặc biệt, không ai mô phỏng được. Chưa nói quân đội khác không có gan tiễu phỉ, dù có đi cũng thắng được hay không cũng là vấn đề, bọn họ cũng không có một tướng chủ chẳng hề tơ hào tiền lương của quân tốt.

- Bọn chúng không bắt chước được vi trong mắt chúng chỉ thấy tiền bạc, chỉ thấy sự giàu có của Vũ Thắng quân mà thèm thuồng.

Lưu Ngọc Thành gật đầu, nhìn hai hàng kỵ binh bảo vệ đội xe, đó là tinh kỵ thật sự, một nghìn người, Đại Tống muốn tổ kiến đội kỵ binh nghìn người không đơn giản: - Đất Thục không còn địch thủ nữa nên các ngươi nhắm vào người Thổ Phồn? Đại Tống ta không can thiệp, không tham chiến, không can dự vào cuộc chiến trên thảo nguyên Thổ Phồn, vì sao có đội ngũ của các ngươi xuất hiện, người ta nhận ra cầm quân là Chu Đồng.

- Tuyệt đối không có chuyện ấy, Chu Đồng lần trước làm hỏng thương đạo mà tướng chủ dày công gây dựng, nên từ chỗ Phú Bật về, xung phong lên thảo nguyên chuộc tội, bọn họ không tham chiến, chỉ năm trăm người thì làm được gì.

Lưu Ngọc Thành nhìn Tô Tuân: - Thế thì tốt, đừng để chiến hỏa trên cao nguyên lan tới đất Thục, đất Thục hiện có được sự yên bình ngày này không dễ dàng, lão phu không cho phép ai phá hỏng, dù là Vân Tranh cũng thế.

Tào Vinh bỗng nhiên chắp tay nói vào: - Minh công, người Thổ Phồn không xuống núi, nhưng ti chức nhận được tin Nông Trí Cao thủ lĩnh Thiết Nguyên Bộ lập nước Nam Thiên Đại Lý, nhiều lần thử đánh Ung Châu, bệ hạ nổi giận muốn truy quét, nhưng Lâm chiêu dung ở đất Thục ta có thai, bệ hạ vì tích phúc cho đứa con trong bụng chiêu dung nương nương nên tạm dừng hành quân. Ti chức cho rằng sớm muộn gì họ cũng vào Ung Châu đánh giặc, đất Thục khó tránh khỏi họa binh đao.

Lưu Ngọc Thành nhíu mày: - Tào đô giám nắm rõ tin tức thế, phải chăng muốn cầm quân tác chiến?

Tào Vinh làm như không thấy ánh mắt ghét bỏ của ông ta, cười: - Châu ngọc trước mắt, ti chức nào dám khoe khoang, Thành Đô chúng ta hùng binh mãnh tướng, đâu cần tới Vĩnh Hưng quân. Vân đô giám hùng tài đại lược, người như thế nên nắm cường quân vệ biên cương, chứ để ở nhà thật lãng phí tài hoa.

Lưu Ngọc Thành chưa kịp nổi giận, Tô Tuân đã cười lớn: - Hạ quan thay thế Vân đô giám cảm tạ ý tốt của Tào đại nhân, Vũ Thắng quân xưa nay không ngại đánh trận, có điều lần này triều đình chuẩn bị phái Xu mật phó sứ Địch công đích thân cầm quân, ai cũng biết Địch công xuất thân biên tái, các tướng vùng Kính Nguyên rất có thiện cảm, một khi tới nơi, ắt triệu tập cựu bộ, không cần nhân mã đất Thục ta đâu.

Lưu Ngọc Thành phất tay áo bỏ đi, quan gia điều binh tới Ung Châu, không thể thiếu triệu tập quân sĩ vùng lân cận, đất Thục tất nhiên phải góp quân tham gia, chuyện này vốn là trách nhiệm Vĩnh Hưng quân, nhưng có thứ vô lại như Tào Vinh, xem ra Vân Tranh chưa được nghỉ ngơi đã phải vất vả nữa rồi.