Chương 318: Tổ Huấn

Một lúc sau Hoa Nương quay trở lại, dẫn theo mười mấy nữ với phong cách khác hẳn khi nãy, đều thiếu phụ thành thục, dung mạo như hoa như ngọc, y phục gợi cảm cực kỳ, toàn thân váy hồng khoe nửa bầu ngực vun tròn, lụa sa mỏng manh không che được đôi cánh tay và cặp đùi trắng muốt như ngó sen, một nửa sà vào lòng khách khứa, một nửa lên đài biểu diễn, cổ chân đều đeo chuông bạc nhỏ, bước chân thoăn thoắt phát ra tiếng nhạc vui tai.

Ca vũ Linh Tê các luôn thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào vẫn mang theo sự yêu mị từ trên người Hoa Nương, một cái phất ống tay, một cái lắc hông, sóng mắt lưu chuyển đều làm người ta toàn thân mềm nhũn.

Không khỏi nhớ tới vóc người nóng bỏng Hoa Nương ngày hôm đó khi nhảy mua trong phòng, vừa mới biểu diễn Vân Tranh đã hô lớn: - Thưởng!

Hoa Nương liền đứng lên cầm cái túi của Vân Tranh, rải bạc vụn trong đó ra đầy đất như thiên nữ tán hoa, để đám vũ nương tranh nhau. Lúc này Tào Vinh mà không bỏ tiền thì mất mặt, quả nhiên hắn lấy ra một túi trân châu, ném thẳng vào giữa sân, làm nữ nương bên cạnh kinh hãi không thôi, ghen tỵ nhìn đám tỷ muội.

Vân Tranh cười ha hả: - Quả nhiên là hào khách đông kinh, Vân mỗ hổ thẹn không bằng.

Tào Vinh vất vả lắm mới nhắc được đầu ra khỏi giữa hai bầu ngực đầy đặn của nữ nương vừa tới: - Nhân sinh trăm năm vội vàng qua, ai quan tâm mai đứng trên triều đường hay ăn mày giữa phố, Vân huynh, tuổi trẻ chỉ trong chớp mắt, không nên lãng phí.

Một tên hoàn khố không ngờ lại biến thành triết gia, người tổng kết được tư tưởng từ thanh lâu thì không phải kẻ tầm thường, nói thật buổi tụ hội đêm nay, ngay Hoa Nương cũng coi thường Tào Vinh, chỉ cần nhìn nàng không đưa hai khuê nữ cưng là Đường Đường cùng Nguyệt Nhi gần đây nổi tiếng khắp Thành Đô xuất hiện là đủ thấy.

Có diễm vũ kích thích, chuyện đã nói xong, tâm sự được cởi bỏ, chén qua chén lại, chẳng mấy chốc bên tai vang lên tiếng trống canh hai, Tào Vinh bị nữ nương chuốc say ngất ngưởng, ôm chân một nữ nương khác ra sức gặm, làm ả kêu oai oái.

Vân Tranh cũng say khướt được Hầu Tử và Hàm Ngưu khiêng về, đã không cần ở lại nữa, Tào Vinh không còn năng lực nói chuyện rồi.

Chủ tớ Vân Tranh vừa đi, một trong niên nam tử đi vào, đuổi hết nữ nương, không chút khách khí đổ cả chậu nước lạnh vào mặt Tào Vinh, Tào Vinh rùng mình tỉnh lại, đang định chửi, thấy người kia liền nuốt xuống, ngượng ngùng nói: - Ngũ thúc, có chuyện gì không đợi tới ngày mai được sao?

Nam tử đó vung tay cho một cái bợp: - Vân Tranh đi rồi, muốn ngươi chuốc say y, ngươi lại tự say như lợn chết.

Tào Vinh lẩm bẩm câu gì không nghe rõ, lấy khăn tay ra lau mặt: - Vân Tranh nói rất thật, tiểu chất tuy ngu xuẩn, nhưng nghe âm nghe lời vẫn nhận ra, Đổng công công cũng đã đánh tiếng với Trương phủ tôn, sau này chuyện đánh trận không tới lượt Vĩnh Hưng quân, Vân Tranh muốn lập công lập nghiệp thì tùy y, tiểu chất không cản, y giết càng nhiều địch thì giang sơn càng vững, phú quý nhà ta càng lâu dài, những đạo lý này tỷ tỷ đã nói với cháu rồi, cháu hiểu chứ.

Nam tử lại tát cái nữa: - Nếu Vân Tranh luyện Vũ Thắng quân còn tốt hơn Vĩnh Hưng quân thì thể diện Tào gia ở đâu? Y hay ngươi mới là hậu đại tướng môn?

Tào Vinh bực mình: - Ngũ thúc, nói thế làm gì, chúng ta có bản lĩnh ra sao thì ở Đăng Châu đã thấy rồi, cháu đã nói chúng ta không biết đánh trận thì đứng có cố, ngoan ngoan ở nhà giữ thành, người lại muốn rời thành phá địch, kết quả chết cả đống, làm cháu gặp ác mộng suốt một năm.

- Cháu tới đất Thục là để kiếm tư lịch, sau đó về kinh kế thừa tước vị lão tổ tông, nếu Vân Tranh có thể rèn được ra một đội cường quân, cháu tâm phục khẩu phục lạy y ba cái cũng chẳng sao, biên quan cần có người thủ, biên quan ổn định, chúng ta mới có thể hưởng phúc, thúc ngàn vạn lần đừng phá hỏng chuyện của người ta, Tào gia tuy đã sa sút, nhưng không làm chuyện hại người, đó là tổ huấn.

….

Tiếu Lâm ghé tai vào một cái ống đồng, nghe trộm thúc chất Tào gia nói chuyện, tới khi nghe tới đoạn Tào Vinh nói lời kia mới hài lòng không nghe nữa: - Nói cho cùng vẫn là hậu nhân Tào Bân, có chút tầm nhìn, Tào gia có thể phú quý thêm một đời nữa rồi.

- Xem ra muội coi thường Tào Vinh rồi, biết người đã khó, biết mình càng khó hơn. Hoa Nương nói tới đó thì hậm hực: - Vân Tranh đang làm cái gì thế, bây giờ lún vào vũng bùn danh lợi rồi, chỉ một lòng muốn leo lên, thật không hiểu nổi. Y vốn là một trang hán tử đường đường, vậy mà bây giờ phải ăn nói nhũn nhặn, hạ mình khép nép, hoàn toàn không giống y, Vân Tranh thay đổi rồi, rốt cuộc là vì sao chứ? Huynh nghe những lời y nói lúc nãy đó, chẳng có một chút cốt khí nào.

Mặc dù Hoa Nương nói những lời trách móc, nhưng không khó nghe ra sự quan tâm trong đó, Tiếu Lâm gượng gạo đáp: - Vân Tranh thay đổi vì y càng ngày càng hòa nhập vào với Đại Tống, càng ngày càng suy nghĩ cho Đại Tống, cốt khí của nam nhân không thể hiện ở chỗ này, cách làm của Vân Tranh là đúng, đó gọi là biết tiến biết thoái, muốn làm được việc thì không thể lỗ mãng. Vì Đại Tống, nhũn nhặn một chút đã sao, giống như Tào Vinh, vì được hưởng phúc, còn chẳng phải cũng hạ mình với Vân Tranh đó thôi.

Hoa Nương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: - Không đâu, Vân Tranh không phải người có mục đích cao cả như vậy, y phải có lợi ích thiết thực hơn, sát sườn hơn... Y không kiếm được lợi trong chuyện này, vậy điều gì khiến y thay đổi? Đi đi lại lại mấy bước rồi đứng lại, mặt rặng rỡ: - Đúng rồi, y sắp có con, nhất định là thế, mọi điều y làm vì đứa con này, giống như Tào Vinh nói, biên quan có ổn định mới có thể hưởng phúc, y làm tất cả vì đứa con chưa ra đời kia...

Giọng Tiếu Lâm có phần chua chát: - Muội quả nhiên là hồng nhan tri kỷ của Vân Tranh.

- Hử, huynh vừa nói gì? Hoa Nương không để ý nên không nghe rõ, hỏi lại:

Tiếu Lâm không trả lời mà bất ngờ đi tới nắm lấy tay Hoa Nương, hít một hơi nói nhanh: - Hoa Nương, muội tuy mở thanh lâu, nhưng đều là giúp những phụ nhân đáng thương, cho họ chỗ che mưa tránh gió. Nhìn qua thì muội rất tham tiền, nhưng ta biết, nếu tham tiền, muội sớm vứt bỏ những phụ nhân có tuổi kia, giữ lại vài người càng kiếm được nhiều hơn.

- Muội không vứt bỏ một ai, cho dù là những phụ nhân cả năm không có khách tới, muội giữ họ lại, cho quét dọn giặt giũ nấu nướng, không cần lo đói bụng. Có ai muốn cưới nữ nương về, muội luôn ra sức tác hợp, ta chưa bao giờ nghe nói muội đòi tiền chuộc thân của ai. Cũng chưa bao giờ nghe thấy muội đi tiếp khách, bất kể thân phận người đó cao bao nhiêu, trả nhiều tiền thế nào.

Cách sống phóng túng có phần buông thả của Hoa Nương chính là nguyên nhân khiến người nghiêm túc nguyên tắc Tiếu Lâm ngần ngại, cả Hàn Lâm cũng hay nói những lời khó nghe, nhưng chuyện hôm nay làm Tiếu Lâm không thể chậm chễ nữa, nếu không hối hận cả đời, Hoa Nương là thế, nếu muốn nàng thay đổi đã chẳng là nàng, tin rằng trong mối quan hệ với Vân Tranh, nàng sẽ giữ chừng mực: - Hoa Nương, muội là nữ tử tốt, đáng lẽ ta không nên do dự lâu như vậy, lỗi là của ta, làm nghề này, nghi ngờ thành bản tính. Hoa Nương, ta từng nghi ngờ muội, là ta không đúng, giờ ta biết mình sai rồi.

- Muội biết đó, ta rất thích đám Vân Nhị, Tô Thức, Tô Triệt, ta luôn khao khát có đứa con như chúng, đời này ta làm cho quan gia những chuyện không dám ngẩng đầu lên nhìn trời, cho dù ta giết không ít ác nhân trên đời, thế thiên hành đạo, nhưng ta biết không đủ bù đắp tội nghiệt của mình, vì thế ta không dám yêu cầu cao, cho dù không được thông tuệ như đám Vân Nhị, cho dù không xinh đẹp bằng người, ta chỉ mong có đứa con khỏe mạnh, để khi chết rồi, nó thêm một nắm đất lên mộ là đủ.

- Hoa Nương, muội sinh cho ta một đứa con, được không?

Hoa Nương có chút ngỡ ngàng, quen Tiếu Lâm mấy năm rồi, lần đầu tiên nghe ông ta nói nhiều như vậy, nói liền một lúc, tựa như không nói nhanh thì không có dũng khí nói ra nữa vậy.

Nhìn khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt tang thương đó, không khỏi nhói lòng, đưa tay vuốt mái tóc của Tiếu Lâm, trên đó đã có sợi bạc, khẽ dựa vào vai Tiếu Lâm "ừm" một tiếng.

....

Xuyên tim