Chương 325: Truy Lương (2)

Có người dân hoảng loạn chạy qua như ma đuổi, Văn Hán Thần đang định lên tiếng hỏi thì người đó đã vào nhà đóng sầm cửa lại, tiếp đó cảm thấy mặt đất dưới chân run lên từng cơn, là địa long chuyển mình? Không, không phải, cảm giác này, hắn gặp một lần rồi, là lần Vân Tranh dẫn quân trở về Thành Đô, lòng lạnh toát, chẳng lẽ tên tiểu tử đó đuổi tới đây?

Xung quanh la hét váng tai, tiếng nhà cửa đóng lại sầm sầm, cái trấn nhỏ chẳng mấy chốc vắng tanh như quỷ vực, dịch trạm ngay rìa trấn, nên chỉ còn Văn Hán Thần và mấy tên thân binh quần áo xộc xệch đứng đần mặt ra đó.

Hắn thấy kỵ binh rồi, không có cờ hiệu, nhưng giáp đen thế kia, chỉ có Giáp Tử doanh mà thôi, Văn Hán Thần tính bỏ chạy, nhưng nhìn hàng xe lương thảo xếp hàng dài thì không cam tâm.

Chẳng mấy chốc đội kỵ binh kia đã tới nơi, xếp thành hàng dài trước trấn, im lặng đứng đó như những bóng ma, một viên tướng quân cưỡi trên chiến mã, toàn thân bùn đất, áo choàng đỏ ướt sũng vắt ở một bên đi tới, mắt như muốn ăn thịt người.

Loại người này thấy nhiều rồi, đám binh tốt không được ăn no bụng là có ánh mắt này, giết không ít, lúc đi toàn doanh đều nhìn mình như thế.

Văn Hán Thần nặn ra nụ cười giả tạo, đi tới: - Ái chà Vân đô giám, làm sao lại đi vội vàng như thế?

Vân Tranh không nói không rằng, lấy nỏ đeo bên hông ngựa ra, lạnh lùng lắp tên, nói chuyện với tên súc sinh này cũng là một sự xỉ nhục.

Văn Hán Thần lùi lại, trong đầu tự lẩm bẩm, không dám bắn y nhất định không dám bắn, thế nhưng "pặc" một tiếng, mũi tên xuyên đùi làm hắn rú lên như heo chọc tiết: - Ngươi dám bắn lão tử, ngươi dám bắn lão tử... Muốn, muốn tạo phản phải không?

Hai tên thân binh vừa sau xe ngựa xông ra định bảo vệ chủ, thì có tiếng bật dây cung liên tục, chớp mắt đã thành nhím, không kịp co giật phát nào đã chết, những kẻ khác chết đứng, không dám tiến lên nữa, thậm chí có tên buông vũ khí giơ hai tay lên đầu.

Vân Tranh tiếp tục rút tên, thong thả cho vào rãnh, lần nữa nâng nỏ lên, nhắm vào cái đùi còn lại của Văn Hán Thần.

- Á... Văn Hán Thần ngã xuống đất, mặt trắng bệch: - Vân đô giám, có gì từ từ thương lượng.

- Lên, kẻ nào di chuyển, giết!

Vân Tranh phất tay ra lệnh, sĩ tốt đằng sau cứ năm người một nhóm tạo thành đội ngũ, hai thuẫn thủ, một thương thủ, hai nỏ thủ, giày da dẫm trên đất bùn tạo thành tiếng bèm bẹp, từ từ tiến về phía viện tử, bất kỳ mục tiêu nào di động, bất kể ý đồ gì, một loạt nỏ bắn tới là không cần phải quan tâm nữa.

Văn Hán Thần nghe thấy tiếng bộ hạ kêu gào, lần đầu tiên hắn thấy mình tới gần cái chết như thế, đũng quần âm ấm, thấy Vân Tranh từ từ đi tới, khó lắm mới nói được hai chữ: - Thaa... mạng...

Vân Tranh đi qua bên cạnh hắn, coi như không khí, cầm mũi tên chọc vào bao lương thực, đưa tay hứng, cho vào mồm nếm thử, bảo Khương Triết: - Bị nhiễm ẩm rồi, phải mau mang về phơi khô thôi, đây là chuyện lớn không được chậm trễ, ngươi đi thuê dân phu Hắc Hổ Khẩu làm ngày đi, lương thực chỗ chúng ta không cầm cự được lâu đâu, phải nhanh!

- Tuân lệnh. Khương Triết khom người nhận lệnh dẫn vài binh sĩ rời đi:

Vân Tranh tiếp tục đi giữa các xe lương thực, thi thoảng chọc một cái nếm thử.

Dịch thừa run lẩy bẩy quỳ trên vũng nước bùn nhớp nháp, không ngừng khấu đầu, người của hắn chỉ mới đứng lên phản đối liền bị trường thương xuyên tim, đây là đồ sát.

- Ngươi, ngươi muốn gì? Văn Hán Thần cố nén đau hỏi, hắn không hiểu động cơ của Vân Tranh, mình chỉ lấy đi tiền lương thôi mà, quan viên rời chức nào chẳng làm thế, quan viên kế nhiệm muốn phát tài thì đợi thêm vài năm, đó là thông lệ, mình lần này làm hơi quá một chút, bắt được thì bày rượu bồi tội, mọi người cười ha hả thôi, đều là huynh đệ trong quân cả, làm sao quá đáng với nhau như thế?

- Không được đụng vào phụ nhân nữ tử, chỉ lấy đi tài vật của Vũ Thắng quân. Vân Tranh nghe thấy tiếng phụ nhân hét trong phòng thì đá đít Bành Cửu ra lệnh: - Lục cả túi bọn chúng, tiền trong túi bọn chúng là của chúng ta, lấy hết.

Sương quân đánh nhau vì tiền lương thôi, chuyện cơm bữa mà, Vân Tranh quá rõ sự bi ai này ở Đại Tống rồi, chẳng ai coi là chuyện lớn, lần này phải làm thật dữ dội, triệt để, mới ngăn được sau này có kẻ thò tay vào tiền lương của Vũ Thắng quân, y không rảnh lần nào cũng đi đòi lương thực được.

- Ta là người của Giả tướng, Vân Tranh, ngươi không sợ Giả tướng trách tội sao? Thấy mềm không ăn thua, Văn Hán Thần lên tiếng đe dọa: - Nếu ngươi để lại một nửa, ta coi như chưa từng có việc này.

- Dù Giả Xương Triều lấy quân lương của ta, ta cũng giết. Vân Tranh cẩn thận dùng vài dầu bọc lại xe lương thực, lạnh nhạt ra hiệu cho Hàm Ngưu:

- Ngươi, ngươi to gan!... ặc... Ặc...bản quan là... Văn Hán Thần không kịp nói hết lời, một cái roi đã quấn chặt cổ họng hắn:

Dịch thừa quỳ trên mặt đất trơ mắt nhìn đám quân tốt mặc giáp đen giết người, trơ mắt nhìn bọn họ thuê dân phu kéo xe đi, Văn đô giám bị buộc sau lưng chiến mã kêu gào thảm thiết, chỉ để lại đám nữ nhân khóc lóc trong nội viện.

Chưa tới trấn Bồ Tràng thì Hàm Ngưu phát hiện không thấy Văn Hán Thần đâu nữa, chỉ còn lại hai cánh tay vẫn bị trói, lẩm bẩm một tiếng xúi quẩy, ném hai cái tay đi, tiếp tục lên đường.

...

Suốt cả ngày hôm nay huyệt thái dương của Lưu Ngọc Thành cứ đập liên hồi kỳ trận, Vân Tranh đem lương thực về rồi, hỏi tới Văn Hán Thần thì y trắng trợn nói không thấy, chẳng biết hắn chạy đi đâu.

Lương Ngọc Thành ngồi bịch xuống ghế, ông ta biết Vân Tranh trước kia giết giám quân của Trương Phương Bình cũng thế: - Ngươi, ngươi... Ài, làm việc quá càn rỡ, ngươi nghĩ mình gặp may mãi được sao?

Vân Tranh không hiểu gì cả: - Minh công vì sao nói thế?

- Giả Xương Triều bãi tướng về quê rồi.

Vân Tranh lắc đầu: - Chuyện này căn bản chẳng hề liên quan tới nhau, một tướng chủ lấy đi hết khẩu lương của bốn vạn người, không để lại chút nào, đó không phải hành vi của con người. Nếu hắn chỉ mang đi ba thành, ti chức mặc kệ hắn, nhưng hành vi này của hắn là đẩy bốn vạn người vào chỗ chết, minh công nghĩ xem, bốn vạn người này không có cái ăn tạo phản thì chuyện gì xảy ra.

- Lúc đó đừng nói ti chức, tới ngài và Trương công cũng không thoát được tội, hắn bất chấp sinh tử người khác, vậy vì sao ti chức phải quan tâm tới sinh tử của hắn?

Lưu Ngọc Thành nghiến răng: - Vậy ngươi định xử lý chuyện này ra sao, dùng lại thủ đoạn cũ, nói là Văn Hán Thần bị cường đạo giết à?

Vân Tranh cười ha hả: - Sao thế được, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến ti chức lấy lương thực mang đi, làm sao nói dối được, minh công cứ có sao nói vậy, chỉ cần nói đỡ một câu, ti chức làm thế vì trấn an lòng người, tránh biến loạn là đủ.

- Ngươi còn biết mình phạm quân luật à, ngươi biết đây là tội chặt đầu không?

Vân Tranh nhún vai: - Minh công, không bị dồn tới đường cùng, ai đi làm chuyện này, ti chức có thê tử mang thai, có con nhỏ sắp ra đời, chẳng may lúc đó có biến loạn thì thế nào? Chẳng lẽ minh công thấy nên giết hết bốn vạn người thì đơn giản hơn à?

- Đã đi lấy lương thực rồi thì tất nhiên giết Văn Hán Thần để thu lòng quân, một công đôi việc, dù sao loại người như hắn để lại thì sẽ còn chuyện tương tự xảy ra.

Tên này còn dám chất vấn mình, Lưu Ngọc Thành cố gắng trấn tĩnh lại, trầm giọng nói: - Đảm bảo cuộc sống cho những người đó, xảy ra chuyện không ai bảo vệ được cho ngươi, ngươi quá to gan, ngày nào ngươi rời khỏi đất Thục, lão phu sẽ thắp hương tạ ơn trời.

HẾT!