Chương 303: Vẫn Là Xử Nữ

Một người sống có tốt hay không thì nhìn vào tinh khí thần là đủ, một số phụ nhân đầu còn đeo tang, tay dắt con đợi cơm, nhưng mặt không hề có chút bi thương nào, đứa bé càng líu ríu đùa nghịch, đến khi bị lão binh quát, mới ôm chân mẹ trốn đi.

Lão Bao không thể ngờ rằng mình lại có thể được ăn thịt trong nhà ăn của binh tốt, là thịt thật, một miếng đủ mỡ đủ nạc, một thìa nước thịt, gạo cũng là gạo trắng, một đĩa rau cải, đó là cơm trưa hôm nay.

Tô Tuân theo sau áy náy nói: - Để minh công chê cười rồi, hôm nay ngài tới quá đột nhiên, nên chỉ có thức ăn thô lậu, có chỗ nào thất lễ, mong minh công rộng lòng bỏ qua.

Lão Bao ngỡ ngàng nhìn khay cơm của mình, nghiêm mặt hỏi: - Minh Duẫn, hãy nói thật cho lão phu, cơm nước hôm nay không phải do lão phu tới nên chuyên môn làm ra. Cơm nước thế này nhà dư dả ở Đại Tống cũng không phải ngày nào cũng có, lão phu không tin Giáp Tử doanh có thể được ăn hàng ngày.

- Bữa trưa hôm nay rất bình thường rồi đấy, ti chức lúc mới tới quân doanh cũng từng hỏi câu này, tướng chủ không thèm trả lời, tới đây đã hai tháng rồi, đúng là ngày nào cũng ăn như thế, mỗi khi lễ tết còn thịnh soạn hơn. Tô Tuân cũng nghiêm nghị đáp: - Minh công hẳn cũng biết, Giáp Tử doanh hết tiễu phỉ lại tham gia kinh doanh, nên dư dả một chút, song được như thế này quan trọng nhất là nhờ tướng chủ không bao giờ tham ô một đồng của binh tốt, minh công xem sổ sách là rõ.

Lúc ăn cơm chỉ có đám trẻ con tự do chạy khắp nơi, bọn chúng chạy tới bên lão binh, há mồm ra, lão binh cười mắng gắp thịt nạc trong bát cho vào mấy cái mồm há to, rồi đánh đít chúng, thế là bọn trẻ con lại chạy tới chỗ lão binh khác.

Bao Chửng còn nhìn thấy lão binh ăn mấy miếng cơm lại cởi hồ lô đeo bên hông, nhấp một ngụm rượu, ngậm rất lâu trong mồm mới nuốt xuống, rồi thở ra, hương rượu thơm phức, xem chừng là rượu ngon.

Tô Tuân đi tới chỗ hỏa đầu quân lấy một bầu rượu, để trước mặt Bao Chửng: - Ti chức nay là trưởng quan tối cao trong doanh, không dám uống rượu, minh công tự tiện.

Bao Chửng mở nắp hồ lô, hít một hơi, mặt kinh hãi tột độ: - Rượu này ở Khai Phong phải tới hai quan tiền.

- Đây vốn là ít rượu quê do Giáp Tử doanh tự ủ, chẳng có gì hay ngoài mạnh, thứ tốt gọi là cồn thì đem dùng khi chữa thương, chỉ có thứ xấu mới giữ lại làm phúc lợi cho quân tốt.

- Lấy rượu chữa thương sao? Sách nào ghi như thế?

Tô Tuân chắp tay: - Rượu tuy không chữa được bệnh nhung có thể ngăn ngừa vết thương mưng mủ, tạo thành thương tích trí mạng, minh công đừng hoài nghi, điều này đã trải qua kiểm nghiệm, nếu không nhờ tướng chủ vô tư hiến ra bí phương này, Giáp Tử doanh trải qua chinh chiến không biết tổn thất nhân mạng lớn thế nào. Ngoài ra còn có tri phủ Hoàn Châu kiểm chứng, cho nên còn đặt cồn giá cao của Giáp Tử doanh trị thương, có thứ này, sĩ tốt biên quan ít nhất giảm tỉ lệ thương vong tới sáu thành.

- Giáp Tử doanh ủ rượu được chính phủ tôn phê chuẩn, nhưng nghiên cấm bán ra ngoài, chỉ dùng làm quân dụng, vì quá hao tốn lương thực, nên rượu chất lượng kém mới thành phúc lợi cho quân tốt.

Bao Chửng duyệt người vô số, tuy những chuyện này nghe hết sức hoang đường, song vẻ mặt Tô Tuân rất thành khẩn, hơn nữa cảm giác được Tô Tuân có vẻ như đang van nài mình.

Ông ta hiểu người này qua văn chương, Tô Tuân có lẽ không phải là quan viên giỏi, nhưng dứt khoát là hán tử không làm chuyện dơ dáy.

- Ngươi nói nhiều như vậy, xem ra không muốn Vân Tranh vào kinh? Bao Chửng nheo mắt hỏi:

- Minh công hãy thương lấy những người ăn cơm ở đây, khó lắm mới được sống vài ngày cho ra người, đừng cướp đi hi vọng của họ. Tướng chủ mà tới kinh sư chẳng khác nào bị phế, ngài đừng nghĩ tướng chủ không hiểu đạo làm quan, ti chức giám đảm bảo, y mà toàn tâm toàn ý nghiên cứu đạo làm quan, chỉ cần mười năm quan chức tuyệt đối không kém ngài, nhưng quan chức cao mà không làm lợi cho dân thì ích gì.

- Những lời này ti chức không dám nói lớn, sĩ tốt ở đây mà biết ngài tới đưa tướng chủ của họ lên kinh, nói không chừng ngài khó toàn mạng rời khỏi nơi này được. Con người mà, đã nếm trải cuộc sống tốt đẹp, đã được đứng ưỡn thẳng lưng lên, bọn họ thà chết chứ không cúi mình xuống nữa.

Bao Chửng trầm mặc nhìn nhà ăn yên bình vui vẻ trước mặt, gắp miếng thịt cho vào mồm, bới vài miếng cơm, ăn xong bắt chước người khác xếp bát đũa vào khay, sẽ có những phụ nhân đầu buộc khăn tới bê đi, mang ra suối rửa, còn dùng nước sôi tráng qua rồi mới để lên giá phơi khô.

Quân doanh vào buổi trưa rất yên ắng, đa phần mọi người ngủ trưa, chỉ có mấy lão binh không ngủ được ngồi dưới gốc cây dung già, sửa chữa vũ khí tổn hại, mặt hoài niệm về quá khứ xa xăm, một đàn chim trắng đáp xuống giáo trường đi bộ, giáo trường ngoài chúng chỉ còn lá cờ với chữ Vân đỏ như máu. Bao Chửng ngồi bên cửa sổ lúc này không có tâm tư xem sổ sách nữa.

Một người đã thay đổi toàn bộ diện mạo nơi này, đó là nhận thức trực quan nhất của Bao Chửng, nói rằng đây là một quân doanh, chẳng bằng nói nó là tập đoàn thế lực tầm trung.

Gập sổ sách lại, Bao Chửng thở dài: - Triều đình nhiều tệ nạn, trong đó binh sĩ quá nhiều là một trong số đó, những năm qua Đại Tống ta thiên tai liên tục, sương quân trong vòng ba mươi năm tăng gấp đôi, ai cũng biết biến bách tính không có cái ăn thành sương quân là sách lược uống thuốc độc giải khát, nhưng ít nhiều cũng giúp Đại Tống có thời gian khôi phục.

- Chỉ là ân uy từ trên, nếu sương quân chỉ nhớ tới ân tình Vân Tranh mà quên đi quan gia, thì đó là tội mất đầu.

Tô Tuân nhìn núi cao xa xa, yếu ớt nói: - Minh công nói cũng phải, trên thế gian còn có một chuyện bất đắc dĩ như thế, nếu không thì phủ tôn giao cả Vũ Thắng quân cho tướng chủ rồi. Giáp Tử doanh giờ đã có cuộc sống tốt đẹp, những sương quân khác vẫn phải kêu gào trong đói rét, tất cả chỉ vì một câu ân uy từ trên, nói gì cùng sĩ đại phu trị vì thiên hạ, đúng là lời châm chọc lớn nhất trên đời.

Bảo Chửng không thể biện giải, ân uy từ trên xuống là thiết luật, không có ai phá hoại, là thứ mà sĩ đại phu ra sức duy trì.

Hoàng gia khi cần sĩ đại phu mới nói lời cùng trị vì thiên hạ, bây giờ chuyện đã biến vị rồi, lời tới mức này, không ai còn gì để nói, chỉ biết cầm cốc trà nóng, ngây ra nhìn mấy con chim lạch bạch đi trên giáo trường.

....

Tử Trúc Hiên, đó là tiểu viện độc lập khá rộng trong hoàng cung, đúng như tên, nơi này trồng nhiều trúc tía, lầu gác cũng đa phần làm từ trúc, u tĩnh thanh nhã.

Hôm nay Tử Trúc hiên lại náo nhiệt vô cùng, Tào hoàng hậu tới nếm thử món bánh bao vang danh hoàng cung của Lâm thị, nghe nói bệ hạ vì ăn bánh bao này nên vô cùng si mê Lâm thị, tất cả phi tần đều muốn biết trong thứ bánh bao đó có bí mật gì, một số cung phi quan hệ thân thiết với Tào hoàng hậu, xúi giục nàng đưa bọn họ tới nếm thử.

Vì thế mà hôm nay Tử Trúc hiên nhộn nhịp như ngày tết.

Lâm thị vẫn trang phục nông phụ, mặt không son phấn, ngoại trừ gài một cây trâm khổng tước tượng trưng cho thân phận thì không có bất kỳ trang sức nào.

Gặp Tào hoàng hậu vẫn khiêm nhường như xưa, với cung phi khác càng thêm lễ độ, Hoa Nương từng nói với Lâm Lam Lam một câu vô cùng hữu ích:" Không cách nào có quan hệ tốt với phi tử khác đâu, trừ khi muội xấu hơn tất cả bọn họ."

Cho nên Lâm Lam Lam quán triệt câu này một cách triệt để, đích thân xuống bếp nấu nướng chiêu đãi đám phi tử khó dây này, cẩn thận bê đĩa bánh bao lên, Tào hoàng hậu nếm thử nhíu mày: - Ngươi cho bệ hạ ăn thứ đồ ăn thô lậu như vậy à?

Lâm Lam Lam vội vàng quỳ xuống: - Thiếp thân là người vùng biên viễn, không biết làm những món sang quý, xin nương nương thứ tội.

Tào hoàng hậu đang nghiêm mặt nhìn Lâm thị, đột nhiên đứng dậy, đưa móng tay dài vén lông mày nàng, hỏi: - Ngươi, ngươi chưa được bệ hạ sủng hạnh sao?

Lâm Lam Lam đỏ mặt lắc đầu.

Tào hoàng hậu thở dài, té ra vẫn là xử nữ, xem ra bệ hạ chỉ dùng Lâm thị để đối phó với đám thần tử bất kính mà thôi.