Chương 297: Tin Mừng

Người ôn nhu hiền thục thì luôn tốt số, Lục Khinh Doanh hôm nay ngủ dậy muộn, trong lúc thu dọn chăn đệm để sai người mang giặt thì tìm thấy ở dưới gối một hạt châu to, nghĩ mãi mà không biết ở đâu ra, phu quân thích sự thoải mái, đeo có cái ngọc bội lên người cũng chê phiền, có mấy tờ giao tử cũng nói mệt. Vân gia sớm đã qua thời đại khâu bạc vụn vào gấu áo rồi, bây giờ là khâu hai lá vàng vào góc áo, như thế làm y phục lúc nào cũng thẳng thớm, lúc vạn nhất còn có tiền mà dùng.

Lục Khinh Doanh cầm hạt châu tới thư phòng, tìm phu quân vừa mới từ Đô Giang trở về, hỏi: - Phu quân, thiếp thấy hạt châu này dưới gối có phải của chàng không?

- Nàng hỏi nó ấy. Vân Tranh liếc qua một cái rồi chỉ lên nóc nhà, lại bắt đầu bận công việc, huấn luyện cơ bản cho đám sĩ tử xong rồi, Vân Tranh đang nghiên cứu bản đồ Đậu Sa huyện, chuẩn bị chia quân hai ngả hành quân tới đó, vừa huấn luyện hành quân dã ngoại, vừa đưa Ngỗi Minh đi, thuận tiện xử lý chuyện Lại Bát, một công ba việc.

- Hỏi nó? Lục Khinh Doanh nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy con rắn trông nhà đang ngậm một hạt châu long lanh trườn trên xà ngang, nhìn phương hướng thì hình như muốn tới phòng của mình, Lục Khinh Doanh vội vàng đuổi sát, quả nhiên nó chui vào phòng ngủ, đẩy cửa ra thấy con rắn đang trườn từ cột nhà xuống, hết sức tự nhiên quấn thành vòng tròn, không thấy hạt châu đâu, Lục Khinh Doanh vén màn, lật gối quả nhiên phía dưới có hạt châu tức thì mặt cười như hoa nở.

Giỏi quá, không ngờ biết đi lấy bảo bối về cho chủ nhân!

Lục Khinh Doanh yêu thương vuốt ve cái đầu bèn bẹt ngu ngu của con rắn, chỉ là không biết nó tha ở đâu về.

Đến khi thấy Cát Thu Yên đứng ngoài sân mặt hết sức khó coi nhìn ai cũng như nhìn ăn trộm thì cười đến đau cả bụng, bảo bối ngoan cũng biết ai mà người đứng đầu trong nhà, có lẽ là vì cười quá nhiều trưa hôm đó ngồi vào bàn ăn thì thấy buồn nôn, chạy ra ao nôn, kết quả nôn toàn ra nước.

Lục Khinh Doanh quay trở lại bàn, nói với trượng phu đang nhìn mình: - Thiếp không sao, ừm, chỉ là bụng không thoải mái. Lại chẳng thể nói vì hôm nay mình cười quá nhiều.

Vân Tranh khẽ gật đầu, tiếp tục ăn cơm, thế nhưng ăn xong ra ngoài thì vội vàng gọi Lão Liêu, bảo ông ta mời một đại phu giỏi phụ khoa tới nhà, Lão Liêu nghe thiếu gia kể xong thì kích động muôn phần, chạy ngay đi mời một vị đại phu già tên Lưu Nhất Thủ. Đại phu tới, Lão Liêu còn nói thiếu phu nhân thân phận tôn quý, muốn dùng tơ bắt mạch, bị Vân Tranh dứt khoát phủ quyết, sờ tận tay còn chẳng rõ còn muốn bắt mạch qua sợi tơ, chỉ kẻ ngu mới làm vậy, lại chẳng phải tề thiên đại thánh, huống hồ Lưu Nhất Thủ già quắt thế kia, gần bảy mươi tuổi đầu còn kiêng kỵ gì nữa.

Dù thế, khi Lưu Nhất Thủ xem mạch, Lão Liêu vẫn ngoan cố đặt một tấm khăn lụa mỏng lên cổ tay trắng như bạch ngọc của Lục Khinh Doanh.

- Phu quân, thiếp bảo không sao mà, chàng cứ quá lo.

Lục Khinh Doanh nói thế chứ Vân Tranh lo lắng như thế làm lòng ngọt ngào lắm, chỉ là thấy trượng phu và Lão Liêu mặt mày căng thẳng thì nghi ngờ, nghĩ lại chuyện hồi trưa, thậm chí nghĩ xa hơn, gần đây ăn cơm rất ngon, buổi sáng lại thích ngủ nướng, thi thoảng tinh thần mệt mỏi, như sáng này, dậy muộn hơn trượng phu, tim đập thịch một cái, chẳng lẽ …

Lưu Nhất Thủ bắt mạch rất lâu, làm Vân Tranh nơm nớp lo sợ, phòng im ắng tới mức mỗi người nghe thấy được tiếng tim đập của chính mình.

Cuối cùng Lưu Nhất Thủ chắp tay cười vang: - Chúc mừng đô ngu hầu, mạch của phu nhân là hỉ mạch, đã hơn một tháng, mạch rất khỏe, hẳn là một vị công tử.

- Oa... Tiểu Trùng vừa nghe tới đó hét lên chạy khắp nhà reo hò: - Tiểu thư sắp có em bé, tiểu thư sắp có em bé rồi.

Vân Tranh chấn kinh tới độ không nói lên lời, cứ há hốc mồm nhìn Lục Khinh Doanh, làm cha, mình sắp làm cha rồi, sau này sẽ có đứa bé gọi mình là cha, cha, từ đó vốn tưởng quá xa vời! Chẳng biết phải thể hiện cảm xúc ra sao, còn Lục Khinh Doanh thì bật khóc, khóc rất to, Vân Tranh chỉ biết nắm tay nàng lóng ngóng dỗ dành.

Thấy gia chủ thất thố, Lão Liêu bọc hai đĩnh bạc mười lượng vào lụa đỏ tạ ơn đại phu, Lưu Nhất Thủ vừa giữ đai lưng xệ xuống, vừa chuyên tâm viết đơn thuốc an thai. Sau đó được Lão Liêu tiễn ra tận cửa, sai Hầu Tử đánh xe đưa về nhà.

Cái miệng của Tiều Trùng chẳng mấy chốc đem tin mừng báo khắp nhà, toàn bộ mọi người có việc gì đều ném hết đó, tụ tập trước cổng nội trạch kích động nhìn vào trong, thiếu gia có hậu đại, tức là sau này đến con cái bọn họ cũng tiếp tục hưởng phúc của Vân gia.

Vân Nhị rất vô lý đòi sờ bụng tẩu tử, Lục Khinh Doanh xấu hổ vô cùng, Vân Tranh thì sảng khoái đặt tay nó lên bụng nàng, mới hơn một tháng, làm sao có gì khác được, nhưng Vân Nhị nhất quyết khẳng định mình cảm giác mầm sống đang hình thành dưới đó.

Tịch Nhục ngẩn ngơ như người mất hồn, Cát Thu Yên thì mừng tới quên cả chuyện bị mất trộm, thiếu phu nhân có thai, không thể hầu hạ được thiếu gia, như thế còn không phải cần tới nàng?

Thiếu phu nhân có tin thai, chuyện lớn như thế, tất nhiên phải ăn mừng, nhưng mà phải làm gì đây, mọi người bị niềm vui quá lớn làm cho đầu óc mụ mị, cuối cùng Hàm Ngưu vỗ đầu nhớ ra gì đó, chạy ù vào kho mang ra một bánh pháo to, hắn thích nghịch thuốc nổ, tự mình làm ra thứ này.

Lão Liêu nhìn thấy toàn thân run rẩy, nhìn quanh quất một hồi, lấy được cao dao cầm lên truy sát Hàm Ngưu: - Quân khốn kiếp kia, kinh động tới tiểu thiếu gia thì sao, đứng lại mau!

Vân gia náo loạn!

Hầu Tử sau khi đưa Lưu Nhất Thủ về nhà thì chạy qua Linh Tê Các báo với Hoa Nương, Hoa Nương tức tốc lên đường, đến khi tới phòng ngủ của Lục Khinh Doanh thì thấy Cát Thu Yên đang ngồi cuối giường bóp chân, Vân Nhị và Tô Thức ngồi quỳ bên mép giường như hai con chó nhỏ, Vân Tranh cúi người cầm cuốn sổ ghi chép, rất giống điệu bộ khúm núm của mấy tên thái giám mà nàng xem trong các vở kịch.

- … canh hạt sen phải bỏ tâm ra, thiếp không thích đắng, sườn sốt chua ngọt thì đừng cho tỏi, thiếp không thích tỏi đâu, à phải rồi, còn phải có hoa quả dầm sau bữa ăn. Lục Khinh Doanh nằm nghiêng trên giường như bà hoàng liệt kê những món mình muốn ăn, thấy Hoa Nương tức thì hai mắt rực sáng, cười thật ngọt: - Hoa Nương tỷ tỷ tới rồi.

Nụ cười đó làm Hoa Nương lạnh nửa người, đặt cái túi gấm xuống: - Đây là bùa bình an sẽ phù hộ muội tới khi mẹ tròn con vuông, ta có việc, phải đi đây. Nói xong quyết đoán xoay người chạy luôn.

Còn phải nói sao, bây giờ toàn bộ Vân gia nhất định xoay quanh Lục Khinh Doanh, tuy thường ngày Lục Khinh Doanh luôn tỏ ra đoan trang hiền thục, nhưng Hoa Nương biết nàng đáo để thế nào, nha đầu này đang đắc thế, biết mình có tình cảm với Vân Tranh thế nào chẳng nhân cơ hội làm khó, nhìn Cát Thu Yên là biết rồi.

Một phần nguyên nhân Hoa Nương không muốn gả vào Vân gia là thế, làm một tiểu thiếp phía dưới Lục Khinh Doanh sẽ rất khó sống, ít nhất không thể tự do tự tại làm điều mình muốn được nữa, con gà nhép khỏi nói cũng biết là không trông cậy gì được, thường ngày còn đội lão bà lên đầu nữa là, không phải nàng không đấu lại Lục Khinh Doanh, mà nàng không muốn, quyết định khi nào Lục Khinh Doanh sinh nở hẵng hay, từ đó trốn biệt ở Linh Tê Các không tới Vân gia nữa.

Hoa Nương đoán không sai, Lục Khinh Doanh từ khi có thai thì khí thế tăng vọt, đã tới mức độ không thể chấp nhận, nhìn thấy Vân Tam liền đá nó sang một bên, bảo nó vướng chân, thấy con rắn trông nhà trườn tới vốn định gọi Tịch Nhục kéo đi, chẳng biết nghĩ gì lại ôm đầu nó thân mật, cành cây móc vào tóc, sai người cưa ngay, thế là một cây mai đẹp đẽ trụi lủi tới thảm thương.

Chết người nhất là bây giờ Lục Khinh Doanh rất thích sai bảo Cát Thu Yên, việc nhỏ như đầu kim thì cũng gọi Cát Thu Yên tới, làm Tiểu Trùng tủi thân lắm, nghĩ bị tiểu thư ghét rồi, Cát Thu Yên lại bảo sao nghe vậy, lấy nước bóp chân, nửa câu oán giận cũng không có.

Cơm nước Tịch Nhục nấu không hợp khẩu vị nữa, ăn rau hẹ bảo là đầy bụng, ăn trứng cũng moi ra được xương, uống bát rượu nếp kêu chua mồm, chỉ béo Vân Nhị và Tô Thức, thứ gì ngon lành bỏ đi là chúng chén sạch.